Thấy Ôn Dịch Phàm hai tay trong túi quần, khuôn mặt đắc ý, chậm rãi bước từng bậc cầu thang xuống...
Ngồi đối diện nhưng cả hai chả thuận mắt nhau.
Ôn Dịch Phàm khoanh tay, vênh mặt: "Lại làm sao? Chẳng phải mê tiền sao? Yên tâm, Ôn Dịch Phàm này chơi lớn một lần..."
Anh kéo dài hơi, tay này chộp tay cô, tay kia xoay bút điêu luyện rồi đặt vào lòng bàn tay nhỏ bé đó, rỉ lời chà đạp người khác, tâng bốc chính mình: "Bố thí cho cô đấy!...ngoài tôi...không ai hậu hĩnh với cô vậy đâu."
Tiểu Mễ thật sự bị tổn thương nội tâm.
"Bố thí" sao? Anh ta đang xem mình là ăn mày, ăn xin, hay là đang cho bản thân quyền sắp đặt vận mệnh người khác.
"Ôn Dịch Phàm, anh đừng quá đáng." Tiểu Mễ dộng bàn một cái rầm.
Ôn Dịch Phàm không hề giật mình, liếc ánh mắt khinh thường về hướng Tiểu Mễ, nhếch môi:"Oái...cô ra vẻ thanh cao làm gì?"
Tiểu Mễ gằn một tiếng: "Anh...!"
Ôn Dịch Phàm coi như gió thoảng bên tay, xách giấy mua bán nhà ngang tầm mắt Tiểu Mễ, hai người trao ánh mắt chiến tranh.
Sau đó Ôn Dịch Phàm buông câu ra lệnh: "Ký nhanh, tôi còn chuyển tiền." Ôn Dịch Phàm lắc lư thẻ đen trên tay, muốn cô gái trước mắt biết anh có rất nhiều tiền.
Chung Tinh kia chả sánh nỗi anh.
"Đem sự giàu có của anh cho chó gặm đi." Tiểu Mễ chớp lấy thẻ đen múa lượn kia, một phát một bẻ đôi, ném thẳng vô mặt Ôn đại thiếu gia.
Chọc giận Ôn Dịch Phạm rồi, thẻ kia xướt rách mãn dài trên má anh, máu đỏ vẻ ra một đường dài, cảm rát lẫn đau thăm nhập não bộ, sờ vết xướt trừng mắt nhìn muốn nhai sống cô gái gây án: "Có phải cô nghèo quá, nên bị điên rồi không?"
Tiểu Mễ tức mình, nghiến chặt răng, nhìn Ôn Dịch Phàm trước mắt cô vô cùng xa lạ.
Trước đây là ai bảo mình tránh xa người có tiền, rồi giờ đây lại chính anh ta lấy tiền đè mình, sỉ vả mình.
"Cô nhìn tôi làm gì? Cả đời này công việc viết lách của cô không nuôi nỗi tôi đâu."
Tiểu Mễ nghe thêm câu này, càng thấy rõ Ôn Dịch Phàm coi thường cô tới nhường nào rồi.
Năm 15 tuổi cô ** *** ****** tranh trên ap Manga toon tuy nhiên chap ra rất chậm, bơi qua mấy trang tiểu thuyết chữ bên google đọc để biết nam nữ chính chết hay sống kết Happy Ending không...riết nghiện tiểu thuyết luôn, vì khi bạn đọc tiểu thuyết sẽ rõ được nội tâm nhân vật, lý do vì sao họ tranh đấu, giành giật, vì sao họ yêu nhau, thậm chí lý do vì sao họ chia tay, trong chia tay đó ai đau khổ hơn.vv.
Muốn truyền tải câu chuyện tình yêu đơn phương của mình năm lớp 7 nên tạo ra tác phẩm Yêu Theo Cách Của Boss, ngờ đâu lại có thêm thu nhập khiến cô đam mê viết lách luôn...
Ôn Dịch Phàm không bao giờ tiếp thu ý kiến cô, thái độ khinh thường này, rõ ràng là không công nhận nặng lực của cô.
Cãi với anh ta có lẽ đập đầu vô gối chết sướng hơn.
Nghĩ thế nên cô muốn không từ mà biệt.
Tiểu Mễ sải bước hướng ra cửa, Ôn Dịch Phàm vọt lên chắn trước mặt, Cô tỏ vẻ không quan tâm ma cỏ chắn lối, cúi người chui qua nách anh ta.
Ôn Dịch Phàm không lường trước việc dang tay chắc một cô gái chiều cao thấp bé là phi lý, xoay người nói vọng ra cửa: "Cô vẫn không suy nghĩ lại sao?"
Tiểu Mễ khựng chân lại nghe xong, càng thấy Ôn Dịch Phàm không nhận ra lỗi sai của bản thân.
Đó là ỷ thế mình giàu phú quý, muốn cô phải nghe theo tất tần tật ý muốn của bản thân, lý lẽ vô lý, quan trọng hơn là anh ta đang coi thường nghề nghiệp nhà tiểu thuyết online của cô
Tiểu Mễ quyết tâm rời khỏi con người kiêu ngạo này, trước khi trái tim cô lúng sâu vào mị tình.
"Rầm." Tiểu Mễ dập cửa mạnh tạo tiếng vang.
Ôn Dịch Phàm quét mọi thứ trên bàn, trút giận dộng tay lên bàn tạo âm thanh chói tai người nghe.
"Mình không sai, mình đủ tiền nuôi Tiểu Mễ mà." Chung Tinh kia là cái thá gì mà đòi đấu với mình."
Kể lại tối qua thấy Chung Tinh đưa Tiểu Mễ từ quán rượu nhỏ bên đường, thấy Tiểu Mễ say be bét, còn được tình địch bế.
Máu ghen nỗi lên, tác động vật lý vài quyền cơ bản.
Chung Tinh chao đảo máu me nhiễu nở bông đỏ trên mặt đường.
rồi vác Tiểu Mễ say mèm đến nỗi ban đêm nói ban ngày chắc cũng gật đầu.
[........]
Tiểu Mễ đón taxi về nhà, ném phăng quần áo vật dụng gì liên quan tới Ôn Dịch Phàm đều nằm gọn ngoài sọt rác to ngoài cửa.
"Chết tiệt, Ôn Dịch Phàm trời đánh, uổng công cho tôi khóc vì anh."
"Ách." Tiểu Mễ nhớ ra hôm uống rượu ở quán cóc bên đường, cũng chả phải do thấy Ôn Dịch Phàm ngủ nu* với Chung Hân ở phòng khách sạn Rose sao?
Tiểu Mễ nhận được tin nhắn của Chung Hân bảo mình tới nói chuyện việc quan trọng, mới đầu Tiểu Mễ từ chối, nhưng một giây sau nhận được hình ảnh Ôn Dịch Phàm cũng ở đó, ăn tối cùng Chung Hân.
Từ hôm ở nhà Chung Tinh, biết được Ôn Dịch Phàm quen biết Chung Hân từ lâu.
Tiểu Mễ đã không tinh Ôn Dịch Phàm tiếp cận cô là vì yêu.
Tiểu Mễ không rõ mình thích hay yêu Ôn Dịch Phàm nữa, hay do tính đeo bám chinh phục của anh ta, khiến cô thấy mình là tâm điểm, và trên đời còn có người yêu cô thật lòng.
Trước đó Tiểu Mễ quen bốn năm mối tình điều là giả dối tiếp cận, nghĩ cô viết lách có tiền, thấy cô có xe hơi nghĩ là con nhà khá giả.
Quen vài ba hôm về nhà cô thấy không như mong đợi, nên thối lui hết.
Chung Hân toàn phải đứng ra cho vệ sỹ xử lý vũ lực với lũ tra nam bám váy đó.
Sau này khái niệm tình yêu của Tiểu Mễ là có chết cũng tiệt đối không được tin ai nói yêu mình là thật.
Mà bản thân có thích người ta cũng không được nói ra, bởi nói ra người ta sẽ không xem trọng tình cảm cô nữa.
Chính mối tình hai năm với Khanh Sở khiến cô suy ra triết lý trên.
Khanh Sở khi quen cô, anh ta đeo đuổi tận hai năm, lo lắng từng chút, miếng ăn giấc ngủ.
Cô là y tá làm việc ở phòng khám tư, lúc cô bị bạn đồng nghiệp trong phòng khám hãm hại, khiến ông bác sỹ chủ phòng khám đó nặng nhẹ cô.
Lúc đau buồn tuyệt vọng Khanh Sở luôn bên cạnh an ủi cô vượt qua.
Cô xiêu lòng đồng ý trở thành bạn gái chính thức của anh ta mới hai tháng, thì bắt gặp anh ta gái gú ở quán bar...
Ngày cô nói câu "Hình như em yêu anh rồi, trước đây em chưa biết cảm giác yêu ai là thế nào, lúc trước em chưa nói với ai tiếng yêu cả."...Cũng là lúc Khang Sở phai nhạt tình cảm hay sao ấy.
Không còn quan tâm cô khóc hay cười.
Thường xuyên cãi nhau, tranh hơn thua với cô.
Thậm chí đỉnh điểm của cãi nhau Khanh Sở còn thẳng tay bỏ cô một mình trong đêm tối đường phố vắng tanh lúc 00 giờ, rồi biến mất.
Chửi cô ăn bám khi đi ăn cùng, không tiết lời khen ngợi bản thân anh ta tốt đưa cô đi ăn quán sang, không bắt cô trả một xu nào, bảo cô không chịu chi tiền.
Cô buồn cắt liên lạc, nhưng khi thấy số điện thoại, nghe giọng Khanh Sở hỏi hang, lại mũi lòng quay lại.
Chia tay ba hôm năm ngày lại quay lại cho anh ta dày vò tinh thần...Cuối cùng tại quán bar Chia Tay đã chia hai mối tình mong manh đó.
Mở ra trang mới cho cuộc đời cô tác giả viết tiểu thuyết online bút danh Mễ Mễ.
Cô xin nghỉ làm phòng khám tập trung viết tiểu thuyết, lúc đó nghĩ viết lách phát triển tương lai hơn.
Không ngờ ý tưởng chưa đột phá, văn phong chưa tốt, sai chính tả trầm trọng, nên độ hót tác phẩm thấp tè, tên tuổi thì xa lạ, đồng nghĩa nhận phụ cấp chưa cao, nhuận bút ít ổi.
Sau khi chia tay mối tình sâu nặng với Khanh Sở cô muốn ngược nam chính cho hả dạ, nên viết tác phẩm Trùng Sinh Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma, từ đây tên tuổi cô được đọc giả ngó tới.
Số tác phẩm sau này cải thiện tốt hơn, đủ tiền để cô trang trải cuộc sống độc thân.
Có lẽ vận mệnh xoay chuyển thế Ôn Dịch Phàm vào vị trí của Khanh Sở.
Tuy nhiên tiếng tiếng yêu cô sẽ không bao giờ nói, cũng như trái tim có rung động cũng sẽ không để Ôn Dịch Phàm rõ.
"Không nói sẽ không mất.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...