Chung Hân rơi lệ, đồng thời hai tay nắm chặt...Giá như lúc trước mình không nhờ Tiểu Mễ viết câu chuyện tình yêu đơn phương của chính mình.
[.....]
Thành phố A, ngày 5 tháng 2 năm 2023...!Thoáng chốc một cái mùa xuân đã trôi qua...Mọi người về quê ăn tết vẫn chưa trở lại thành phố...
Đường phố về đêm vắng tanh, một chiếc xe Lamborghini Aventador lướt nhanh, có một người đàn ông đẹp trai ngồi bên cạnh anh ta là Trầm Di Yến.
"Chung Tinh, anh không gặp cha em thật sao?"
"Không."
"Tại sao?" Trầm Di Yến nở nụ cười u ám nhìn anh.
Chung Tinh nhìn thẳng phía trước, cười khẩy: "Đơn giản không thích."
Phía trước không xa lắm là đèn đỏ, Chung Tinh đạp phanh.
"Thả tôi ra!...Á...cứu!" Tiếng kêu cứu thoắt nghe thoắt không truyền tới tai, bên trong xe Chung Tinh nhíu nhíu mày, nhìn gương chiếu hậu trong xe.
Ánh mắt loé lên tia kích động, thì ra cách đó không xa Tiểu Mễ bị mấy tên lưu manh bao vây quấy rối.
"Chung Tinh, đèn xanh rồi." Trầm Di Yến chỉ tay về phía trước, nhưng dường như Chung Tinh không mải mai quan tâm đỏ xanh tím vàng là cái quái gì.
"Trầm Di Yến, cứu người!"
"Hả?" Trầm Di Yến ngớ người, tròn mắt, há hốc mồm.
Nhưng nhanh thôi cô đã hiểu ra, bởi Chung Tinh bỏ lại cô cùng xe ở đó, chạy về phía Tiểu Mễ...
"Buông ra!" Giọng lạnh của Chung Tinh như bao phủ mấy tên lưu manh, bọn chúng bất giác hướng theo tiếng nói nghe được.
Thấy một người đàn ông đẹp trai, ăn mặt nho nhã, vừa nãy có chút hoảng hốt, nhưng bây giờ bọn chúng chuyển sang khuôn mặt khinh thường.
Một tên trẻ nhất trong chúng cười to: "Ha...ha..."
Tên khác râu ria bờm xờm cao giọng: "Hoá ra là một tên công tử bột, không mau cút, chỗ bọn ta ân ái nữ nhân."
Ân ái sao? Tay Chung Tinh siết chặt nắm tay, gầm giọng: "Cho ngươi...nói lại..."
"Ách." Một tên khác xông lên túm áo anh, buông lời thị uy: "Tên nhóc này tránh ra, ốm yếu như mày, bọn tao giẫm bẹp như con kiến.
Ma sát mũi chân mô tả điều đó.
Chung Tinh không quan tâm bọn nhảy nhép, múa mai hâm doạ, hai tay hiển nhiên đặt trong túi quần, ánh mắt lạnh lẽo, uốn người hất tên đó ra, chậm rãi nhìn về phía Tiểu Mễ còn đang vắt ngang trên vai một tên lưu manh: "Thả người!"
"Ngươi dựa vào đâu ra lệnh." Tên kia vừa dứt câu đã nằm gọn dưới bàn chân anh, giầy tây xoay ấn trên ngực tên đó.
Tiêu Mễ được giải thoát, theo bản năng ôm chặt cánh tay Chung Tinh, liếc bọn chúng.
Trầm Di Yến cũng oai phong tới tham gia chuyện anh hùng cứu mỹ nhân đầy thú vị này.
"Ai nha, Mễ Mễ em sao ở đây?"
Chung Tinh khựng chân đang tác động vật lý, quay mặt về sau, ánh mắt sắc lạnh nhìn Trầm Di Yến đang khoát tay Tiểu Mễ.
Cái gì? Trầm Di Yến, cô biết Mễ Mễ sao? Chung Tinh mặt đầy kinh ngạc.
Mấy tên lưu manh chắc thấy mất hứng săn mồi, nên đã tự giác bỏ chạy.
Lúc này chỉ còn 3 người nhìn nhau, không gian như đang ngưng động.
Chung Tinh kéo Tiểu Mễ dấu ra sau lưng, Tiểu Mễ có bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng xua đi, ngoan ngoãn nhìn Trâm Di Yến đang căng mắt nhìn Chung Tinh.
"Nói đi, biết nhau khi nào?" Chung Tinh hỏi cụt lủng khiến Trầm Di Yến tuột hứng trêu ghẹo anh ta.
"Ừ, mới đây thôi."
Chung Tinh nghiêng người rỉ vào tai Trầm Di Yến: "Tốt nhất là đừng lôi Tiểu Mễ vào hận thù của nhà cô." Dứt lời ám muội, anh mang Tiểu Mễ rời đi, không hề biết Tiểu Mễ đã nghe loáng thoáng những lời lúc nãy.
Trầm Di Yến xoay người nhìn theo đôi nam nữa, răng cũng vì cơn tức của cô mà nghiếng chặt...
.....
Trong căn biệt thự rộng lớn, một vật dụng từ sofa cao cấp, sang bình cổ đắt tiền, dang nhà phong cách theo kiểu châu âu...
Tiểu Mễ lần đầu đến nhà của Chung Tinh, không ngờ độ giàu của Chung Tinh dữ dội vậy.
"Chung Tinh, nhà anh rộng thật."
"Ừ, em thích có thể ở đây cả đời."Chung Tinh cười ôn nhu, đặt nụ hôn trên trán cô.
Đây là tỏ tình sao? Miệng anh ấy dẽo thật.
Tiểu Mễ tim đập loạn nhịp, ngẩng nhìn người đàn ông khuôn mặt điển trai, nhưng pha nét lạnh lùng.
Khung cảnh một nam một nữ này đã lọt vào mắt Ôn Dịch Phàm.
Tiểu Mễ linh cảm ngó ra cửa chính, đập vào mắt là Chung Hân vui cười khoác tay Ôn Dịch Phàm.
Tại sao họ...từ khi nào chứ? Tiểu Mễ bất ngờ vì Chung Hân khá thân mật với Ôn Dịch Phàm.
Ôn Dịch Phàm tới đây là bắt đắc dĩ, do Chung Hân làm loạn bên nhà anh, đuổi cỡ nào cũng nhất định không về.
Anh mới đích thân ném Chung Hân lên xe mang về đây.
Không ngờ lại thấy cảnh tình tứ vừa rồi.
Anh liếc ngang nhìn dọc ngồi dang phòng khách tráng lệ, loé lên tia khinh thường trong đáy mắt sâu thẳm.
Tiểu Mễ và Chung Tinh không mù sao lại không nhìn ra điều đó được, cả hai muốn phân bua nhưng lời chưa thốt ra đã bị chặn lại.
"Tiểu Mễ, thì ra cô vì tiền thật." Ôn Dịch Phàm cười khổ, buông lời mỉa may Tiểu Mễ.
Ôn Dịch Phàm khẳng định Tiểu Mễ vì sự giàu có của căn biệt thự này, nên nhiều lần cự tuyệt anh.
Anh luôn luôn cho nhận định mình áp đặt lên người khác là đúng 100%, và ý kiến hay giải thích ai đưa ra chống lại điều đó thì điều không hợp lý tẹo nào.
Tiểu Mễ khuôn mặt cứng đờ, đại não nhất thời trống rỗng.
Ôn...Ôn Dịch Phàm đang giận mình sao? Không đúng anh ta hiểu lầm mình thì đúng hơn.
Nghĩ thế Tiểu Mễ liền giữa khoảng cách trong sạch cho bản thân, Chung Tinh thâm thúy nên cũng dịch sang sofa đối diện.
Ôn Dịch Phàm muốn trả đũa kiểu ông ăn chả bà ăn nem, mượn Chung Hân phối hợp.
Không còn là khoát tay nữa mà chuyển đan tay trong tay, lướt qua đôi nam nữ ở sofa đang thơ thẩn.
Ôn Dịch Phàm lên tới lầu không kiềm lửa giận, liếc xuống tìm kiếm sự hả dạ của chính mình.
Nào ngờ không thấy điều đó, mà ngược lại thấy tim mình quặng thắt.
Chung Tinh đang vỗ về an ủi Tiểu Mễ.
Tiểu Mễ khóc rồi, một phần đau lòng vì cử chỉ thân mật vừa rồi của Ôn Dịch Phàm, phần còn lại là sốc vì bạn thân của mình có quan hệ mập mờ với Ôn Dịch Phàm.
Lẽ nào nam chính trong tiểu thuyết mà Chung Hân nhờ mình viết chính là Ôn Dịch Phàm.
Tức là nữ chính kia không ai khác là Chung Hân sao?
Chung Tinh sắp xếp phòng riêng cho Tiểu Mễ ngon giấc, còn mình quay về phòng, gác tay lên trán nhớ lại ánh mắt thâm tình của Tiểu Mễ dành cho Ôn Dịch Phàm.
Chung Tinh nhất kiến chung tình với Tiểu Mễ, nên nhất định phải tách Tiểu Mễ ra Ôn Dịch Phàm, có lẽ anh suy nghĩ lời đề nghị của Trầm Di Yến ban nãy.
Anh bốc điện thoại ra lướt tìm số, dừng ở dãy số 0826667777 ấn gọi...
[Em nghe.] Giọng nói đầy đắc ý của Trầm Di Anh vang lên.
Chung Tinh lạnh lẽo nói: "Được, tôi giúp cô."
[.......]
Vài ngày sau...
Ánh nắng sáng chiếu rọi vào khuôn mặt điển trai, người đang nằm trên giường ôm ấm cô gái nhỏ.
"Á!! Tiểu Mễ la lên, cảnh tượng người đàn ông bên cạnh ngủ say, y như lần đầu cô gặp anh ta tại phòng ngủ nhà mình.
Ôn Dịch Phàm sao lại ngủ trên giường mình nữa rồi.
Tiểu Mễ suy nghĩ xong bèn rời khỏi giường.
"Đi đâu?" Ôn Dịch Phàm chớp cổ tay cô ghị lại, gầm giọng.
Dậy rồi ư? Tiểu Mễ người nhìn đồng hồ hồ trên tủ đầu giường điểm 8 giờ 30 phút, quay qua nhìn Ôn Dịch Phàm: "Anh sao lại ở phòng tôi?"
Ôn Dịch Phàm cười cười: "Tiểu Mễ, cô chắc đây là phòng mình sao?"
Tiểu Mễ quét mắt hết phòng, ngớ người nhận ra mọi thứ sang trọng ở đây vạn lần cũng không phải căn phòng nghèo nàng của mình.
"Không đúng...đây là..." Tiểu Mễ nhìn Ôn Dịch Phàm tìm câu giải đáp.
Ôn Dịch Phàm thản nhiên đứng lên khom người rỉ vào tai cô: "Cô nên hỏi thăm tên Chung Tinh kia ổn không kìa."
Đây rõ ràng đang ám chỉ điều gì đó.
Tiểu Mễ không thèm hỏi con người kì quái trước mặt.
Quay lưng bỏ đi, anh tóm lấy cô hét vào khuôn mặt dửng dưng như tờ kia.
"Sao? muốn tìm Chung Tinh thật sao?"
Tiểu Mễ cụp mặt ẩn chứa giận dữ, đưa tay chống ngực anh ta: "Này anh vô lý vừa thôi, tôi gặp ai anh quản được sao?"
"Cô nói cái gì?" Ôn Dịch Phàm dồn tức giận bấu chặt đôi gò má nhỏ.
Tính khí đại công tử Ôn Dịch Phàm thất thường nóng lạnh không ưa chả vừa.
Không phân biệt trai gái, xả giận xua tức thì tác động vật lý thôi.
Ôn Dịch Phàm nói hươu mà vẽ nai thì coi như Tiểu Mễ không ngoan rồi.
Thêm nữa trước mặt anh là người anh yêu đang buông lời coi thường tầm quan trọng của anh trong cuộc sống của cô.
Tiểu Mễ cảm nhận gò mà bị biến dạng rồi, khớp bị chèn ngang không tài nào khép miệng, đau quá nên tung chiêu lên gối chỗ hiểm kia của đối phương.
" Ây...Cô..." Ôn Dịch Phàm ôm chỗ**đó, trừng mắt nhìn Tiểu Mễ đứng xa xuýt xoa đôi gò má.
"Tôi sao?" Tiểu Mễ gò má in dấu tay nhưng sắc mặt vẫn cực kỳ tốt, liếc anh ta một cái rồi xoay lưng bước ra khỏi cửa....
Giật mình rồi, không gian trong ngôi nhà này rất rộng, trang hoàng sang trọng.
Bước xuống lầu quét mắt sơ qua căn phòng khách, đập vào mắt bản hợp đồng đứng tên nhà.Tiểu Mễ kích động cầm lên soi kỹ, dụi mắt mấy cái, không phải hoa mắt, đó là thật, người đứng tên ngôi biệt thự địa chỉ số 13, đường cao lạc, phường đông lăng, thành phố A, Hà Tiểu Mễ...năm sinh 2005...
"Sao? Cảm động phát khóc rồi à!" Tiếng nói của Ôn Dịch Phàm vọng bên tai, theo phản xạ Tiểu Mễ quay người ngó theo hướng âm thanh nghe được.
Thấy Ôn Dịch Phàm hai tay trong túi quần, khuôn mặt đắc ý, chậm rãi bước từng bật cầu thang xuống....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...