Ôn Dịch Phàm ngớ người, mấy lần anh tới đây chơi thì Trắc Du dắt anh vào phòng này mà, xoay người lại, híp mắt.
"Trắc Phàm, đây là phòng Trắc Du mà?"
Trắc Phàm một tay đặt trong túi quần, một tay vừa vuốt vuốt mái tóc đen tuyền vừa bước đến trước mặt Ôn Dịch Phàm, nhướng mày, giọng khẽ khàng:
"Phòng này là của tôi, anh hai tôi ở phòng kia kìa."
Trắc Phàm vừa nói vừa chỉ tay về căn phòng cuối hành lang, vì biệt thự Trắc Gia cũng khá rộng, mỗi một tầng gồm năm phòng.
Ôn Dịch Phàm xưa giờ đến chỉ lên tầng một.
Ôn Dịch Phàm đút tay vào túi quần âu nét mặt hậm hực muốn bước nhanh qua đó, Trắc Phàm lườm ánh mắt vào cổ tay Ôn Dịch Phàm, nhanh chóng chớp lấy ghị lại, nghiêng mặt bĩu môi nói:
"Ôn Dịch Phàm, đừng có làm phiền Dinh Hy."
Ôn Dịch Phàm bị siết chặt cổ tay và nghe câu nói khiến anh hoang mang, anh ngầm nghĩ, làm phiền Dinh Hy ư, từ khi nào mà Trắc Phàm cũng xưng hô thân thiết với Dinh Hy của mình như thế, còn dám siết chặt tay mình.
Ôn Dịch Phàm trừng mắt đỏ lửa, gằn giọng:
"Trắc Phàm...bỏ ra."
Dứt lời mà Trắc Phàm vẫn không hề có ý định buông tay, Ôn Dịch Phàm điên tiết vung mạnh tay khiến Trắc Phàm chao đảo, còn anh thì nét mặt hậm hực xông thẳng tới của phòng của Trắc Du không chần chừ, vươn chân đạp mạnh vào, cửa không khoá nên âm thanh phát ra không quá chối tay người nghe.
"Cạch"
Ôn Dịch Phàm đơ người, ánh mắt dán chặt vào Mạc Dinh Hy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi size có vẻ không chuẩn với thân hình mảnh khảnh, quần đùi lấp ló bên trong vạt áo, khoe cặp đùi rắn chắc thon dài, trơn nhẵn.
lúc đó Mạc Dinh Hy từ ban công bước vào cũng đứng hình luôn, khuôn mặt trắng trẻo cũng ẩn hiện vết đỏ trên đôi gò má.
Trắc Du đang nằm cũng nhỏm dậy phóng ánh mắt lửa đỏ vào Ôn Dịch Phàm.
Ba người cứ thế 6 mắt nhìn nhau nói không nên lời trong một phút.
Mạc Dinh Hy lấy lại bình tĩnh, thấy Ôn Dịch Phàm nét mặt đầy giận dữ, đôi mắt thì cắm vào Trắc Du.
Trắc Du cũng chẳng vừa gì dù bệnh liệt giường chứ đôi mắt trời phú có dao găm, cứ thế phóng vào đôi mắt tâm lửa của Ôn Dịch Phàm.
Không khí trong phòng như đang rất rất là nóng.
Mạc Dịch Hy chen người vào giữa hai đấu thủ, buông lời can ngăn: " Dịch Phàm, Trắc Du, hai người có thể nói chuyện bằng lời được mà."
Mạc Dinh Hy đúng là vô tư, câu nói này là châm ngòi cho cuộc khẩu chiến một chín một mười.
Ôn Dịch Phàm lớn tiếng: "Trắc Du...anh đã làm gì Dinh Hy rồi?"
Trắc Du hét lại khẩu khí ngút trời: "Khốn kiếp...!Ôn Dịch Phàm, anh đừng có như âm hồn bất tán bám chặt Dinh Hy chứ."
Ôn Dịch Phàm bất ngờ ôm chầm lấy Mạc Dinh Hy đang ngây ngốc, tay anh mân mê kiểm tra xem Mạc Dinh Hy có mất mát miếng da sớ thịt nào không, vừa lườm ánh mắt nhìn Trắc Du, nói lời cảnh cáo:
"Tôi không cho phép anh đụng tới cọng lông, sợ tóc của Dinh Hy, rõ chưa."
Trắc Du dù bị sốt còn chưa hạ, nhưng tức tối Ôn Dịch Phàm vươn tay giật phăng miếng dán hạ sốt tống thẳng vào mặt Ôn Dịch Phàm.
Ôn Dịch Phàm nghiêng mặt né được, càng ôm chặt Mạc Dinh Hy vào lòng, nhếch mép khiêu khích đối phương.
Trắc Du bất giác thấy cặp đùi trắng mướt của Mạc Dinh Hy chạm vào kẻ đùi của Ôn Dịch Phàm, làm chói mắt người nhìn thật sự.
Trắc Du siết chặt nắm đấm, những khớp ngón tay thi nhau tạo ra âm "rôm rốp," Híp nữa mắt, gằn giọng: "Ôn Dịch Phàm, bộ anh đồng tính luyến ái hả, ăn cái đệt gì mà bám dai hơn đĩa đói vậy?"
Ôn Dịch Phàm đâu vừa gì, bắt đầu bắn chữ: "Trắc Du giới tính tôi có đồng tính luyến ái, cũng không qua nỗi giới tính bất ổn của anh đâu, anh im im lừa ai chứ đừng qua mắt tôi.
Dinh Hy là của tôi."
Cùng lúc này Trắc Phàm chạy vào, muốn can ra.
Trắc Phàm đứng tựa cửa quan sát nãy giờ, vì không muốn Mạc Dinh Hy khó xử giữa ba người.
Trắc Phàm nắm tay Mạc Dinh Hy kéo ra khỏi vòng tay bá đạo của Ôn Dịch Phàm, Mạc Dinh Hy ngây người ngẩn mặt nhìn khuôn mặt ôn nhu của Trắc Phàm.
"Trắc Phàm....tôi..."
Trắc Phàm nghiêng mặt nhìn đôi mắt tròn ẩn chứa sự bối rối nhìn anh.
"Dinh Hy theo tôi ra ngoài."
Cả Ôn Dịch Phàm và Trắc Du đồng thanh hét to:
"Dinh Hy..."
Trắc Phàm thấy Mạc Dinh Hy, khuôn mặt tươi cười hằng ngày đã bay đi đâu mất, giờ chỉ còn khuôn mặt không còn cảm xúc, anh quay qua trừng mắt quát tháo hai tên đại ma vương tranh sủng nãy giờ.
"Con mẹ nó, hai anh bị điên hết rồi hả, một thằng bị bệnh, một thằng đến thăm, rồi không thấy thằng vui thằng mừng, mà tranh sủng vương phi hả.
Bạn bè cái quái gì vậy, đúng là chọc điên người khác."
Hai ông bị giáo huấn bằng một tràn tấu sớ, ngây người.
Trác Phàm cứ thế nắm nhẹ cổ tay Mạc Dinh Hi dắt ra ngoài, khỏi tầm mắt của Ôn Dịch Phàm và Trắc Du.
Lúc này hai người mới bình tâm lại nhìn nhau nhẹ nhàng.
Thoáng chốc họ đã ngồi cùng nhau ở sofa để nói chuyện nghiêm túc.
Trắc Du rót trà chuyền tay mời Ôn Dịch Phàm đang nghiêm túc nhìn anh.
"Uống đi cho hạ hoả."
Ôn Dịch Phàm miễn cưỡng đón lấy hớp một ngụm không quên liếc trộm dò xét nét mặt Trắc Du..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...