Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]

Vì Chaeyoung, Lisa có thể lạy trời lạy đất.

Chứ đừng nói đến cha mình.

Trong cơn gió rít gào của đêm giữa hè, mùi bùn đất bốc lên như báo hiệu cơn mưa to sắp đến cùng không khí oi bức làm cho cô người bị nghiền ép mấy ngày liền, còn thừa không nhiều tinh lực.

Cô cứ như vậy quỳ trên mặt đất, đầu gối bị đá cuội đập hơi đau đớn.

Bool Am đứng chắp tay, thần sắc không rõ.

Hai người kẻ xướng người họa, vốn là mối quan hệ cha con thân thiết, cuối cùng lại biến thành mối quan hệ giữa hai người thù địch. Mỗi lần cô gây chuyện, ông  không muốn phí miệng lưỡi, trực tiếp bắt cô quỳ xuống đất, dùng dây lưng mà đánh.

Cực kỳ giống hiện tại.

Ông thất thần một lát.

Cô không an lòng, cô không đợi được ngẩng đầu lên mà gọi ông: “Ba?”

“Con có nguyện ý về thừa kế gia nghiệp hay không?”

“Nguyện ý.”

Cô không nghĩ lại muốn nhìn Chaeyoung khóc, cái gì cô đều cũng nguyện ý.

Ông không nói lời nào, quả thật là làm cho người khác áp lực.

Ông quay lưng về phía cô, để cô quỳ, đi đến cửa.

Trong nháy mắt, cô chân chính cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng.

Mưa ngày càng nặng hạt, sắc bén như lưỡi dao, mặt cô có chút đau đớn.

“Hiện tại con đang phải chống đỡ cho nhà họ Park, bệnh ra đó, tất cả mọi người đều xong đời.”

Đáy lòng cô có ngọn lửa bùng lên, hai tai của cô trong nháy mắt dựng lên.

“Không tưởng tượng được là đã vài chục năm chưa vào nhà. Chút nữa đừng có ngồi lên sô pha, đệm vừa mới mua.”

Dì giúp việc đứng ở cửa vẫn lưu ý động tĩnh bên này, nhanh chóng đi tới chuẩn bị dù, đi đến bên cô.

“Nhanh nhanh nhanh. Ba con đã cho con vào nhà rồi, dì đã nói mà, làm gì có ba con nào lại thù hận nhau như vậy.”


Cô liền vội vàng đứng lên, bước chân lảo đảo một chút, thiếu chút nữa là ngã sấp mặt.

“Haizz! Thế nào?”

“Không có việc gì, quỳ lâu nên tê chân. Má ơi, dì sao dì vẫn còn đẹp như vậy?”

“Được được được, hôm nay con là lớn nhất.”

“Dáng vẻ xuống nước của cha già rất thuận mắt nha.”

“Còn muốn dì dìu con không?”

“Có có, dì, cho con mượn cái tay một chút. Thật là thất sách, sớm biến thế này liền mặc quần dài tới.”

Thời gian đi qua hơn 10 năm, cô rốt cuộc lần đầu tiên chính thức bước vào nhà mình.

Bool Am ngồi bên sảnh phòng trà, trong tay là hộp gỗ.

“Để con.”

Cô đem lá trà kẹp lấy, thả vào lửa than bên trên nướng sơ qua, sau đó bỏ vào bình trà, nước sôi trong bình trà sôi ùng ục, hơi nước bốc lên.

“Ba của Chaeyoung đã ở vị trí đó hơn 10 năm?”

“Ba biết sao?”

“Ảnh hưởng của ông ta lớn như vậy, không biết cũng khó.”

Cô gật đầu, đem sự tình từ đầu đến cuối nói lại một lần.

Seo Joon nhận được tố cáo nặc danh, báo cáo vật liệu không đầy đủ. Chỉ là một nửa sự thật, nhưng đem Min Hee lôi xuống nước, sau đó lại dùng truyền thông, dù là không có tội lại dùng dư luận uy hiếp dọa người.

Ông nghe được đại khái, tay vừa nhấc.

“Bọn họ…”

“Ta đã biết. Nếu con không muốn ngủ tại cái nhà này thì nhanh chóng ra ngoài tìm khách sạn đi, hai ngày nữa sẽ mở diễn đàn nông nghiệp, không tìm được nhà người liền ngủ ngoài đường.”

“Ngủ ngoài ruộng nhà mình được không ạ?”


“Hiện tại còn cái rắm cho con ngủ. Còn tưởng là đồng ruộng trước kia sao? Đã sớm hiện đại hóa dùng kỹ thuật cao rồi.”

“.....”

“Ta đánh cược với con, cái mà súp khoai tây, bắp ngô gì đó mà con gái cô đang ăn đều là do nhà họ La trồng.”

“…... Con không muốn cá cược, con nhận thua.”

“Phòng ngủ của cô vẫn giữ lại như cũ, đệm chăn sạch sẽ, tắm rửa đi rồi mới ngủ, đừng làm bẩn nhà ta.”

“Dạ.”

.........

Nhà họ Park.

Trong khoảng thời gian này, gà bay chó sủa, Min Hee lại bị rối loạn tiền đình, nằm trên giường không có cách nào ngồi dậy được. Nàng xin nghỉ phép dài hạn ở bệnh viện, ở nhà chăm sóc bà.

Từ lúc Seo Joon đi phối hợp điều tra, trực tiếp đi chính phủ thành phố, công việc hằng ngày vẫn làm như cũ, chờ đến vòng phối thẩm thứ hai.

Jisoo từ chối hai buổi tuyên truyền phim, từ Bắc Kinh bay trở về: “Mẹ, mẹ em đâu?”

"Đừng ồn ào, mẹ mới ngủ thiếp đi thôi. Em cầm cái gì vậy?”

“Mía. Mẹ thích ăn, trên đường từ sân bay về em thấy có bán ven đường liền đeo kính mát xuống mua ngay. Nghĩ lại có chút tức giận, ông chủ lại không nhận ra em.”

“Ông chủ là người trẻ tuổi sao?”

“Cũng không đặc biệt trẻ. Chắc khoảng 70 tuổi, nhìn có chút đáng thương, em nghĩ đến ông nội.”

“Sức tưởng tượng của em có quá kinh người rồi không?”

“Năm lớp ba tiểu học, môn làm văn, giáo viên yêu cầu viết về “Người em thích nhất”, em liền viết về ông nội nha.”

“…”

“Chị, chị phát ngốc cái gì đó, tới ăn mía đi, một người ăn chẳng vui tí nào. Yên tâm ăn đi, em mua tới ba bịch lận, mà đúng rồi, chị Li của em đâu?”

“Đi ra ngoài rồi, công ty của chị ấy nhiều việc. Chị rể em so với em ngoan hơn nhiều, em chỉ như một tên ngốc.”


“Chị đừng có mà kỳ thị người ngốc. Cuối tuần phim chính thức công chiếu, cũng không biết người một nhà chúng ta có thể đi xem chung với nhau được không.”

Cây mía dù ngọt cũng không thể làm cho hiện thực ngọt hơn tí nào.

Nàng nuốt nước miếng một cái, không lên tiếng.

“Đợi chút nữa mẹ tỉnh, em đi vào nói chuyện với mẹ một chút.”

“Em biết rồi, em sẽ trò chuyện với mẹ.”

Min Hee ngủ không được bao lâu, bệnh lại tái phát, đứng lên, đầu như muốn cắm xuống đất, cho nên khi bà tỉnh, cũng chỉ là dựa vào đầu giường nghỉ ngơi.

Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, sau đó được đẩy vào, tiếp theo là đầu của Jisoo thò vào.

“Lão Kim, Jisoo đem ấm áp về cho mẹ đây, mía mà mẹ yêu thích đây. Bất ngờ không, ngạc nhiên không, vui không?”

“Nào, Kim nữ vương của nhà chúng ta trở về rồi.”

“Mẹ thật là, sinh bệnh tuyệt nhiên là không theo phong cách gì cả, đã có thể bắt đầu tốt hơn được rồi. Mẹ ăn đi, con muốn đem lại sự ngọt ngào khiến mẹ hoảng hốt. Không cho phép mẹ buồn, không cho phép suy nghĩ nhiều, không cho phép tiêu cực. Hai chị em con đã lớn rồi, bọn con có thể kiếm tiền nuôi ba mẹ. Mệt mỏi hơn nửa đời người, vẫn nên về hưu đi, đừng sợ, cón phát tiền lương cho ba mẹ dưỡng lão.”

“Con nhóc thối.”

“Mẹ, con đã lớn, con vui vẻ.” 

“Con đừng có làm rộn, ngành giải trí phức tạp khó đi, gặt hái được thành quả không hề dễ dàng.”

“Con sa thải người đại diện rồi. Anh ta lảm nhảm lải nhải cực đáng ghét, nói cái gì mà, ba mẹ xảy ra chuyện mà con có thể đứng nhìn? Con xin lỗi vì lúc nãy đã tự khen mình một cái.”

“Con đừng có tùy hứng, kiếm được người đại diện hợp ý cũng không dễ dàng.”

“Chính là ba mẹ cho con điều kiện, con mới có thể một mực tùy hứng làm theo ý mình.”

“Đứa nhỏ ngốc. Hai chị em con là kiêu ngạo cả đời của ba mẹ.”

“Đó là đương nhiên, do Lão Park chế tạo, chất lượng bao tốt.”

“Tình huống của ba các con rất phức tạp, nếu như ông ấy thật sự xảy ra chuyện. Mẹ sẽ bán toàn bộ cổ quyền trên tay, nghĩ trăm phương nghìn kế bảo vệ ông ấy.”

“Con nguyện ý lấy hết tất cả những khoản tiền con kiếm được mấy năm nay để cứu ba.”

Hai mẹ con, trăm miệng một lời, tâm ý đều hướng đến một chỗ mà đi.

Mấy ngày liên tiếp áp lực nặng nề, chỉ nhờ hai câu này mà lặng lẽ giải phóng.

Giờ khắc này, Min Hee nước mắt rơi lã chã.


“Mẹ, có con cùng chị rể ở đây, mẹ đừng sợ. Nếu quả thật sự việc có thể dùng tiền để giải quyết, con sẽ liều mạng đi quay phim dù là vai nhỏ xíu, đủ thứ thể loại võ hiệp, phản diện con cũng đồng ý. Con sẽ độc chiếm màn ảnh, làm cho người xem mù mắt. Cho dù là phim cấp 3, con cũng đồng ý.”

Nhắc tới cũng thật thật kỳ, ý nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu, điện thoại liền vang lên, là tin nhắn.

Đến từ Jennie: [Vừa rồi em không hiểu sao lại nhảy mũi ba cái, có phải chị lại mắng gì em rồi không?]

Tay em run lên một cái, không thể khống chế tưởng tượng.

Jennie đóng vai nữ Tổng giám đốc, em diễn vai thư kí, cô ta liền dính chặt vai nữ chính. Mà những nội dung không thể miêu tả cụ thể kia… Chậc chậc chậc.

“Mặt làm sao lại đỏ như vậy? Không thoải mái sao?”

“Thật thoải mái.”

Không rảnh hỏi nhiều, bởi vì điện thoại bà cũng vang lên.

“Lão Park? Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Tổ điều tra báo tôi lên nói chuyện lần hai.”

“Làm sao có lần thứ hai? Hôm trước không phải không tra ra được chứng cớ gì sao?”

“Không nói chuyện này. Tôi chính là muốn báo cho bà, lỡ như…”

“Không có lỡ như.”

“Làm vợ chồng nhiều năm như vậy, Min Hee vất vả cho bà rồi.”

“Lão Park ông có phải nhận được tin tức gì không?”

“Tôi không thể nói nhiều với bà được, lần này đối phương có chuẩn bị mà đến. Hơn 10 năm trước, đấu thầu hạng mục Vườn Ngự Phong là do tôi phụ trách, bọn họ ấn định tôi làm việc thiên tư trái pháp luật, có đầy đủ nhân chứng vật chứng.”

“Ông rõ ràng là không có! Năm đó Công ty Kim Park làm đúng theo quá trình, không vượt khuôn khổ!”

“Thế nhưng Min Hee bà có nghĩ tới việc cái bẫy này đã được trù tính từ 10 năm trước không?”

Lời này chỉ cần nói một nửa, còn lại cũng không khó hiểu.

Tầng tầng lưới dày-----

Gậy ông đập lưng ông.

Thanh chính tại đức, liêm khiết tại chí.

“Bạn già, thân bất do kỷ, nhiều khi, tôi đều dựa vào kiêu ngạo mà gắng gượng chống đỡ. Lần này, không biết tôi còn có thể chịu đựng được không.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui