Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]

Chaeyoung về nhà, đem di động đặt lên bàn, nghĩ nghĩ lại cầm lấy kiểm tra một chút, xác định số của Lisa đã nằm trong sổ đen thì mới yên tâm.

Tâm tình bị cô khuấy đảo trở nên tệ hại, còn tệ hơn so với lúc làm việc gặp phải bệnh nhân không nói lý lẽ.

Theo nghề bác sĩ này đã lâu, quan trọng nhất chính là phải biết đem công việc cùng cuộc sống phân chia rõ ràng, nàng tiếp thu điều này qua lớp học tâm lý, cho đến giờ nàng vẫn áp dụng rất tốt.

Nàng xem tất cả những gì xảy ra là sai lầm, đều do tên Lisa kia quá phận.

Vẫn chưa đến tám giờ, nàng quyết định đi đến trung tâm thể dục thẩm mỹ. Nàng thay quần áo xong thì ra cửa, đi bộ tầm mười phút từ cổng bên hông đi qua là gần nhất.

Cô hẳn là đã đi rồi chứ? Đó là ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu nàng.

Nàng chần chừ vài giây, rồi lại chọn đi đường vòng ra cửa, dù có xa hơn.

Đi thẳng một mạch tới cổng tiểu khu, đèn hai bên đường đều tăm tắp. Chaeyoung chậm rãi đi dọc theo đường cũ. Thật ra con đường này khá vắng nên chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy có người hay không… nơi này đã sớm không còn bóng người.

Đi thêm vài bước, đột nhiên thấy ven đường một vật quen thuộc, cái gì đó được bọc vài lớp bịch ni-long. Nàng đi qua, đây không phải là cái bịch vừa rồi cô xách theo sao?

Nàng cầm lên rồi mở ra, một cái bình thủy nhỏ mới tinh? Nàng ngẩng người, tiếp tục mở nắp bình ra, khí nóng bốc lên, chất lỏng bên trong hơi lắc lư, là cháo gà vàng óng.

Buổi tập tối nay, nàng tăng tốc độ chạy nhiều hơn mọi khi rất nhiều, đến nỗi vị huấn luyện viên nhịn không được phải nhắc nhở: “Ai ai ai, bác sĩ Park cô kiềm chế một chút, cô như vậy sẽ làm tổn thương dây chằng đấy.”

“Không phải cậu luôn chê tôi lười tập luyện sao, bây giờ chăm chỉ tập thì cậu lại càu nhàu.”

“Cố quá thành quá cố đấy, hơn nữa, tập luyện thì lúc nào chẳng được, Kim tổng nộp phí cho cô đến năm năm, khỏi lo.”

“Chẳng may chỗ các cậu chưa đến năm năm liền dẹp tiệm thì sao…”

“Kim tổng nói rồi, sẽ không dẹp tiệm được đâu, nếu không duy trì nổi bà ấy sẽ thu mua.”

Chaeyoung thật bó tay với mẹ.

Đem bản thân tập đến kiệt sức rồi mới về nhà tắm rửa. Tắm xong bước ra, nhìn canh gà mình xách về đang để trên bàn, do dự một phen, cuối cùng vẫn là lấy di động ra, bấm vào danh sách sổ đen.

…………

Khoa sản vĩnh viễn lúc nào cũng kín người hết chỗ, chưa từng có lúc nào phân ra là mùa ế hay đông bệnh nhân. Nhất là ở cái thành phố lớn và phát triển như này, muốn làm kiểm tra có khi còn phải hẹn trước cả hai tháng.


Nàng cả ngày đều đắm mình trong phòng phẫu thuật, liên tiếp làm năm ca mổ đẻ, tất cả đều là bé gái. Tuy có mệt một chút, nhưng bù lại các bé đều thuận lợi bình an ra đời, đó cũng xem như là đền đáp lớn nhất với nàng.

Ngày hôm qua cả phòng ban hẹn nhau tối nay cùng liên hoan, mọi chuyện cần thiết đều được xử lý hết sức thuận lợi, mọi người phối hợp giúp đỡ nhau để có thể cùng tan việc đúng giờ.

Chiếu theo lệ cũ, liên hoan xong là phải đi ca hát, kẻ mang người yêu, người thân theo không ít, các thanh niên độc thân cũng chỉ có mấy người.

Một y tá thực tập nhỏ bé nói: "Bác sĩ Park sao chị không mang theo người yêu?”

“Người yêu đẹp quá, phải giấu thôi.”

“Có phải là người lần trước đến đón chị không? Em thấy rồi, chỉ mặc cái áo khoác đơn giản mà vẫn vô cùng đẹp nha.”

Lời vừa nói ra đã làm cho đề tài này được nhiều người đón nhận, vài đồng nghiệp khác cũng hỏi tới: “Ai vậy? Lúc nào thế?”

“Đã nói rồi, người yêu là phải giấu, nếu là người xuất hiện nhiều thì chắc chắn không phải rồi.”

Mọi người cười đùa một trận lại tiếp tục hòa vào cuộc vui đang dang dở.

Nàng xoa nhẹ xương cổ, di động xuất hiện tin nhắn mới, nàng cầm lên nhìn là 10086. Chaeyoung bấm tắt màn hình, đè xuống cảm xúc khẽ dâng lên trong lòng.

Đã một tuần trôi qua, Lisa cũng không liên lạc với nàng nữa.

Nàng hiếm khi bực bội. Đi ra bên ngoài phòng bao hóng mát, đứng ở bên cửa sổ cũng có thể nghe được hỗn hợp những tiếng ca kinh người loạn hết cả lên. Nàng ngắm không gian bên ngoài, trên đường xe cộ qua lại không ngừng, lề đường có vài người say rượu đang được dìu đi, người bán hoa cũng đặc biệt nhiều, ánh mắt nàng dừng lại chỗ một cây cột đá.

Dưới lầu, ba bốn người đàn ông đang đứng bên cái cột đá đó, cột đá rất lớn, có thể che khuất người, nhưng vì nàng ở lầu ba, nên có thể thấy rõ hành vi của bọn họ.

Dáng người hơi thấp phía bên trái, nàng có ấn tượng, nhìn rất giống người lúc trước đi đòi nợ thuê cùng cô.

Mấy người đó lén lút cẩn thận, động tác trao đổi cái gì đó rất nhanh, sau đó vội vã rời đi. Nàng cũng không quá để ý trong lòng.

Đợi mấy phút nàng chuẩn bị quay về phòng cùng mọi người thì cửa thang máy “Đing” một tiếng liền mở ra, đi ra đúng là đám người vừa nãy.

Nàng lúc này mới xác định, thật đúng là bạn của cô – Jimin

Hắn đang bị một người đàn ông vạm vỡ ôm lấy bả vai: “Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu, thằng nhóc cậu làm rất tốt.”


Đáy mắt Jimin có chút do dự, lại không ngừng gật đầu, tay hắn đút vào trong túi áo, rất dùng sức ôm thứ gì đó bên trong.

Nàng núp ở sau bức tường, móc điện thoại di động ra, không chút do dự bấm một dãy số.

Lisa đang giúp đỡ lão Jeong ở trong tiệm, vừa thấy tên người gọi đến hiển thị trên điện thoại, không quan tâm đến việc tay mình đầy dầu máy, nhanh chóng nhấn nút nhận cuộc gọi, trong đầu ngôn ngữ lộn xộn không biết phải nói gì, cuối cùng hỏi: “Chuyện gì?”

Cứng rắn, ngang phè… Nói xong cô lập tức hối hận!

Nhưng nghe bên kia ngắn gọn nói vài câu, cô thay đổi thái độ: “Nhắn địa chỉ qua cho tôi, tôi lập tức đến đó. Cô mau quay về chỗ đồng nghiệp đi, không cho phép chạy loạn.”

“Trong lúc đợi cô đến, tôi giúp cô trông chừng bọn họ.”

“Chaeyoung cô dám lộn xộn, tôi sẽ làm thịt cô!”

………

Cúp máy, nàng cầm điện thoại di động bối rối nửa ngày, chưa từng có một người nào hung dữ với nàng như vậy.

Tòa nhà này dịch vụ gì cũng có. Lầu một là sàn nhảy, lầu ba là phòng karaoke, đi lên nữa chính là nơi massage chân. Bọn người Jimin lại tiến vào cầu thang lên lầu, từ khe cửa chưa kịp khép lại hết, Chaeyoung thấy bọn họ lại đi theo một cầu thang khác xuống lầu.

Nàng theo sau bọn họ vào một hành lang dài làm bộ gọi điện thoại, che ở cửa phòng toilet, ánh mắt không ngừng liếc về phía cuối hành lang.

Tên vạm vỡ lúc nãy lớn tiếng: “Nhóc Min đợt hàng này bán xong, đại ca sẽ cho cậu bao nhiêu nè.” Hắn đưa năm ngón tay đắc ý lắc lắc trên không trung: “Đặc biệt không bạc đãi cậu.”

“Đại ca yên tâm, em sẽ không để sai sót.”

“Em dâu sắp sinh, bệnh của mẹ cậu lại cần nhiều tiền, các anh em đều biết, tuyệt đối không để cậu chịu thiệt.”

Nàng nghe ra trọng điểm rõ ràng, cũng hoàn toàn hiểu được cậu em này của cô là định đi con đường phi pháp.

Một chồng giấy bạc màu đỏ, một bao bột phấn lớn chừng bằng bàn tay được hai người bọn họ trao đổi rất nhanh.

Nàng không kịp suy nghĩ nhiều liền đi vòng ra ngoài: “A, không nghĩ đến sẽ gặp được cậu ở đây nha.”


Jimin mờ mịt, miệng há hốc, tên cao to thấy có người xuất hiện liền vội vàng thu tay đang giao dịch được nửa chừng về, ánh mắt nhìn như sắp phun lửa.

“Lần trước cậu làm rơi đồ trên xe tôi, vừa đúng lúc bây giờ có thể đưa nó cho cậu.”

“À phải rồi, phải rồi! Em đã nói thiếu cái cờ-lê mà, còn tưởng rằng chị Li lấy mất rồi”

Hai người song song, phối hợp mười phần ăn ý cùng nhau đi ra ngoài.

“Cậu theo tôi ra ngoài lấy đi, đồng nghiệp của tôi còn tụ tập ngoài đó rất đông.”

“Này, đợi đã!”

Sống lưng nàng cứng đờ, âm thanh của gã đàn ông cao lớn cứ như sấm đánh bên tai: “Nhóc Min à, cậu tính đi như thế thật sao?”

“Em đi lấy đồ trước, lát nữa sẽ lại đến tìm đại ca.”

“Đi rồi còn có thể quay lại? Tao đã cho mày thời gian suy nghĩ, là chính mày chủ động gọi điện cho tao nói muốn làm – ngày hôm nay, hàng này mày phải làm cho xong.”

Chaeyoung vô tội hỏi: “Hàng hóa gì vậy? Rượu sao? Vậy thì tốt quá, ở đây tôi có nhiều đồng nghiệp lắm, để tôi mua đi.”

“Bọn mày câm miệng cho tao! Kẻ xướng người họa đủ chưa! Còn nói nữa có tin tao xé rách miệng mày không?”

Ngón tay thô kệch lơ lửng giữa không trung chưa đến ba giây, đột nhiên bị một bàn tay khác chặn lại.

Cô bước đến, đem nàng che chở hoàn toàn ở sau lưng, đầu lông mày cô cau lại nhìn như ngọn núi lửa có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

“Mẹ mày, mày lại thử chỉ bậy bạ cái nữa xem!”

“Chị Li.” Jimin như học sinh trốn học gặp phụ huynh, chim sợ cành cong, thở cũng không dám thở mạnh.

“Cậu còn mặt mũi gọi tôi bằng chị?!”

Tên đại ca trong đám cũng bị cô dọa sợ, khí thế bỗng chốc tiêu tan: “A, chị Li cũng tới sao? Tôi không biết em gái này là người quen của chị Li là tôi sai, là tôi sai. Nhưng bất cứ chuyện gì cũng đều phải nói lý đúng không? Là nhóc Min chủ động muốn nhận giao dịch lần này, hàng hóa của tôi cũng đã xuất kho, bây giờ lâm trận bỏ chạy hình như không phải lý cho lắm.”

“Lâm trận bỏ chạy thế nào? Mẹ kiếp, không phải mày chơi nó à?”

“Đừng ỷ Dong Won coi trọng mày liền không xem ai ra gì? Tao nói cho mày biết, không có Dong Won mày ngông cuồng cái rắm!”

“Vậy để mày mở to mắt xem tao ngông cuồng thế nào!”

Dứt lời, cô hung hăng đấm một cú về phía trước, cằm của gã đại ca nháy máy bị đánh hướng cả lên trời.


Tình cảnh bỗng chốc hỗn loạn, Jimin muốn tiến lên giúp đỡ, thì nghe Lisa hét: “Cút! Đem cô ấy đi cho tôi! Cô ấy mà rụng một sợi tóc thì tôi đập chết cậu!”

Nàng chứng kiến cảnh tượng đánh nhau thật sự làm cho sợ ngây người, lại bị lời nói này của cô làm cho hoàn hồn. Nàng bỏ tay Jimin ra, nghiêm túc lấy di động ra.

Một tên đàn em thấy thế thì la lên: “Ả ta định báo cảnh sát kìa!”

“Mẹ kiếp.” thấy nắm đấm của mấy tên đó sắp rơi xuống người nàng, trong thích tắc một giây, cô không suy nghĩ đã gắt gao ôm lấy nàng.

“Bốp.”

Nằm trong lồng ngực của cô nhưng Chaeyoung vẫn có thể cảm nhận được âm thanh chấn động đó.

Sắc mặt cô nhất thời tái xanh, nhưng lực tay cũng không buông lỏng nửa phần.

Thế cục có chút chuyển biến đột ngột, bên đối phương vốn nhiều người, quyền cước đấm đá tất cả đều đập hết vào người cô. Tiếng nhạc, tiếng chửi tục, âm thanh da thịt bị tấn công, nàng thậm chí còn nghe được tiếng xương cốt “Rắc rắc” vang lên nữa.

Được cô liều mạng bảo vệ như vậy, tim nàng không khỏi đập nhanh.

Đột nhiên một giọng nam lười biếng truyền tới -----

“Ở địa bàn của tôi động thủ đánh người, có phải nên cho tôi một lời giải thích không?”

Tên đại ca bên kia thu tay, giương mắt, vừa nhìn thấy người đến giống như thấy ác quỷ, giật bắn người lên: “… anh Bam!”

Trên hành lang ngược sáng, ánh sáng lao vút như bay, một người đàn ông oai vệ trong chiếc sơ mi đen đứng đó, phía sau là hai hàng vệ sĩ.

“Xin lỗi anh Bam là…là hiểu lầm, bọn em lập tức rời đi, lập tức rời đi”

“Chờ một chút lúc nãy ai là người đánh cô gái này, tự giác bước ra.”

Ánh mắt hắn dời đến trên người Chaeyoung đi tới, xoa xoa đầu nàng: “Từ nhỏ đến lớn cũng không để cho người ta bớt lo, muốn chết hả?”

“La tổng cậu cũng có thể nới lỏng tay được rồi đó.”

Cô nhẹ giọng cười, vẫn ôm nàng không mảy may nhúc nhích.

Hai năm không gặp.

Người anh em Yuk BamBam này, sao vẫn cứ đáng ghét như vậy chứ?!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận