Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]

Bác sĩ La, thật là vi diệu nha.

Chaeyoung thật sự không có lời gì để nói. Nàng đặt SeLa vào nôi em bé, đẩy đẩy hai ba cái, chờ bé con ngủ ngon mới đứng dậy nhìn qua người lớn.

Lisa đứng ngay ở phía sau, trực tiếp chặn người bế ngang lên: “Đừng kêu, SeLa sẽ dậy đó.”

Những lời kháng nghị nàng chuẩn bị trước đều không thể mở miệng, thay vào đó nàng phải ngoan ngoãn ngậm miệng.

Cô thực hiện được ý đồ, cả người như được tiêm máu gà, ôm nàng nằm trên giường.

“Không tắm rửa gì?”

“Chị muốn hôn môi.”

Nàng ngẩng đầu, hôn một cái trên bờ môi của cô, chỉ một hành động nhỏ như thế thôi đã khiến cho cơ thể nhanh chóng có phản ứng.

Ngược lại, cô lại thả lỏng, không có động tác gì tiếp theo, liền nằm thẳng như vậy hai mắt lăm lăm mà nhìn nàng, cười như không cười.

Loại lấy tĩnh chế động này thật là làm cho người khác không chịu nổi.

“Giảo hoạt.”

Sau đó ôm cổ Lisa kéo hướng lên người mình, môi lưỡi theo thói quen mà cạy mở, cô không hề thờ ờ mà ấn chặt gáy nàng, hung hăng phản công.

“Ôi--- đau! Chị đừng có đè chặt như vậy.”

Trong thời kỳ cho con bú, bộ ngực không chịu được lực lớn như vậy liền trướng đau.

“Ngực em là cup D?”

“Kinh nghiệm của chị thật phong phú nha.”

“Chị chứng kiến cuộc phản công của em nha.”

“Ý chị là gì?”

“Lần đầu chị sờ em, em là cup A, một tay nắm giúp em biến hình. Cho đến kết hôn, vợ à, nội y của em đã tăng thêm hai cỡ rồi đó.”

“....…”

Thật đúng là công đức vô lượng.

Coo không dám tưởng tượng hình ảnh nàng khi không mặc gì, nhưng lại khống chế không được mà đưa ánh mắt xuống dưới.

Nàng nhìn vẻ mặt của cô bắt đầu cảm thấy căng thẳng, hơi thu cằm lại, hô hấp cũng bắt đầu nặng nề hơn.

Nàng biết, đây là dấu hiệu cô muốn chơi lưu manh.

“Trước hết đi tắm cái đã.”

Lỗ mũi của cô từ hai lỗ mũi hai dòng máu đỏ chậm rãi chảy ra.

Cha mẹ ơi, máu mũi!

“Đừng nhúc nhích! Em đi lấy khăn giấy cho chị.”

Nàng nắm tay kéo cô vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh đắp lên sau cổ cô. Lúc đầu nàng có thể nhịn, nhưng sau đó nhìn thấy một người đẹp ngời ngời như cô lại phải nhét khăn giấy vào hai lỗ mũi, rốt cuộc cũng nhịn không được mà cười lớn.

“Chaeyoung.”

“Chuyện, chuyện gì? Ha ha ha.”

“Chị không có đùa đâu, chị thật sự muốn đè em xuống đó.”

“Phải không? Xin lỗi chị, em nhịn không được.”


“Em lại cười thêm lần nữa xem, chị sẽ hút cạn em.”

“Được rồi được rồi. Trước kia làm thế nào mà em nhìn không ra chị là một người dễ bị chảy máu mũi như vậy.”

“Vô nghĩa! Chị là một người phụ nữ 30 tuổi bình thường, không phải theo chủ nghĩa cấm dục, muốn đè em đến điên rồi.”

“Biết rồi biết rồi, máu mũi của chị đã nói cho em.”

“Ba hoa chích chòe.”

“Còn chảy không?”

“Ngừng rồi.”

“Có tiếp tục làm nữa không?”

Cô cố ý trầm mặc, không để ý.

Lòng nàng bị cào ngưa ngứa, ôm cổ cô thúc giục hỏi: “Hử? … Cho chị uống sữa được không?”

“Được, làm.”

Nàng nhắm mắt, hơi chu chu môi, chờ cô hôn.

“Chị đi làm cho em mì trứng.”

Nàng vẻ mặt không hiểu gì đứng tại chỗ, thiếu chút nữa là lung lay sắp đổ.

Thực tức giận mà!

Sự kiện đổ máu này làm cho cô càng thêm quyết tâm giành lại oai phong.

Lại nói tiếp, SeLa xem như là một đứa bé dễ nuôi. Từ khi được sinh ra, chỉ có ăn, sau đó lại ngủ, đói bụng thì tỏ vẻ khó chịu một chút, được nàng cho ăn no, đặt lại xuống giường lại tiếp tục say ngủ. Khó nhất chính là sau 12 giờ đêm, chỉ cần bú một lần là có thể ngủ ngon đến sáng hôm sau.

Mỗi ngày, thời điểm bú sữa mỗi đêm kia đều là do cô đi dỗ con gái.

Từ sau kết hôn, cô có thói quen ngủ khỏa thân, chỉ mặc một bikini cực kỳ gợi cảm, phần thân cùng đùi chân không che đậy gì mà đi dỗ SeLa.

Đèn ngủ có hình hoa sen có ánh sáng phù hợp, hai bên hông của Lisa có hai cái hình xăm chữ cực kỳ chói mắt. Cô ôm bé con cẩn thận, từ ngữ dịu dàng như đang che chở thế giới nhỏ trong lòng.

Nàng cảm thấy bản lĩnh lớn nhất của cô chính là cho nàng biết hạnh phúc là như thế nào, từng chút từng chút một.

Cô ôm hơn 10 phút, liền đem SeLa đặt vào giường nhỏ, sau đó ba chân bốn cẳng nhảy vào ổ chăn: “Ôm xong bé con rồi, giờ ôm người lớn. Thật là hạnh phúc!”

Nàng cười nhìn cô đang gác đầu lên bụng nàng, cọ qua cọ lại như là một con chó bự đang làm nũng.

“Đừng có mà làm rộn.”

“Đói.”

“Đói bụng thì xuống bếp kiếm gì ăn đi, không phải mì trứng là món sở trường của chị sao?”

“Vợ à, chị thích em thẳng thắn như vậy.”

Nói xong, cô giữ tay vào đầu gối nàng người đi xuống. Chaeyoung như có phản xạ có điều kiện mà kẹp chặt chân: “Này!”

“Là em muốn chị ăn mà.”

“…...”

Những lời nàng muốn nói còn chưa kịp lên tiếng đã bị cô nuốt hết vào bụng, vẫn là quen thuộc lẫn nhau, vẫn dùng lực đạo quen thuộc.

........


Ngày hôm sau, BamBam chờ cô nửa tiếng đồng hồ ở một quán cà phê ở đường **.

“Xin lỗi, tôi tới trễ.”

“Cậu là đồ rác rưởi, tôi ghét chờ người khác.”

“Oh.”

“Chậc chậc chậc, đây là khuôn mặt của kẻ có nhu cầu nhưng không được đáp ứng đây mà.”

“Ngu ngốc.”

BamBam để cô gọi món, sau đó nói chính sự.

“Hwayoung kia cậu tính xử lý như thế nào?”

"...."

“Cái tên Woong In này, sau khi đẩy cậu xuống vực sâu, chiếm được công ty của cậu, sau đó toàn làm bậy. Hơn nữa, hắn ta cũng không có chút bản lĩnh kinh doanh nào, chẳng qua chỉ là một con buôn thấp cấp. Công ty của cậu mấy năm nay bị xào xáo không ít. Thật là tiếc.”

Năm đó, cô đao to búa lớn đưa công ty ra thị trường, kiêu ngạo làm cho người khác lo sợ.

“Tôi có tìm người điều tra qua, Hwayoung đi theo Woong In cũng không hưởng được quả ngọt. Tên đàn ông kia, ngoài mặt nghiêm tốn nhiệt tình, nhưng nhân phẩm cực kỳ có vấn đề. Ở bên ngoài còn quan hệ nam nữ lung tung, mới năm trước, Hwayoung còn bị sẩy thai một lần.”

“Cô ta đang ở đâu?”

“Tiểu khu Kim Canh, gần đây những hành động của Woong In cho thấy hắn ta có khả năng dời công ty về bên này.”

BamBam thấy đã chạm đến ranh giới, đã là anh em nên anh ta ăn ý không truy vấn tới mà đổi đề tài, ân cần giới thiệu cà phê: “Nếm thử đi, tôi tự mình chọn cho cậu, uống cực ngon, người pha cà phê này thực sự là đại tài.”

“Lần sau nếu cậu lại chọn một quán cà phê nào đó, tôi sẽ không đến.”

“Mẹ nó, thứ quan trọng nhất là mặt mũi sao? Uống cà phê của tôi, ngắm nhìn gương mặt đẹp trai của tôi, còn nghe tin tức tớ thu được, cậu không biết xấu hổ mà còn tự cao nữa à? Cậu tin hay không lần sau đi võ đường, tôi đá cậu bay mất tiêu.”

“Không cần phải đi võ đường làm gì, hiện tại chúng ta ra ngoài đánh luôn cho nóng.”

“Tôi không muốn. Cậu vừa không tuân thủ luật lệ vừa lưu manh, tôi không chơi.”

Tuy rằng không thích uống cà phê, nhưng cô vẫn nể tình mà cầm cái ly lên, cụng vào ly của BamBam: “Đừng lãng phí, cạn ly.”

“…...”

Sau khi thanh toán, hai người đi ra khỏi quán cà phê.

“Này, đã hơn 17h rồi, tôi phải về dạy ‘con nhỏ’ viết luận văn.”

“Đừng có mà nhớ tôi quá.”

“Mau chóng cút đi.”

Nhìn thấy xe anh ta đi rồi, cô mới lái xe đi.

Tiểu khu Kim Canh ở **, là một tiểu khu chất bình thường, được cải tạo lại từ một nơi cũ kỹ. Mặt khác, đoạn đường này ưu thế địa điểm cũng đã bị đánh mất.

Lisa đem xe ngừng lại bên đường, đem địa chỉ BamBam đưa cho, nhìn một lần nữa.

Tầng 12, 1206.

“Cộc cộc cộc.”


“Cùm cụm” một tiếng mở khóa, cửa mở, Hwayoung vừa kinh ngạc vừa vui vẻ lại vừa vội vàng: “Lisa.”

Cô ta trang điểm rất dày, tóc được vén sau hai vai, trong nhà nhưng vẫn mang giày cao gót. Sắc mặt tuy có thể dùng son phấn để che đậy nhưng thần sắc thì không thể ngụy trang được.

“Tôi muốn nói chuyện cùng cô một chút.”

“Được, được, chúng ta cùng nhau nói chuyện. Chị bước vào đi.”

Cô bước vào gian phòng, trang hoàng giống như những phòng chung cư khác, diện tích cũng nhỏ.

Hwayoung đang chuẩn bị đóng cửa.

“Đừng đóng cửa, cứ để mở đi.”

“Chị ngồi đi, ngồi trên sô pha, chị muốn uống gì? Nếu không thì uống vang đỏ được không?”

“Không cần, tôi lái xe tới đây.”

Động tác rót rượu của Hwayoung đã làm được một nửa liền dừng lại. Nhưng cô ta vẫn đem rượu rót ra đủ một ly, ngửa đầu uống cạn.

“Chị rốt cuộc cũng đã đến thăm em, Lisa em rất nhớ chị.”

“Ngưng. Xin cô hãy nhớ đến thân phận của mình.”

“Woong In là một tên cặn bã, hắn ta biến thái, chị biết không, hắn ta đối với em một chút cũng không tốt.”

“Đó là chuyện của cô.”

“Lisa em còn yêu chị, thật sự, năm đó sau khi chia tay em liền hối hận, em không muốn mất chị.”

“Đây không phải là lý do để cô làm tổn thương Chaeyoung.”

“Em vừa nghĩ đến chị, em liền trở thành một kẻ điên, em chịu không nổi.”

“Cô ấy lúc ấy mang thai, Hwayoung cô cũng là một người phụ nữ, cô làm sao mà có thể ra tay được?”

“Em không có cố ý, em kích động, em cầu cô ấy đem trả chị lại cho em. Là cô ta tự té ngã, em không có làm gì cả.”

“Nếu cô ấy thực sự xảy ra chuyện, tôi sẽ giết cô.”

Cô ta không thể xem nhẹ những gân xanh nổi lên trên huyệt thái dương của Lisa.

Ngữ khí này giống như một loại hiến tế, tựa như cây kiếm dùng để lấy máu người.

“Vậy chị vì cái gì mà không giết em đi? Em đứng ở đây, chị giết đi.”

“Chỉ cần thế gian này còn có cô ấy, trừ phi là chết, cho dù cô ấy có mất tay, gãy chân hay tàn phế tôi vẫn muốn lấy cô ấy làm vợ.”

“Nếu cô ấy chết?”

“Đã chết? Tôi sẽ đi cùng cô ấy, cho dù có xuống địa ngục, tôi cũng sẽ che chở cho cô ấy, thay cô ấy vào chảo dầu.”

“Vậy chị còn tìm tôi làm gì?”

“Tôi có một vấn đề.”

Cô nuốt nuốt nước miếng, chuyện này như một khối đá đè nặng trong ngực cô nhiều năm.

“Năm đó, cô vì cái gì mà phản bội tôi?”

Hwayoung đột nhiên thất thanh khóc rống lên, ngồi xổm xuống mặt đất, ôm lấy bản thân.

“Tôi luôn tự hỏi, tôi đối với cô cũng tận tình tận nghĩa.”

“Là Woong In gạt tôi, hắn nói chỉ cần tôi có thể trộn con dấu của chị cùng hợp đồng, sau khi giành được công ty, hắn sẽ cho tôi làm Phó tổng, chia cổ phần cho tôi.”

“Vì tiền.”

“Woong In dùng lời ngon tiếng ngọt, nâng tôi lên tận trời.”

“Hwayoung. Cô có nghĩ tới không, nếu chúng ta ở bên nhau, tất cả những gì của tôi sẽ là của cô.”

Con người tôi, tiền của tôi, tương lai tôi, cuộc đời tôi.

“Lisa, Lisa.”


“Con đường do chính cô chọn, có phải quỳ cũng phải đi cho hết --- cô tự mình giải quyết.”

Bóng hình cô như một sát thủ được quay chậm trong phim điện ảnh, một màn dừng lại ở hình ảnh sắc bén nhất.

Cảm xúc của Hwayoung sụp đổ, cho dù là nước mắt nhiều hay ít, kết cục cũng đã định, đều không thể thay đổi được việc cô không quay trở lại.

Cô rời tiểu khu Kim Canh, ngồi vào xe hút thuốc, giờ phút này, tất cả những gánh nặng cô mang theo lâu nay cũng đã có được câu trả lời.

Có được có mất, đến cuối cùng, cô vẫn là may mắn.

Nghĩ đến Chaeyoung cùng SeLa, cô không khỏi nở nụ cười, sau đó nhìn thời gian liền chạy xe về nhà họ Park.

Nhà họ Park có luật bất thành văn, đó là mỗi thứ bảy sẽ là ngày gia đình sum họp.

Lần này hiếm hoi là Jisoo cũng đã trở lại.

“Ai ui, em làm sao mà ốm như vậy?”

Jisoo buồn hiu, miệng cũng không buồn nói.

Nàng cho bé con bú xong, đi xuống lầu, mười phần khẩn trương hỏi Jisoo: “Lúc em về nhà có ai bám theo không đó? Không bị paparazzi chụp được chứ? Nhanh chóng kéo màn lại, em ăn cơm xong thì chui ra ngoài đi, đừng đi bằng cửa chính.”

“??? Chị, nhân tính của chị đâu mất rồi? Em bị bức muốn điên rồi nè.”

“Khi nào đem Kim Ảnh hậu tới gặp ba mẹ?”

“Hứ. Đều do Jennie, cô ta bị bệnh thần kinh, cho dù có thích em thực sự cũng không phải là có chuyện gì ghê gớm --- cũng không cần phải dã man như vậy.”

Cô không hiểu lắm: “Em cứ từ chối là được.”

“Cô ta biết võ, chỉ cần giơ chân lên một cái cũng có thể đá em vài cước, em không đánh lại cô ta. Hai người cho em chút tình cảm ấm áp của gia đình được không? Chị đặc biệt là chị đó, tôn trọng nhan sắc của em chút được không?”

“Chị mặc kệ, dù sao chờ ăn uống xong xuôi em cũng phải bò ra ngoài từ cửa sau.”

“Đây là đại viện thị ủy, có cảnh sát tuần tra, paparazzi vào cũng không được. Mẹ! Con muốn ăn đùi gà! Hai cái!”

Nàng tiếp tục ăn trái cây, sau đó duỗi tay phía Lisa: “Chồng ơi, há miệng.”

Tưởng là đút cho cô, cô không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn làm theo.

Lòng bàn tay Chaeyoung dán lên môi cô, đem cái gì đó nhét vào miệng cô.

“Em cho chị ăn cái gì đó? Mẹ ơi! Là hột còn thừa.”

Nàng lén trốn đi lén cười.

“Ngày chị(*)..”

(*) Đồng âm với một câu chửi tục, thường được dùng để chửi tục một cách văn minh.

“Gì? Ngày ai?”

“Ngày của chị.”

10 phút sau bắt đầu ăn cơm.

Seo Joon cùng cô vừa ăn vừa thấp giọng nói chuyện với nhau, Min Hee múc cho nàng một chén canh cá, giường nhỏ được kéo đến bên cạnh, SeLa đang ngoan ngoãn ngủ bên trong.

Jisoo hùng dũng gặm đùi gà, làm như đem đùi gà trở thành Kim Ảnh hậu.

Đang chuẩn bị ăn cái thứ hai, di động của em có tin nhắn mới.

Đến từ Jennie: [Ra cửa, tôi tới nhà cô rồi.]

Jisoo ném đùi gà, sợ hãi!

"Vào bằng cách nào?"

Làm như nghe được câu hỏi của em, tin nhắn của Jennie đến thật đúng lúc ---

[Trèo tường.]



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui