Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]

"A."

"Làm sao vậy?"

"Con đá em."

Ánh mắt Lisa rơi trên bụng nàng, cẩn thận mà phủ bàn tay của mình lên.

"Không sao đâu, chị cứ để tay lên như vậy."

Nàng nắm bàn tay cô di chuyển lên trên một chút, em bé trong bụng cũng phối hợp theo, đá hai ba cái liên tiếp.

"Sức lực cũng lớn quá ha."

"Mỗi ngày tới giờ cơm con sẽ đá không ngừng nhắc nhở em. Ăn uống xong xuôi, sẽ im lặng ngay."

"Em muốn ăn gì?"

"KFC."

"Không được."

"Vậy thì không muốn ăn gì hết."

"Đừng cho là chị không biết, suốt ngày em chỉ toàn nghĩ tới gà rán với hambuger cái loại thôi."

"BamBam là đồ mỏ khoét. Ăn một cái đùi gà thì sao nào, lâu lắm rồi em chưa ăn."

"Đợi lát nữa chị gọi cho em chén canh gà."

Chaeyoung không tình nguyện, tới quán ăn, người này thực sự gọi món gà hầm.

"Cho em hai cái đùi luôn."

"Em đi toilet một chút."

Chỗ ngồi của bọn họ nằm ở một góc quán ăn, nàng bước qua chỗ rẽ liền không thấy bóng người, cô cũng không để ý, cúi đầu xem thực đơn.

Nàng chuồn ra khỏi, thẳng đến mục tiêu là quán KFC đối diện.

"Một cặp cánh gà nướng, một cặp cánh gà sốt cay, một ly Coca, ly nhỏ không đá." Những món ăn này nàng đã nhung nhớ từ lâu, thực đơn chưa nhìn qua cũng có thể gọi một cách lưu loát như vậy.

Nghe được mùi thức ăn thơm phức như vậy, nàng có chút không chịu nổi.

Em bé trong bụng cũng liên tiếp đá chân năm sáu cái, nàng cúi đầu cười: "Con cũng thèm sao? Mẹ ăn trước, con cũng ăn nhé."

Chính giữa trung tâm thương mại là thang máy và lan can, nàng ngồi dựa vào lan can, uống Coca, gặm cánh gà, thật là thoải mái.

Thời điểm điện thoại vang lên, thiếu chút nữa là đã vứt cái nắp ly Coca.

Là Lisa gọi tới.

Trái tim nàng đều nhảy lên tới cổ họng, nhanh chóng nuốt vào cánh gà trong miệng, bắt máy.


"Như thế nào lại lâu như vậy? Có phải có chuyện gì xảy ra không? Có muốn chị tới đó không?"

"Không cần, không cần, nhiều người nên xếp hàng nên hơi lâu, em xong liền bây giờ."

"Còn phải xếp hàng sao?"

"Đúng rồi! Siêu nhiều luôn."

Giọng nói của cô bỗng nhiên chậm lại, âm thanh cuối cùng kéo ra đầy ý vị thâm trường: "Đúng không?"

"Đúng mà."

"Phía trước em có mấy người?"

"Hai, hai người!"

"Nam hay nữ?"

"Có cả nam lẫn nữ. Chị đùa cái gì vậy, WC nữ đương nhiên đều là nữ rồi."

"Ha ha."

"..." Đây là ý tứ gì đây? Nàng cảm thấy tiếng cười này có chút sởn tóc gáy, lại giống như phát sóng trực tiếp từ hiện trường.

"Ha ha."

Lại cười, Chaeyoung như lâm vào đại địch, xung quanh đều là hàn khí, chậm rãi xoay người, ngửa đầu thấy rõ người tới, thiếu chút nữa là khóc thành tiếng rồi.

Cô nắm di dộng để bên tai, thong thả ung dung mà ngồi xuống, cười như không cười nhìn chằm chằm nàng... cùng cánh gà và ly Coca trên tay nàng.

"Ăn ngon không?"

"Không ngon lắm."

Cô khẽ nâng cằm, giơ bàn tay để ngửa lòng bàn tay đầu ngón tay ngoắc một cái.

Nàng tự biết mình đuối lý, lưu luyến mà giơ ra những gì đang cầm trên tay, nhưng giao được một nửa liền hối hận. Thu tay về, cúi đầu hút một ngụm Coca, hàm răng còn chưa đụng tới cái cánh gà, đã bị cô ngăn cản.

Thực là đáng giận mà!

"Em thực là muốn ăn cánh gà, thực sự đặc biệt muốn, chỉ muốn cắn một miếng, một miếng nữa thôi."

"Giả bộ đáng thương sao? Hả?"

"Giả bộ gì mà giả bộ, là đáng thương thật mà. Chỉ ăn đồ ăn nhanh này một lần, thực sự không biến thành rác mà."

Cô nén cười, giả vờ ra vẻ hung dữ.

"Chị còn trừng mắt to như vậy. Không ăn thì không ăn."

Cô gái này thật là... cô liền mềm lòng, đem cặp cánh gà cay còn lại cho nàng, giọng nói nghiêm túc: "Không được uống Coca nữa."

"Chị Li em yêu chị chết mất!"


Nàng với tay lên cổ cô, nhanh chóng hôn một cái.

"Này, miệng em toàn dầu mỡ!"

Cơm nước xong, hai người đi xem nhà mới.

Tầng 16, căn hộ 4 phòng ngủ, trang hoàng theo phong cách Châu Âu đơn giản, không gian rất dễ chịu.

"Làm sao trong khoảng thời gian ngắn mà chị có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?"

"Chị hỏi mượn BamBam tính từ thời điểm mua cho đến khi xong trang trí nội thất cũng hơn hai tháng, chờ đến khi con chúng ta được sinh ra, nhà mình có thể dọn vào ngay."

"Kỳ thật, thật sự không cần phải mua gấp như vậy, công ty chị vừa mới thành lập không lâu, sau này còn rất nhiều khoản cần đến tiền đó."

"Chị kiếm tiền chính là vì em. Hơn nữa, con mình cũng sắp ra đời rồi, hai mẹ con em dù sao cũng cần có một căn nhà chứ. Yên tâm, cái gì chứ khoản này chị lo được."

"Chị Li hôm nay chị thực sự là mạnh mẽ nha."

"Chị ngày nào mà chẳng mạnh mẽ?Nếu chị không mạnh mẽ thì làm sao có em bé được? Hử?"

"......"

Không thể phản bác được.

Một tuần sau đó, cô lại tranh thủ đi Sang Kyeon để xử lý công việc, đem toàn bộ công việc dời về nơi này. Bên phía Sang Kyeon ngành vận chuyển hàng hóa cung không đủ cầu, cô dùng đó như bàn đạp, sau khi đã tương đối vững chắc, cô rút khỏi, đem mọi thứ giao cho Lão Lee và Yu Vin, còn mình tập trung vào công ty bên này.

Nơi này là trung tâm của tỉnh, có vẻ như thị trường lớn, nhưng cạnh tranh cũng gay gắt không kém. Nhiều ngày sau đó, cô nhận được một tin tức, một xí nghiệp luyện kim đang mở thầu, gói thầu vận chuyển nguyên vật liệu phục vụ sản xuất.

Người làm ăn đều thích hợp tác cùng xí nghiệp nhà nước, bảo đảm về mặt tài chính, thủ tục đầy đủ chính quy, hơn nữa khi hợp tác thì danh tiếng của công ty mình cũng sẽ từng bước được nâng lên.

Cô là một người cơ trí, chỉ cần BamBam giúp cô một khơi thông mối quan hệ một chút, cô đã có thể tìm hiểu được nguồn gốc, xuôi dòng mà mở rộng ra được thêm mạng lưới quan hệ của bản thân.

Cô hiểu rõ kịch bản, thuê hơn hai mươi chiếc xe tải 10 tấn để vào danh nghĩa công ty. Tất cả những thông tin trong hồ sơ dự thầu đều chỉnh chu và đẹp đẽ. Tất tả đều diễn ra thuận lợi, nhưng vào thời điểm xét duyệt tư liệu, vấn đề xuất hiện.

Xí nghiệp này ủy thác cho một công ty thẩm định chuyên nghiệp để xử lý hồ sơ dự thầu. Cô nhìn đến tên của tổng giám đốc công ty thẩm định, trong lòng không kiềm được mà chửi tục một tiếng.

Se Yeon.

Nữ giám đốc này câu dẫn Lisa ngược lại còn bị cô chụp ảnh lúc đang yêu đương vụng trộm uy hiếp.

Con mẹ nó, thật là oan gia nhỏ hẹp.

Vì thế hội nghị thẩm định đầu tiên, đôi oan gia cứ như vậy mà gặp nhau.

Se Yeon đại diện cho làm người trực tiếp phụ trách, có quyền phủ quyết tuyệt đối. Tan họp, Se Yeon cố ý lưu lại cô.

"Hơn nửa năm không gặp, La tổng liền biến mất không thấy tăm hơi. Cô nói xem có phải thế giới này nhỏ hay không hả, phong thủy đổi dời, quay đi quay lại toàn là người quen."

"Jin tổng sự nghiệp trăm hoa đua nở, mặc kệ là chuyển đến nơi nào, bà luôn là người có quyền uy."


Se Yeon cười cười, không nói, ánh mắt nhìn cô, như chưa đã thèm.

Sau đó mấy công ty tham gia đấu thầu cùng đi ăn cơm, đều là đối thủ cạnh tranh, nói chuyện câu nệ, vẫn luôn đề phòng nhau.

Cô am hiểu loại văn hóa bàn rượu này, cuộc sống đã mài giũa cô trở thành cái thần thái của một bà chủ, nói ba phần, giữ lại ba phần, giả ba phần, thật một phần, vô cùng thành thạo.

Se Yeon không hề khó xử, nhìn một người cực phẩm như vậy, không ngủ được với cô một lần thì thật sự là đáng tiếc.

Cô trên đi toilet, ra tới liền đụng phải bà ta.

"Jin tổng."

"Tôi thấy cô uống khá nhiều, uống đi cho tỉnh rượu."

"Tôi không uống nước."

"La tổng, kỳ thật công ty của cô, bên trong không tính là có tính cạnh tranh cho lắm. Tôi đặc biệt chú ý đến tài liệu của công ty cô đó."

"Chuyện đó chẳng khó khăn gì với Jin tổng mỹ nữ đây."

Se Yeon bị ánh mắt cô hấp dẫn đến mức tâm thần nhộn nhạo, nghe được sự buông lỏng trong giọng nói của cô, bà ta cố tính bước lên một bước, đi đến gần.

"La tổng, còn có một chi tiết, cần phải hoàn thiện một chút, xác xuất thành công càng cao. Nếu không, đợi lát nữa chúng ta đi tìm một chỗ nào đó chỉ có hai người làm vài ly?Vừa uống vừa bàn bạc."

"Được thôi. Thuận tiện tâm sự, chuyện bà bao nuôi tình nhân, à, còn những cái ảnh mà tôi chụp được, khẳng định là có nhiều người muốn thấy."

"Cô!"

"Đúng vậy, tôi chính là một tên lưu manh. Nửa năm trước đã vậy, bây giờ càng lưu manh hơn, trở thành một tên lưu manh xuất sắc. Nghe hiểu không, tôi chính là uy hiếp bà đó --- nếu dám lấy việc công trả thù tư, làm nhiễu loạn cuộc đấu thầu. Tôi làm bà thân bại danh liệt!"

"Chỉ một mình cô mà cũng muốn đạt được gói thầu lớn như vậy sao? Tôi nói cho cô, cho dù cô có thể được nhiều người chọn lựa đi nữa kết quả đã sớm được định rồi."

"...."

"Woong In. Người này, La tổng hẳn là rất quen thuộc nhỉ. Hắn ta chính là người có người bên chính phủ chống lưng, cô chẳng thể tranh với cậu ta. Mà nè, nói thêm nữa, hai người đều mang họ La đó."

Cô không phản ứng, tiếp tục đi không quay đầu lại.

Tan bữa tiệc, Lisa không lập tức trở về nhà mà đi đến bờ sông để xóa đi không khí ngột ngạt tại hội nghị.

Woong In.

Cái tên này tựa như một cái dao, lưỡi dao này đã lấy sạch máu của cô.

Nếu năm đó, hắn ta không đứng ra làm khó dễ như vậy, cô vẫn là một người có thành đạt.

Nhưng, những thất bại cùng khổ sở năm đó, là dùng để đổi lấy việc được gặp gỡ cùng Chaeyoung.

Cô đặt tay lên ngực tự hỏi, lần trao đổi mua bán đó thật có lời.

Thôi, số mệnh đã như vậy thì chính là như vậy đi, nếu trốn không được thì cũng không cần trốn, việc nào không tránh được cứ cố gắng hết sức là được.

Ngày đấu thầu cuối cùng đã định ngày, cô nhẹ nhàng ra trận.

Ở hội trường, cô cùng Woong In nhìn thấy nhau. Đã quyết định trong lòng, bọn họ như hai người lạ, không ai chào hỏi hay muốn nhận ra nhau.

Trợ lý bên cạnh Woong In là Hwayoung, cô ta nhìn thấy cô, tâm tư có chút biến đổi, ánh mắt không thể che dấu. Toàn bộ thời gian, cô nhìn chằm chằm vào hồ sơ đấu thầy, hoàn toàn làm như không thấy.

Sau khi hoàn tất những công việc theo quy trình thông thường, những bộ phận trong công ty bàn bạc để đưa ra kết quả đấu thầu cuối cùng.


Woong In cùng người phụ trách bên xí nghiệp chủ đầu tư thoạt nhìn khá là quen thuộc với nhau, hắn ta trò chuyện vui vẻ, bộ dạng như khẳng định hắn ta chiếm ưu thế.

Ánh mắt Hwayoung tận lực mà nhìn theo từng chuyển động của Lisa rất nhiều lần muốn mở lời, đều bị ánh mắt lạnh lẽo của cô bức lui trở về.

Nửa tiếng sau, trở lại phòng họp, chờ đợi đọc kết quả.

Cô trong lòng hiểu rõ, không ôm hy vọng, cho nên áp lực tâm lý không lớn, liền chờ thông báo xong nhanh chóng trở về nhà nấu cơm cho Chaeyoung, người đã xin nghỉ sanh.

Người quản lý lần đấu thầu này nói lên một đoạn dài dòng cảm ơn khách sáo, sau đó là hàng loạt lý do thoái thác, rốt cuộc.

"Tôi tuyên bố, công ty trúng thầu chính là----"

"Công ty vận tải RoLa!"

Cô ngơ ngẩn, cái này không phải tên công ty của mình sao?

Cô nhìn về phía vị lãnh đạo béo lùn đứng trên bục có ý 'Ông có phải đọc sai rồi không? Đừng có giỡn như vậy chứ.'

"La tổng, chúc mừng!"

Trúng thầu rồi!

Cô đi đến văn phòng của người lãnh đạo, trao đổi đại khái những công tác sắp tới, cuối cùng là định ra ngày lại đây chính thức ký hợp đồng. Bận rộn qua đi, cô thử nói lời khách sáo với ông ta: "Ryeo tổng, cảm ơn ông đã để mắt đến."

"Ai ui, ta không dám đảm đương công lao này. Muốn cảm tạ, liền cảm tạ giám đốc kinh doanh Dam tổng đi."

"Dam tổng?"

"Đúng vậy, chính là Dam tổng."

Cô nghe xong như lọt vào sương mù, vị Dam tổng này rốt cuộc là ai?

Thời điểm cô đi ra khỏi văn phòng thấy trên tường có treo một sơ đồ tóm tắt những người lãnh đạo trong xí nghiệp. Cô đứng yên, ngửa đầu nhìn, đứng đầu là chủ tịch, vị thứ hai là tổng giám đốc, Dam tổng.

Cô nhìn đến ảnh chụp, liền bừng tỉnh. Là ông ta!

Là khi cô còn làm một tên côn đồ đi đòi nợ thuê, lần đó mềm lòng buông tha cho người thiếu nợ, Dam tổng!

Thế giới này thật là thần kỳ, làm chuyện gì sai liền có báo ứng, tương tự vậy, làm việc tốt sẽ nhận được báo đáp.

Lúc Lisa lái xe ra khỏi cửa lớn, cùng bọn Woong In gặp thoáng qua.

Woong In nhìn chằm chằm chiếc Audi, nghiến răng nghiến lợi mà cảnh cáo Hwayoung: "Cô có cần tôi móc hai tròng mắt cô ra gắn lên người cô ta không?"

"...."

"Đừng cho là tôi không biết, cô nhìn cô ta cả một buổi trưa. Như thế nào? Còn muốn chơi trò nối lại tình xưa sao? Hả? Con điếm." Hắn ta giơ tay lên, kéo mái tóc cô ta ra sau dùng sức.

"Anh La em không dám, thật sự không dám, đau, đau."

"Cô ta là cái đéo gì, bị tôi đạp xuống dưới chân, kẻ thất bại."

Hwayoung bị hắn ta một trận xô đẩy, da đầu nhanh chóng xanh tím.

Mấy năm nay, công việc làm ăn của Woong In không trôi chảy, thần kinh của hắn ta luôn trong trạng thái căng chặt do dùng thuốc cùng với căng thẳng, quả là một người đáng sợ.

Hwayoung cực kỳ hối hận về lựa chọn của mình năm đó, một người tốt như Lisa lại không cần, đi theo một tên không ra gì như hắn.

Cô ta xoa xoa da đầu, không cam lòng, rất không cam lòng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui