Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]

Để chắc chắn, Chaeyoung muốn kiểm tra một lần nữa. Lần này, nàng dùng một nhãn hiệu khác.

Nàng nhìn chằm chằm vào que thử, không bỏ qua bất kỳ chuyển biến nào dù là nhỏ nhất.

Hai vạch hiện lên một cách rõ ràng, có thai.

Nàng nhìn thật lâu, nhướng mày, cười tươi như một cô gái nhỏ.

Nàng là bác sĩ phụ sản, đối với những loại biến đổi này của cơ thể cũng có một sự mẫn cảm nhất định. Tính đi tính lại về mặt thời gian, chính là lần cùng Lisa ở Sang Kyeon.

Trong khoảng thời gian này, công việc tại bệnh viện tương đối nhiều, nàng cực kỳ bận rộn, không có thời gian về nhà. Người đầu tiên biết tin chính là Jisoo.

Chạng vạng hôm đó, Jisoo hẹn nàng ăn cơm tối, nàng không muốn đi: “Chị gọi cơm hộp rồi, chị không tới được.”

“Chị, chị không yêu em. Tới đi, tới đi mà, em đãi chị.”

“Mỗi lần em đều nói như vậy, nhưng lần nào chị cũng là người trả tiền.”

“Em đang ở dưới lầu nhà chị, nhanh lên đi, chị không biết em thực sự nổi tiếng sao? Vạn nhất bị fan thấy thì phiền lắm.”

Nàng vén màn cửa nhìn xuống dưới,  em mặc quần áo mới ra vào mùa xuân này, đang dựa vào chiếc xe Jeep màu trắng, còn đeo kính râm.

“Em có thể ăn mặc đơn giản hơn được không, sợ người khác không nhận ra em à? Chờ chút, chị thay quần áo xong xuống liền.”

Ngắt điện thoại, nàng thay một bộ quần áo đơn giản, mang giày đế bằng bước xuống lầu.

“Đi ăn đồ ăn Thái được không?”

“Được, chị muốn ăn cơm dứa, dù sao cũng là em mời, chị không đem theo bóp tiền.”

“Má ơi, không cần phải làm tới vậy chứ, hai chị em mình cùng cha cùng mẹ đó. Em luôn một lòng, chị nhìn thấy phải thương em chứ.”

“Hôm nay sao lại có thời gian ghé qua đây?”


“Quay phim xong rồi, được nghỉ nửa ngày, ngày mai em chuyển sang đoàn phim khác. Lần này ở Sang Kyeon em có thể gặp được chị Li một lần, chị ấy khẳng định là nhớ em tới chết rồi.”

“Được rồi, em cũng ngưng ảo tưởng sức mạnh đi. Chị ấy có nhớ ai đi nữa cũng sẽ không nhớ em đâu.”

“Nói bậy, nếu không tin bây giờ chị gọi cho chị ấy đi.”

“Đừng làm phiền chị ấy, chị ấy gần đây bận lắm, đi theo xe đường dài rất mệt.”

Gần đây công việc vận tải của Lisa đã tương đối ổn định, lại mở rộng thêm một tuyến ngoại tỉnh mới, mỗi ngày đều bận rộn đến rạng sáng.

“Bọn chị không thể mãi duy trì tình trạng mỗi người một nơi như thế này. Hay là nói chị ấy đến công ty của mẹ làm một vị trí nho nhỏ nào đi, thoải mái dễ chịu, không cần suy nghĩ, như vậy tốt hơn.”

“Chị ấy quyết định như thế nào chị cũng ủng hộ, miễn là ai cũng bình an là được. Dù chị ấy có không thành công đi chăng nữa, không cố gắng nổi nữa, chị nuôi chị ấy.”

“Chị, lấy cho em viên kẹo đi, vị dâu tây. Đừng chọn sai.”

“Mở miệng.”

"Vị sầu riêng! Chị muốn giết em!”

Sau khi thực hiện xong, nàng liền vui vẻ, thảnh thơi mà mở lớn âm thanh radio.

Tới nhà hàng, hai người tìm một vị trí ít người để ý.

Hai chị em đều là ‘máy nghiền thức ăn’, một bàn đầy đồ ăn, người phục vụ hỏi thêm có dặn dò hay yêu cầu gì nữa không, Chaeyoung giành trước nói: “Phần của tôi cho nhiều ớt một chút.”

“Này, chị không phải không thích ăn cay sao?”

“Nhưng hiện tại lại thích.”

“Vì cái gì? Khẩu vị thay đổi nhiều vậy?”

“Có nguyên nhân. Woa, canh này không tồi.”

“Em nếm thử.”

“Chỉ được một muỗng này thôi, nhiều hơn không cho.”

“Đúng rồi, nguyên nhân gì thế? Chua muốn chết.”

“Chị có thai.”

“Thật á?”

“Thật.”

“Chị rể biết không?”

“Dạo gần đây bận lắm, chị không muốn chị ấy phân tâm, tạm thời không nói cho chị ấy biết.”

“Mấy tháng?”

“Hai tháng.”

“Chị cũng phải chú ý một chút nha. Ăn đi, nhất định không được đối xử không tốt với gấu trúc. Bây giờ, chị trở thành bảo vật quốc gia rồi.”

“Đừng làm quá như vậy, chị sẽ chú ý.”


Nàng nghĩ cứ thuận theo tự nhiên, chờ cô qua đợt bận này đã rồi mới nói. Nhưng hôm sau Jisoo đi theo đoàn phim đi Sang Kyeon, em bớt chút thời gian đi gặp Lisa.

Cô mới vừa theo xe trở về, chỉ mặc một cái áo thun đơn giản một màu, rộng vừa phải làm nổi bật dáng nửa người trên của cô.

“Chị rể, chị đen đi rồi.”

“Phơi nắng.”

“Chị rể, chị có nhớ em không?”

“Nhớ em làm gì?”

“Chị không yêu ai yêu cả đường đi à? Là em tự mình đa tình rồi.”

“Đi, chị đưa em đi ăn cơm.”

“Em sẽ gọi nhiều món một chút. Chị Li cái quần này chị mua chỗ nào đó? Rất có dáng.”

“Chỗ bán sỉ.”

“…..”

“Chị gái em gần đây như thế nào?”

“Không tốt lắm.”

“Làm sao vậy? Bệnh sao? Hôm trước chị nói chuyện cùng với cô ấy, cô ấy đang trực đêm.”

“Đừng nói nữa, không tốt mà. Đi làm bận rộn như vậy, chắc chắc là mệt muốn chết. Mỗi ngày, đều ăn cơm hộp, chắc chắn là khó ăn. Em vẫn cứ nghĩ mãi, có một người em xinh đẹp như em đây chắc chắn sẽ buồn rầu muốn chết.”

“Nói chuyện đàng hoàng.”

“Không đủ để đùa chị à, thật là chả thương em gì cả. Chị Li, chị gái em dạo này thật vất vả, mang theo một đứa bé như thế, phản ứng rất lớn nha.”

Cô vừa nghe, có điểm mơ hồ, cau mày.

“Một người cô đơn, hai người sai. Chúc mừng chị, chị làm pa rồi.”

Da đầu Lisa như nổ tung, nhận ra được ý tứ trên mặt chữ.


Chaeyoung có thai.

.........

Bệnh viện Cheongju

Từ ngày chính sách hai con được thông qua cho tới nay, khoa phụ sản càng trở nên bận rộn. Khoa hộ lý đầu năm mở rộng tuyển dụng nhân sự, năm mới tăng thêm năm sáu người mới. Sau khi tay Chaeyoung hoàn toàn bình phục, công việc của nàng tại phòng mổ lại được tiếp tục.

Sáng nay 9h đã vào, cho đến hơn 16h vẫn chưa có cơ hội ra khỏi phòng mổ. Ngay cả cơm trưa còn thay phiên nhau ăn, mỗi người hai mươi phút, ăn cơm như đánh giặc.

Nàng đỡ đẻ xong năm ca, đến ca thứ sáu đụng phải một chút vấn đề.

Là một bệnh nhân 35 tuổi, được tính là sản phụ lớn tuổi, lại là em bé thụ tinh trong ống nghiệm, đặc biệt không dễ dàng.

Sản phụ gân cổ lên gào to, nàng trấn an cô ta: “Hô hấp bình thường, đừng hồi hộp, cứ làm theo những gì tôi dặn dò, bình tĩnh. Dùng miệng hít thở, hít sâu một hơi, đếm ba bốn nhịp sau đó lại thở ra.”

Hộ lý quan sát tình huống, chuẩn bị sẵn sàng, nàng dặn dò sản phụ: “Tốt, hô hấp nào, giữ hơi thở.”

Hộ lý phối hợp lên tiếng: “Dùng sức!”

Đầu của em bé vẫn chưa thấy.

“Xương mu hơi thấp, đỡ cô ấy lên, đổi thành ngồi xổm.”

Chỉ có hai cô hộ lý, nàng cũng đi qua giúp đỡ, ba người nâng sản phụ dậy, để cô ta cố định, sau đó lại bắt đầu chu trình đỡ đẻ.

Qua mấy phen lăn lộn, nàng mệt đến đứt hơi.

“Em đi nói với người nhà, thông báo về chuyện xương mu thấp với tình hình hiện tại. Sau đó báo cho bên phòng mổ chuẩn bị, sản phụ này phải mổ.”

Ngoài cửa cả gia đình đang chờ, người đàn ông này là con trai độc nhất trong nhà, có được đứa bé không dễ dàng nên đặc biệt kích động.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui