Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]

Ngày hôm sau, BamBam gọi điện thoại lại cho Lisa: “Anh em, tối hôm qua tớ say như chết, cậu gọi điện thoại tớ không nghe thấy.”

“Cậu bớt phóng túng đi, không thì sớm muộn gì cũng hư thận.”

“Mẹ nó, tôi uống say thật mà, lại nói, nếu thực sự đang cùng đàn bà lên giường, cậu mà gọi chẳng lẽ nào tôi lại không nhận.”

“Tên ngốc. Cậu đang ở đâu, tôi có việc cần tìm.”

BamBam hôm nay khó có được một ngày không phải tiếp khách, nói với cô một nhà hàng nhỏ không chút tiếng tăm ăn cơm trưa.

“Đừng nhìn nơi này như vậy mà vội đánh giá, đồ ăn ở đây cực ngon.” BamBam chăm chú ăn củ cải muối chua, thật là ngon.

"Cậu mang thai à, ăn đồ muối chua nữa. Đợi lát nữa đau dạ dày lại kêu trời nhé.”

“Hôm qua cậu gọi tôi làm gì?”

“Tôi chuẩn bị mua nhà.”

“Mua nhà? Dĩ nhiên là được, còn thiếu bao nhiêu tiền, nói con số đi.”

“Cũng đủ rồi, nhưng không trang trí nội thất liền. Cậu biết nhiều về lĩnh vực này, có gì nhìn giúp tôi với.”

“Quyết tâm rồi à?”

“Cô gái tốt như vậy, ai không cưới là ngốc. Đúng rồi, chuyện ngày hôm qua, còn chưa nói lời cảm ơn cậu.”

“Đừng có mà con mẹ nó dối trá. Đừng tưởng ai tôi cũng chơi chung, kỳ thực tôi là người có phẩm chất, tôi không dễ dàng nhận anh em, nếu nhận rồi, chính là giúp người đó không tiếc cả mạng sống. Ngoại trừ Chaeyoung người thứ hai chính là Lisa cậu.”

“Ngày hôm qua nếu không có cậu, công ty kia sẽ không bỏ qua cho tôi, đưa tớ đến cục cảnh sát liền gặp phiền toái.”

“Một Phó tổng của công ty tôi vừa lúc có việc đến tòa nhà đó làm việc, cậu ta nhận ra cậu cho nên báo với tôi. Cái khu đó quan hệ của tôi không tệ, không ảnh hưởng đến việc cậu đi gặp thị trưởng đại nhân là tốt rồi.”


Cô nhai đậu phộng ngâm giấm, điện thoại trên bàn vang lên, cô đưa mắt nhìn là Jimin.

“A lô, chị Li bận không?”

“Không bận, có chuyện gì?”

“Là cái này, em có nhận một việc, tiền thù lao cao, nhưng một người làm không xuể.”

5 triệu cô nghĩ đến con số này, liền động tâm: “Nhận đi, về nhà, tôi đi tìm cậu nói chi tiết.”

Điện thoại vừa ngắt, cô giương mắt, “BamBam cậu có bệnh à, ăn liền một lúc bốn đĩa củ cải bỏ chua, cậu sắp sanh sao?”

“Cậu dọa tôi sắp tè ra quần rồi nè.”

Sau khi hai người đã ăn no, BamBam lau miệng, đột nhiên nhớ tới chuyện này: “Danny cậu biết người này chứ? Hắn là người của Dong Won. Người mà công ty cậu hôm qua phải đi tiếp chính là hắn ta.”

Cô ngẩn người.

“Ân oán giữa cậu và Dong Won quá sâu, cậu làm thuộc hạ của hắn lăn lộn trong một năm, từ một tay sai tầng dưới chót tiến lên thành phụ tá đắc lực, kết quả lại đem hai chân của con trai hắn ta phế đi.”

“Con của hắn chơi thuốc, nổi điên nhảy từ trên lầu xuống. Cùng tôi không có quan hệ gì.”

“Nhưng mà khi đó trong phòng chỉ có hai người, cái tội đó cậu phải gánh rồi. Tôi chỉ có thể đứng ngoài sáng ngăn cản, nhưng người kia quá thâm hiểm, cậu cũng nên chú ý chút sau lưng mình.”

 Lúc này người phục vụ cũng gõ cửa tiến vào: “Tiên sinh, đồ ăn của ngài đã chuẩn bị xong.”

“Cậu chưa ăn no sao? Đóng gói cái gì vậy?”

BamBam đứng dậy, vui vẻ xách theo túi giấy: “Hai đĩa củ cải muối chua.”
...........

Bệnh viện Cheongju.

Cả ngày hôm nay Chaeyoung làm việc trong phòng khám, cả ngày tâm thần không yên.

Cô biết trong lúc làm việc nàng đặc biệt bận rộn nên bình thường cô không hề quấy rầy. Nhưng nàng vẫn nhìn điện thoại vô số lần, nghĩ thầm, có phải cô bị mắc bệnh hay quên không, tối hôm qua còn nói là muốn kết hôn, nói xong liền không có thêm chút động tĩnh nào nữa.

Chẳng lẽ là đổi ý rồi?

Rất có khả năng à nha, rốt cuộc thời điểm cô giở thói lưu manh cái gì cũng nói ra được, có lẽ chỉ là lời nói chơi thôi.

Sau một hồi suy diễn, cuối cùng nàng sợ rơi vào một cuộc tình không đi đến đâu, tâm tư vừa thay đổi, nàng âm thầm đưa ra một quyết định.

Tan làm nàng thay quần áo rồi lái xe thẳng đến Trung tâm mua sắm.

Nàng dừng lại ở một cửa hàng chuyên doanh trang sức nước ngoài, cúi đầu nghiêm túc xem.

Nhân viên bán hàng là một mỹ nữ dịu dàng nhẹ giọng lên tiếng: “Xin chào tiểu thư, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?”

“Tôi muốn mua nhẫn.”

“Cô tìm nhẫn đơn hay nhẫn đôi ạ?”


“Nhẫn kết hôn.”

“Mời cô đi theo tôi, nhẫn đôi đều được trưng bày bên này. Chiếc này mặt trên được điểm xuyết một viên đá tròn, ngũ tổ tam liền, đơn giản nhưng kinh điển, ngụ ý là trăm năm hạnh phúc.”

 Nàng nhìn qua hai cặp nhẫn, cuối cùng chọn mua cặp trăm năm hạnh phúc.

“Tổng cộng 23 triệu xin hỏi cô thanh toán bằng thẻ hay trả tiền mặt?”

“Quẹt thẻ.”
Vừa mua xong, nàng liền nhận được điện thoại của Lisa, nói cô đứng chờ ở cửa Trung tâm Thương mại.

Nàng xách theo túi giấy, tim đập như sấm, bước từng bước về phía cửa, mỗi bước đều như đi trên mây.

Cửa tự động chậm rãi đóng mở theo lượt người ra vào, Chaeyoung vừa liếc mắt liền thấy Lisa - người có ngoại hình xuất chúng đang đứng thẳng lưng hai tay đút túi nhìn người qua lại, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn thẳng vào Trung tâm Thương mại.

Cô nhìn thấy nàng ánh mắt hiện lên sự sở hữu, cô tươi cười rạng rỡ.

“Sao em lại tới Trung tâm Mua sắm? Muốn mua cái gì sao? Chị mua cho em.”

Nàng bị hôn nên có chút khẩn trương, nắm thật chặt túi giấy bên tay, trong lòng âm thầm đếm ngược: “3.”

“Trưa nay đi ăn cơm với BamBam không biết cậu ta bị gì mà toàn ăn củ cải bỏ chua.”

“2.”

“Ăn xong còn mua về, thích ăn đồ muối chua, có phải cậu ta có tin vui rồi không?”

Lòng nàng đang nóng lên, tay run run, túi giấy đựng nhẫn đang rục rịch chuyển động.

“1.”

“Thằng nhóc này ngày càng đi chệch đường ray, không chỉ quan hệ lộn xộn, còn….”

“Lisa.”

“Ừ?”


“Em có cái này phải đưa cho chị.”

“Cái gì?"

“Xòe tay.”

“...…”

“Nhanh lên đi.”

Cuối cùng nàng trực tiếp bắt lấy tay trái cô, bàn tay nàng nhanh chóng lấy nhẫn, rồi đeo thật nhanh vào ngón giữa của cô.

“Từ giờ trở đi, chị chính là của em rồi!”

Nàng nghịch ngợm vươn tay phải ra xòe năm ngón tay ra: “Chị xem nè, em cũng có, cái này là nhẫn đính hôn đó.”

Lisa trầm mặc, đôi mắt như một hồ nước sâu trầm lặng, sâu như biển, không thể hòa tan.

“Dọa chị sợ rồi à, chị như thế nào mà không nói lời nào vậy, em đang cầu hôn chị đó.”

Lời còn chưa nói xong, nàng đã bị cô kéo vào ôm chặt trong lòng ngực.

Không cần giải thích, không cần biểu đạt hay những câu trả lời dư thừa.

Lẳng lặng dựa sát vào nhau, hai con tim cùng chung nhịp đập.

Nàng cảm nhận được một cảm xúc ấm áp xúc động đang dâng lên, nàng nghiêng đầu nhẹ giọng: “Chồng à, ngoan nào, đừng khóc.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận