Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]

Lisa nhanh nhẹn ngồi dậy, nhìn có vẻ như không bị thương tổn gì về gân cốt.

“Thực xin lỗi.”

“Chị có bị thương chỗ nào không? Tay có bị đau không? Ngàn vạn lần đừng chịu đựng, không được chúng ta đi bệnh viện.”

Jisoo tự mình thay cô trả lời câu hỏi của nàng: “Hi hi, không sao đâu.”

Chaeyoung hung hăng liếc em một cái, Jisoo vội vàng xua tay: “Em sai rồi.”

“Bộ dáng chị như vậy, đi gặp ba mẹ em sợ không thích hợp.”

“Tuyệt đối đừng nha. Chị đừng nghĩ tới việc thất hứa nha, Hoàng Thái Hậu đã tự mình xuống bếp, theo em biết cái mùi vị đó chính là gà hầm đó.”

Nàng cũng không nói chuyện, ánh mắt lộ ra sự do dự.

Cô biết, hôm nay cô không thể không đi, bỏ lỡ cơ hội này có khả năng sau này hoàn toàn không có cơ hội nào khác nữa.

Nhưng mà nếu đi với bộ dạng chật vật bất kham như thế này, không thể nào có thể có kết quả tốt.

“Nếu không hay vậy đi, giả vờ như em là người đánh chị, sau khi về đến nhà, chị với chị hai cứ cáo trạng em, em sẽ tỏ ra ngang bướng, ba mẹ sẽ mắng em, mà đau lòng chị Li.”

“…...”

“Mà em nói trước nha, nếu chỉ dựa vào kỹ thuật diễn xuất không tì vết của em thì không được, hai người cũng phải phối hợp diễn xuất cho tốt vào. Chị, chị xem ánh mắt em như thế này có phải như nhìn người đáng ghét không? Này, rốt cuộc có làm hay không đây?”

Cô ngước mắt: “Làm.”

“…...”

Jisoo trên đường về nhà liền nhanh chóng sửa soạn thành dáng vẻ như vừa đánh nhau. Phấn mắt của nàng đều bị em dùng gần hết: “Jisoo em dùng ít ít thôi được không hả? Cái này chị phải nhờ người đem từ nước ngoài về đấy.”

“Diễn vai khó mà, em phải hóa trang cho giống chứ.”

Jisoo mặt mày khó coi, giọng ấm ức hướng về Lisa ngón trỏ run rẩy giữa không trung: “Chị không được khi dễ chị gái tôi.”

Chaeyoung toàn thân nổi da gà, “Bang” vung tay đập vào đầu em: “Thần kinh.”

“Đệt, chị đã gặp qua kẻ thần kinh nào mà đẹp như vậy chưa? Chị hung dữ với em, còn đánh em! Em nói chị nghe nha, chị đập vỡ đầu em rồi, tí nữa em không giữ miệng được, em mà nói bậy thì đừng có trách.”

“Được rồi, cô đừng làm phiền cô ấy lái xe nữa, chị cảm ơn cô.”

“Chị có thể hồi hộp được rồi đó, dù sao tí nữa người chị gặp chính là thị trưởng đại nhân mà.”

“Ba cô có dễ nói chuyện không?”

“So với mẹ em thì vẫn dễ hơn một chút.” Jisoo giơ tay phải, ngón trỏ cùng ngón cái khoa tay múa chân ra khoảng cách một centimet: “Cỡ này nè.”

"..."

Nàng nhìn nhìn cô ngày thường là một đại tỷ kiêu ngạo không bị trói buộc, giờ phút này bị chỉnh tới mức bó chân bó tay, ngẫm lại thấy có chút đau lòng.


Nàng vội cầm lấy tay cô nặng nề nhéo hai cái: “Có em đây, đừng sợ.”

Một đoạn đường đầy thấp thỏm lo lắng, cuối cùng cũng đã đến Đại viện Thị ủy.

Nơi này là nơi yên tĩnh lọt thỏm trong trung tâm thành phố náo. Một con đường vừa ngắn vừa hẹp, hai làn xe, ven đường được trồng những cây ngô đồng cao lớn.

Cửa thứ nhất có những cảnh vệ đứng gác thẳng tắp, ngoài ra còn có xe tuần tra qua lại tấp nập. Biển số xe của nàng quá quen thuộc nên được đi thẳng.

“Nhan sắc có thể nâng cao giá trị con người, điều này có thể kết luận dựa vào ví dụ điển hình của ba chúng ta.”

Nàng bật cười không ngưng được, trở tay xoa xoa đầu em: “Em chính là một đóa hoa trong đại viện.”

“Không phải sao, giá trị nhan sắc của em có thể chống đỡ được cả một bầu trời đó.”

Lisa bị chọc cười vì cách nói chuyện của hai chị em nhà nàng tuy nhiên tâm tình không dám thả lỏng quá nhiều. Đi thêm khoảng hai cây số nữa chính là cổng thứ hai, có đội cảnh sát tuần tra trong viện.

Sau khi bước xuống xe, nàng cảm thấy chủ ý của Jisoo không ổn: “Hay mình cứ vào đi, đừng diễn kịch, cứ để ba mẹ thấy như vậy đi.”

“Chị đừng có lộn xộn nữa, bước ra đằng sau, để bọn em giải quyết.”

Cửa vừa mở, Kim nữ vương trong nháy mắt đã nhập vai, mặt trầm xuống, mặt mày giận dữ, trong ánh mắt còn có chút ấm ức.

Cô đi theo nàng người còn ở ngoài cửa, liền nghe Jisoo ồn ào gì đó, ngay sau đó lại nghe được tiếng của Min Hee---

“Được rồi, nếu con có lịch quay thì quay về phim trường đi, cứ như vậy mà gặp khách thật là không lễ phép tí nào.”

 “Mẹ! Mẹ đừng xót cho con! Con đánh nhau với người ta! Thật là bực mình mà!”

Nàng cùng cô vào nhà.

“Mẹ.”

“Con chào bác gái.”

Đầu tiên bà nhường đường cho Lisa vào nhà ngồi, sau đó quay lại chất vấn Jisoo: “Rốt cuộc là con đang làm cái gì đó hả? Mới ra ngoài có một chút liền gây chuyện rồi.”

“Con luyến tiếc chị con mà.”

“Đây là cái logic gì vậy, chỉ vậy mà con đi đánh nhau?”

“Trước đây chị ấy chỉ thương mình con, còn bây giờ á, hai người bọn họ về một phe, cô lập con, con bị tổn thương.”

“Con lại quậy nữa rồi.”

“Con liền quậy đó. Tuổi 20 chính là lứa tuổi phản nghịch, tình cảm của hai chị em con mẹ không hiểu đâu, có người ngoài xen vào, tuy rất soái nhưng mà vẫn phải đánh.”

 Nàng dựa vào kịch bản đã trao đổi trước, canh chuẩn thời gian đứng dậy can ngăn: “Đừng ồn ào nữa, em có lý được chưa, mẹ, đây là Lisa.”

Jisoo mạnh mẽ diễn tiếp, ngăn trước mặt Min Hee: “Đừng nhìn chị ta nhìn con nè.”


“Jisoo!”

Suất diễn của em đã kết thúc, bay ngay lên lầu, trước khi đi vẫn không quên cúi đầu chào khán giả.

Min Hee bị em chọc phá tới đau đầu, cảm thấy có lỗi mà nhìn về phía cô: “Tiểu Hạ, cháu đừng để ý, từ nhỏ đã bị chúng tôi chiều hư rồi, vết thương của cháu có nặng lắm không? Chaeyoung đi lấy hòm thuốc lại đây.”

“Không cần đâu bác gái, chỉ là trầy xước ngoài da thôi, không có gì đáng ngại.”

Cô đứng dậy đưa lễ vật qua: “Đây là chút quà nhỏ cháu gửi cho bác và bác trai, cũng không biết có hợp ý với hai bác không nữa.”

“Khách sáo rồi. Cảm ơn, bác rất thích.”

Nàng hỏi: “Ba con đâu rồi mẹ?”

“Đang ở trên lầu nghe điện thoại, cũng gần xuống rồi đó.” Min Hee nhướng đôi lông mày được chăm sóc cẩn thận, khuôn mặt trang điểm nhàn nhạt nhưng khéo léo, bà nhẹ nhàng đem đĩa trái cây đã chuẩn bị ra trước mặt cô: “Lisa ăn trái cây đi cháu.”

Cô cũng không từ chối, hào phóng mà cầm lên một miếng cam.

Không bao lâu Seo Joon bước xuống từ trên thư phòng: “Jisoo làm sao lại như vậy, tôi ở trong thư phòng có thể nghe được nó nhảy đi nhảy lại trong phòng.”

“Nó quậy chút thôi. Thật là một con nhóc không chịu lớn, ông xem, đem lại cho Lisa thêm không ít phiền toái.”

“Cháu chào bác trai.”

“Cháu cứ thoải mái, ở nhà nên không có nhiều quy củ như vậy.”

Seo Joon ngồi trên ghế sofa, nàng ngoan ngoãn châm trà.

“Bác có nghe Chaeyoung có nói về cháu nhiều lần, cũng không ít lần khen ngợi cháu, vốn dĩ có thể gặp mặt sớm hơn mà do bác cứ bận suốt.”

“Bác trai, công việc của bác bận rộn, cũng nên chú ý đến sức khỏe.”

Tay Min Hee đặt lên vai ông xã: “Lisa rất khách khí, đến còn mang theo quà cho chúng ta, tôi mở quà của ông rồi, là hộp trà Mao Tiêm, tuy cách túi nhưng mà vẫn cảm nhận được hương trà.”

 “Cháu thật có tâm.”

 “Tuổi càng lớn chính là nên hiểu chuyện một chút, cháu xem Jisoo đi, qua năm đã 24 rồi, còn ngang bướng như vậy. Lisa nếu nó có làm gì khiến cháu phiền lòng, cháu đừng để bụng.”

“Không có gì phiền lòng đâu bác, đều là người trẻ tuổi, ở bên nhau có chút bất đồng cũng là bình thường, suy nghĩ của Jisoo kỳ thực sinh động.”

 “Lisa là người nơi nào?”

 “Dạ **.”

 “Vậy, tại sao lại chuyển tới đây?”

“Ở đó làm ăn thất bại, mấy năm trước tâm tính cháu không đủ ổn định, nên muốn chuyển chỗ ở.”


Nàng im lặng là pha cho Lisa một ly trà, đẩy đến trước mặt cô như một lời an ủi.

“Ai cũng phải gặp khó khăn mới có thể rèn luyện và trưởng thành được, cái này đáng để tán thưởng.”

 Min Hee hỏi: “Cháu cùng Chaeyoung quen nhau như thế nào?”

 “Rửa xe. Sau đó, vợ của bạn cháu đột ngột xảy ra tình trạng ngoài ý muốn, Chaeyoung giúp bọn cháu đưa cô ấy đi viện, nên cả hai mẹ con mới bình an.”

“Con bé là bác sĩ, trách nhiệm của nó là cứu người, đó là y đức. Chaeyoung con làm rất tốt.”

Hàn huyên hơn 10p, toàn bộ đồ ăn đã dọn sẵn lên bàn.

Jisoo cực kỳ tự giác bước xuống lầu: “Không cần mọi người phải gọi, đối với chuyện ăn uống con rất tự giác.”

“Không ai gọi em đâu.”

“Em lúc nào cũng để ý đến mùi thức ăn, ở trên lầu em đã nghe ra được hôm nay có đồ ăn gì, gà hầm, măng tây xào tôm nõn, cá lư hấp, chị xem, em nói không chuẩn sao được.”

Min Hee bị em ồn ào đến đau đầu: “Mũi chó cũng không thính bằng mũi con.”

“Mũi chó làm sao cao bằng con. Mũi con á được các bệnh viện chỉnh hình làm mẫu để chỉnh sửa đó.” Jisoo ngồi xuống cạnh cô vẫn chưa thoát vai: “Đừng sợ, tôi không đánh chị nữa đâu.”

“Jisoo.”

“Mọi người bị làm sao vậy, cả nhà cưỡng bức đe dọa, chỉ đứng về lý không nhận tình thân, đả kích con chết mất.”

Mọi người cùng nhau ăn cơm, không khác gì so với những gì cô đoán trước đó.

Không có xấu hổ, không có cố tình lấy lòng, cũng không có vẻ xa cách.

Sau khi ăn xong, cô ngồi ở phòng khách, tiếp tục cùng người lớn nói chuyện phiếm.

Chaeyoung bưng chén anh đào lên lầu, Jisoo ngồi xép bằng trên sàn gỗ chơi trò chơi.

 “Đêm nay biểu hiện của em rất tốt, ghi nhận công lao của em.”

“Một công lao đổi một mâm móng heo kho tàu, chị đã đồng ý với em, không chơi thất hứa.”

“Được rồi, sáng mai 6h liền xếp hàng đi mua cho em.”

“Phải là của hàng mỗi ngày chỉ bán 100 phần, mua không được chị xong đời. Đúng rồi, Chị Li đâu?”

“Đang trò chuyện cùng ba mẹ.”

“Chị cũng đừng chủ quan quá, thời điểm ăn cơm, ánh mắt của mẹ cũng không có nhiều thiện cảm đâu, nhìn chằm chằm chị ấy, quan sát nhất cử nhất động đó. Nữ cường nhân thật đáng sợ, bộ não chắc cỡ siêu nhân rồi.”

“Như vậy đủ để chị cảm kích mẹ rồi.”

“Bất quá em nói thật, Chị Li không những không sợ cọp mẹ, mà còn đặc biệt bình tĩnh. Khí thế một chút cũng không hề thua kém.”

 Một tiếng sau, Lisa cáo từ: “Bác trai bác gái, thời gian không còn sớm, con không quấy rầy hai bác nghỉ ngơi.”

“Cháu cũng cần có thời gian đi về, bác không giữ cháu nữa, để Chaeyoung tiễn con.”

“Mẹ, Jisoo nói tối nay em ấy ngủ ở nhà.”

“Tùy nó đi.” Min Hee lấy ra quà đáp lễ đã chuẩn bị từ sớm, đưa cho cô: “Đây là chút đồ bổ bác nhờ người từ Trương Tây mang về. Bác có nghe Chaeyoung nói, con ở cùng bà ngoại, con đưa cho bà ấy xem như chút tâm ý của gia đình chúng tôi.”


Cô từ chối không được bèn tiếp nhận.

Chờ xe đi ra khỏi đại viện Thị ủy, cô nói: “Em dừng xe một chút.”

“Làm sao vậy?”

Xe còn chưa dừng lại hẳn, cô không nhịn nổi, sốt ruột ôm chầm nàng hôn cuồng nhiệt.

“Đang ở trên đường nhiều người như vậy.”

Tay Lisa thuần thục mà chui vào quần áo nàng, ngón tay tìm được vị trí, ngón trỏ liền cắm vào, từ trên xuống dưới bắt chước động tác lúc làm tình, làm cho cả người Chaeyoung nhộn nhạo.

“Em dùng son môi loại gì không biết, như yêu tinh ấy, làm chị nhớ thương cả đêm.”

“Lại hôn thêm một chút, còn chưa hôn đủ.”

“Không muốn.”

 “La lão đại.”

 “Lão đại cái gì, gọi chị là lão công.”

 “Cuối cùng có hôn em không?”

“Thật là.” Hạ Nhiên cười mắng yêu, quay qua hôn má nàng một cái: “Không cho em ăn no.”

Một lần nữa lái xe lên đường đã qua hơn 20h trung tâm thành phố náo nhiệt, ánh đèn điện vẫn chưa thể xua tan được hỗn tạp ban ngày.

“Gặp ba mẹ em, chị có hồi hộp không?”

“Gặp xong rồi không còn hồi hộp nữa.”

“Không tin.”

“Lúc đó chị đã nghĩ rất rõ ràng, nếu ba mẹ em không thích chị không đồng ý thì như thế nào, sau đó lại gả em cho người khác, chị liền đi cướp dâu --- dù sao, chị đã khẳng định là muốn cô gái này.”

Ngón tay nàng khẽ run.

“Chaeyoung.”

“Dạ?”

“Ở thành phố này em thích chỗ nào nhất?”

“Chị nói gì?”

“Chị muốn mua nhà, em thích chỗ nào thì mua chỗ ấy.”

Tin tức này có chút đột ngột, nàng nhất thời không biết nên trả lời sao.

Trước cửa kính xe, dòng người băng qua đường tấp nập.

“Chuyện nhà cửa từ từ bàn được không, chỉ cần có chị ở đó, đối với em nơi đó là gia đình rồi.”

“Chaeyoung chúng ta kết hôn đi.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận