Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]

Nước mắt của Chaeyoung không còn kiềm lại nữa, ra hết lên bờ vai của cô.

Bàn của bọn họ tuy nằm trong góc, nhưng căn tin lúc này đông người, cũng có vài người đưa mắt nhìn sang.

"Đừng vì chị mà cãi nhau với mẹ, đừng giận mẹ, cũng đừng ầm ĩ với mẹ."

"Sao chị biết?"

"Vì chị thông minh."

"Sao chị không giận mẹ?"

"Cô bé ngốc, bởi vì bà là mẹ em."

"La lão đại sao chị lại tốt như thế, tốt đến mức em muốn chiến đấu vì chị."

"Không được, em cứ ngoan ngoãn là đủ rồi."

Nàng xoa nhẹ chóp mũi, cảm xúc cuối cùng cũng ổn định lại: "Không phải chị còn xã giao sao?"

"Cọp mẹ nhà chị lần đầu tiên cáu kỉnh với chị, thời khắc lịch sử quan trọng như thế này, xã giao có đáng là gì, thân là nhân vật chính của em, chị đương nhiên chạy đến hiện trường để phối hợp diễn xuất."

"Nói gì đó, làm gì có ai bị bạn gái kiếm chuyện vô cớ lại còn hào hứng như chị."

"Gợi cảm chết đi được, bạn gái chị cáu kỉnh, mắng người hay như hát, có được như thế, chị có thể không sướng chết."

"Biến thái."

"Vui rồi à?"


Chaeyoung gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

"Được rồi chị phải chạy sang đó đây, sếp và khách vẫn còn bên kia, em về nhà ngủ trưa, tối hai đứa mình ăn chung."

Nói xong đứng dậy muốn đi, bước chân nhanh thật sự đang vội.

Nàng vươn tay bắt lấy tay cô, kéo cô quay trở lại.

"Hửm?"

"Thực xin lỗi, trong lòng em khó chịu, em chỉ muốn gặp chị, em không thể kiềm chế cảm xúc, xin lỗi chị."

"Hai ta là sống chung cả đời, dây tơ hồng buộc chặt, cần gì phải nói lời xin lỗi. Chaeyoung em yên tâm."

"Yên tâm cái gì."

"Nếu em cầm dao đâm vào nơi này, chị vẫn đứng yên nhận không hề né tránh, cam tâm tình nguyện chịu."

Tay của nàng bị Lisa cầm đặt sát vào ngực cô.

"Sao lại thế này, trước kia em rất kiên cường, thấy thi thể cũng không hề cảm giác, nhưng từ khi ở chung với chị đến giờ, em có thể đổi nghề đi nhấn chìm thế giới được rồi."

"Cái miệng của em rảnh quá rồi đúng không? Cả ngày ăn nói vớ vẩn, còn nói lung tung nữa tối nay chị tìm thứ cho em ngậm mới được."

"Ngậm cái gì..."

"Ai ôi chị thật sự phải đi." cô sờ sờ đầu nàng: "Trên đường lái xe chậm một chút."

Bước ra khỏi căn tin, vai của Lisa nhanh chóng sụp xuống.


Chuyện cô lo lắng rốt cuộc cũng đã xảy ra, Chaeyoung bị ấm ức ở chỗ mẹ của nàng, không cần nghĩ cũng biết lí do vì sao. Cô hít sâu, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, cảm xúc trùng điệp trong đầu rối thành mực nước.

Đủ loại cảm xúc, dù có dùng thuốc tẩy cũng không thể tẩy sạch.

Cô hiểu rất rõ, Boss lớn nhất của nhà họ Park vẫn còn chưa ra tay. Cô nhớ lần đầu tiên cô hỏi BamBam ba nàng làm gì.

Thằng ngốc đó còn nói, ba cô ấy là nhân viên công vụ.

Không liên quan dù chỉ một sợi lông.

Sau khi xã giao kết thúc, cô xin nghỉ 2h chạy đến đình ở ngoại ô.

Từ sau buổi tối đó, mối quan hệ giữa nàng và mẹ vẫn không mặn không nhạt.

Mỗi tuần 2 lần quay về nhà lớn, nàng và mẹ không chiến tranh lạnh cũng không bực bội, hỏi gì đáp nấy.

Bữa tối thứ sáu, hiếm khi được nhàn rỗi một bữa, Seo Joon cùng cả nhà ngồi xem tivi ở phòng khách.

Trùng hợp trên tivi đang chiếu một bộ phim tình cảm gia đình. Cô gái gạt người nhà, cùng ca sĩ lang thang đi đăng ký kết hôn, cuối cùng rơi vào kết cục thê lương là bị vứt bỏ. Chaeyoung bực mình đổi sang đài khác.

Min Hee bưng trà hoa lên nhẹ nhàng thổi hơi nóng: "Nghệ thuật luôn phản ánh cuộc đời hiện tại, tuy rằng có nhiều chỗ không hợp logic, nhưng luôn dựa vào sự thật trong cuộc sống, loại chuyện này nhiều lắm, tụi trẻ như các con ít gặp thôi."

"Mấy kịch bản kiểu này đạo diễn viết để câu views theo sở thích người xem thôi mẹ ơi."

"Vì sao có người thích xem? Đó là bởi vì mọi người đều có sợ thích tìm kiếm bản thân mình trong mỗi câu chuyện trên phim hay sách."

"Chỉ có người luôn mang thành kiến mới tin mấy chuyện kiểu này thôi ạ. Người chân chính độc lập sáng suốt, sẽ sống thoải mái hướng tới tương lai, bản thân luôn vui tươi tự tin, không cần dùng khuyết điểm của người khác để tăng sự ưu việt cho bản thân mình."


Seo Joon bên cạnh rốt cuộc cũng lên tiếng: "Hai mẹ con sao thế, chỉ xem bộ phim truyền thôi cũng có thể lập thành cuộc thi bùng biện rồi?"

Min Hee nghiêng người rót ly trà lạnh cho bạn già: "Nấu cả buổi trưa đó, uống chút đi hạ nhiệt."

Lúc này từ ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu vui vẻ: "Hạ nhiệt gì thế, ai hạ nhiệt, con đang thuộc dạng "siêu hot" đấy nhé, fanpage của con đã vượt 10k like rồi. Ôi chao quý bà đoan trang hiền thục rộng lượng này sao nhìn giống mẹ mình thế này, còn quý ngài, khí vũ phi phàm, vừa thấy đã biết thuộc dạng người quản lý nhân viên cấp cao rồi."

Nàng đau đầu nhắm mắt lại, cô em gái này, thật sự là ồn ào quá.

"Chậc chậc chậc, còn quý cô xinh đẹp làm bộ ngủ này. Không muốn nhìn em à? Có phải đang ghen tị với nhan sắc thiên phú của em không? Ghen tị cũng vô dụng thôi chị đẹp à, ba mẹ sinh gen di truyền sao so được."

Chaeyoung sắp hỏng mất, trong lòng vốn đang buồn bực, đứng dậy trở về phòng ngủ.

"Chọc chị con giận bỏ đi luôn rồi."

"Sao thế này, ôi ôi sao thế này, hai người đều đi hết rồi, dù không phải chị ruột của mình, nhưng ít ra ba cũng nên là ba ruột chứ. Vị thị trưởng không biết che chở đùm bọc thương yêu dân chúng gì hết."

Seo Joon mặt không đổi sắc, cất bước lên lầu, đến thư phòng xem báo cáo.

"Mẹ, bọn họ đều đi rồi, con là con ruột của mẹ nha, mẹ đừng bỏ rơi con. Con yêu mẹ nhất trên đời."

"Nói đi, thiếu tiền? Hay đang cần tiền?"

"Mẹ sao mẹ lại cùng phe với chị và ba thế? Quý bà Kim à, 2 ngày nay không ngoan nha."

"Chuyện của người lớn, con đừng xem vào."

"Vậy không được, con phải thừa kế sự nghiệp của ba, giữ gìn tốt trận tự an ninh đô thị, liên lạc tốt cảm tình của dân chúng. Mẹ, mẹ là người phụ nữ quyền lực hiện đại từ trước đến giờ mà, sao tự dưng muốn quay về thời phong kiến rồi?"

"Con biết chuyện của chị con không?"

"Con thân với 2 người họ lắm luôn, ăn chung mâm, ngủ chung ghế sofa nè, chị ấy còn đắp chăn giúp con nữa, tính cách cực tốt."

"Theo mẹ thấy 2 chị em con đều không biết nhìn người rồi, cô ta không chung thủy với chị con."


"Không phải chứ mẹ? Mẹ còn đều tra người ta luôn à? Nhưng nếu người lớn làm sai cũng phải nhận lỗi nha, lần này là mẹ sai rồi, sao có thể lạm dụng chức quyền của Park thị trưởng chứ?"

"Không phải vì nhìn cô ta cùng một người phụ nữ khác chui vào phòng kín 1h sao? Cô ta như vậy đừng nói với mẹ là cô ta chỉ ở trong đó chơi đấu địa chủ."

"Thông minh! Mẹ thật thông minh đúng là ở trong đó chơi đấu địa chủ!" Jisoo từ bên trong túi quần lấy ra 2 tờ giấy đưa cho bà.

"Đây là cái gì?"

"Trò chơi đấu địa chủ khu vực thi đấu số 20 lúc 10h đêm, người đoạt giải quán quân thời gian đó là số 15837214583 trận đấu này là thi đấu trực tuyến, không thể gián đoạn thời gian được. Số thứ tự của người đoạt giải quán quân là của Lisa, con đã in hóa đơn và JP số phòng đêm đó cho mẹ này."

"..."

"Chị ấy thật sự chỉ chơi đấu địa chủ, không hề làm gì khác. Mẹ cũng là người có kinh nghiệm lâu năm trong thương trường mà, việc buôn bán xã giao không phải luôn gặp mấy chuyện này sao, chị ấy cũng đâu phải bà chủ, rất nhiều chuyện chị ấy không muốn nhưng cũng phải làm."

Giọng điệu của bà cụ non này thật sự làm người ta muốn cầm đá đập chết.

"Hiện tai chứng cứ vô cùng xác thực, rửa sạch tội danh, nếu ngài còn cố ý, thì đó chính là thành kiến. Quý bà như thế, cả nhà chúng ta đều sẽ nghỉ chơi chung."

"...."

"Mẹ em chị ấy thông minh biết bao, lúc đoạt giải quán quân xong, còn in địa chỉ JP, tên thi đấu, thời gian và địa điểm đăng lên Facebook bằng không sao có thể rửa sạch tội danh chứ. Ở đời luôn có nhiều chuyện trùng hơn đó mẹ à, một vòng rồi lại một vòng, làm con cảm thấy con cứ như Kim anh hùng vậy."

"Đừng khen bản thân, bản thân con không thể nào có được chứng cứ thuyết phục như thế này. Là Lisa nhờ con đến giải thích đúng không?"

Đang chờ câu này đây!

"Vì chị của con, mà chị Lisa có thể ôm đùi con vừa khóc vừa cầu xin  con làm người hòa giải, con cảm động suýt chết."

"Được rồi được rồi, 2 chị em con đều là bệnh vực người ngoài thôi, hẹn thời gian đi, bảo cô ta đến nhà gặp mặt."

"Ô kê."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận