Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]

Giọng của Chaeyoung không tính là nhỏ, làm nhiều người xung quanh cũng phải đảo mắt qua nhìn.

Người đẹp kia cảm thấy có chút mất mặt, quyết định giả câm giả điếc.

“Lỗ tai không ổn sao? Khoa tai mắt mũi họng của bệnh viện chúng tôi rất nổi tiếng, cần tôi cho cô số điện thoại để liên lạc đặt chỗ trước không?”

Những cô gái lăn lộn trong chốn đèn mờ này có loại trường hợp nào mà họ chưa từng thấy qua chứ, phụ nữ đấu phụ nữ, ai yếu tâm lý thì người đó sẽ thua. Vì thế ả ta tức giận trừng mắt: “Cô!”

“Đúng, là tôi, tôi bảo cô tránh ra.”

“Chị à.” Người đẹp nọ quyết định đổi chiến thuật, chỉ cần dỗ tốt hậu phương này thì cần quan tâm gì nữa, ả ta càng áp sát vào trên người Lisa: “Còn uống nữa không?”

Cô còn chưa lên tiếng, nàng đã cướp lời trước một bước: “Chị ta không uống.”

“Chị nếm thử xem.”

Nàng cũng không còn kiên nhẫn, đưa tay đoạt lấy ly rượu, đặt mạnh lên bàn, sau đó nghiêm nghị nhìn cô: “Cô đi ra đây, tôi có lời muốn nói với cô.”

Kỳ thật nàng rất sợ, nàng sợ cô sẽ nhẫn tâm không đi ra cùng nàng.

Cho nên Chaeyoung xoay người đi trước, lại giống như học sinh tiểu học chuẩn bị nộp bài thi, có chút không yên, có chút mong chờ, muốn chạy trốn… lại muốn biết kết quả.

May mà cô cũng không tính là cặn bã, đi theo nàng ra bên ngoài hành lang.

“Hôm đó tôi không biết Loren….”

“Hôm đó là hôm nào?”

"...."

“Nói đi chứ.”

"...."

“Không nói? Vậy tôi vào đây.”

“Chính là hôm mà cô đến đón tôi đó, tôi không biết Loren sẽ tới.”

“Vậy là hai người tình cờ gặp nhau, vì mừng quá nên phải ôm ôm ấp ấp để thể hiện tình yêu, hửm?”


“Tôi không có.”

Bộ dáng nhỏ bé tội nghiệp này đã làm cho cô thiếu chút nữa tước vũ khí đầu hàng.

Trong lòng cô thầm mắng một tiếng nghĩ, con mẹ nó chứ, ‘Em mà dám khóc, tôi lập tức hôn em.’

“Nói xong rồi? Tôi có thể đi chưa?”

Nàng sắp bị cô giết chết, vừa tức vừa ấm ức, lập tức nổi lên tính ngang bướng, nàng bước một bước dài, chặn trước mặt cô.

“Cô cố ý đúng không?”

“Tôi cố ý cái gì?”

“Cố ý lạnh nhạt với tôi như vậy?”

“Bác sĩ Park cô nghĩ nhiều quá rồi.”

“Được, vậy tôi hỏi cô, những lời cô nói ngày đó có thật như vậy không?”

“Tôi nói gì?”

“Nói trước kia đã làm phiền tôi nhiều, sau này sẽ không đến quấy rầy tôi nữa. Những lời này nói đó là những lời nói thật từ lòng cô?”

Đầu óc cô lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo, cảm thấy không biết cô gái này lại định làm chuyện gì đây, cô còn chưa kịp suy nghĩ nên dùng từ sao cho thiệt hại giảm xuống mức thấp nhất, thì đã nghe nàng cười khẽ: “Không nói lời nào? Tốt thôi, không nói lời nào thì tôi sẽ coi những lời nói đó là sự thật.”

“…...”

“Hôm nay chúng ta đem mọi việc nói cho rõ ràng đi. Chuyện chúng ta từng gặp nhau về sau cũng không cần nhắc đến, nếu sau này có gặp phải trên đường thì tốt nhất không cần chào hỏi. Về phần những lời cô nói hay tình cảm trước đây cô đối với tôi, tôi nghĩ bản thân cũng không cần phải nói lời cảm ơn, bánh ít trao đi thì bánh quy trao lại, cũng xem như huề nhau.”

Cái câu cuối cùng “Bánh ít trao đi, bánh quy trao lại” là có ý gì?

- Chị thích em.

- Em cũng thích chị.

Lisa nhanh chóng lý giải được điểm mấu chốt, ngọn lửa trong thân thể giống như sắp cháy lên phừng phực đến nơi rồi!


“Cứ như vậy đi, sau này tôi cũng không cần phải nói lời hẹn gặp lại với cô.”

“Uh, sau này cũng không cần phải nói hẹn gặp lại.”

Chaeyoung cảm thấy mình sắp không xong rồi, nàng phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này thôi, nếu không sẽ bật khóc mất.

Một bước còn chưa kịp bước đi, cánh tay căng thẳng, đã bị một sức lực mạnh mẽ kéo lại làm lảo đảo, là Lisa đang ôm choàng qua cổ nàng, nghiến răng nói: “Muốn chết phải không? Hả? Không nói câu hẹn gặp lại là bởi vì sau này, mỗi khi trời sáng, hay mỗi khi đêm về, trước khi nhắm mắt lại hoặc sau khi mở mắt ra, người đầu tiên mà em nhìn thấy đều sẽ là chị.”

“Đồ lưu manh.”

“Lưu manh đang ôm em đấy, em tránh ra đi.”

“Em không thèm nghe chị nói nữa.”

“Hôm đó khi chị thấy Loren ôm em, mẹ nó, chị ghen đến mức sắp nổi điên luôn.”

“Chị nói đi là đi, cũng không cho em cơ hội giải thích, còn đem em kéo vào sổ đen.”

“Hoặc là cho em vào sổ đen hoặc là đánh chết tên họ Choi, em chọn đi. Bác sĩ Park giết người là đền mạng đó, em muốn làm quả phụ sao?”

“Chị cũng không phải chồng em.”

“Ơi, ơi, ơi, ngoan, chồng đây, chồng đây.” Lisa đúng là rất biết chộp lấy cơ hội, tránh nặng tìm nhẹ, tự nhận định hai chữ cuối cùng là nàng đang gọi chồng ơi.

Nàng lúc này thật muốn đánh cô quá, nhưng đáy lòng lại có gì đó ngọt ngào lan tỏa, nàng muồn vùng ra khỏi ngực cô nhưng lại bị Lisa giữ chặt gáy lại không cho động đậy: “Chị có chuyện muốn nói với em. Trước kia chị cũng từng làm ăn, cũng không tính là người đứng đắn gì, sau đó làm ăn thất bại mà phá sản, hai năm trước mới từ bên ** chuyển đến nơi này, trong nhà chỉ còn một người bà hiện tại chị cũng không có nhiều tiền lắm, nhưng lúc trước cũng có tiết kiệm được chút ít, có thể mua được một căn nhà với ba phòng.”

“Ừ” 

“Ở trong mắt người khác, chị là một tên lưu manh. Em hãy suy nghĩ thật kỹ, có còn nguyện ý ở bên cạnh chị không?”

Nửa câu sau, giọng của cô có chút run rẩy.

“Lưu manh thì lưu manh, ai sợ ai chứ.”

……….


Hai người trở lại phòng bao, BamBam thiếu chút nữa há hốc mồm: “Mẹ kiếp, hai người nắm tay chặc như vậy làm gì?”

“Liên quan gì đến cậu?”

“Suỵt...chị ấy không liên quan.”

“???”

Cánh tay, cùi chỏ gì cũng đều hướng về người dưng hết rồi.

Đám bạn bè ăn chơi cùng gái gú đều bị đuổi đi hết, lúc này không khí trong phòng bao khá nghiêm chỉnh.

“Chaeyoung em cũng chớ đắc tội nhà mẹ đẻ của mình đấy, về sau lúc em khóc, cũng đừng đến dựa dẫm vào anh.”

“Chúng tôi đến khóc tang cho cậu, cậu làm sao cho cô ấy dựa dẫm được, bật nắp quan tài ngồi dậy chắc?”

BamBam nghĩ, ôi mẹ nó, quả thực mặt dày hết thuốc chữa rồi!

Nàng nhịn cười, nàng biết mà, so về lưu manh và vô lại, thì không ai có thể vượt qua được cô.

“Phục vụ, chọn cho anh đây một bài nhé!”

“Vâng, bài gì vậy anh Yuk?”

“Chọn bài “Độc thân khổ lắm!”

Nàng cười đến không nhịn được, đi qua đẩy đẩy BamBam: “Này, chơi đã chưa?”

“Anh không chơi đã, chỉ có cậu ta mới đã thôi.” BamBam chỉ vào cô: “Ê nhóc, sướng rồi nhé!”

“Sinh con gái đi.”

“Hả? Cái gì?”

“Nếu em và Lisa cuối cùng có thể tu thành chánh quả thì sinh một đứa con gái đi. Như vậy là anh có thể nhìn thấy lại bộ dạng lúc nhỏ của em.”

"...."

“Đến đây, đưa cả hai mic đây, nam nữ gì ông đây đều xử được hết!”

BamBam lại khôi phục dáng vẻ công tử cà lơ phất phơ của hắn, hắn vui vẻ cởi bỏ đi tâm tình lúc nãy, một vết thương nhỏ đang lặng lẽ tự lành, không để lại dấu vết.

Lisa từ toilet ra, liền kêu Chaeyoung đi về.

“Em đói bụng, chúng ta đến phố ăn vặt được không?”


“Trễ vậy còn chưa ăn cơm?”

“Bị chị làm cho tức giận, tức quá ăn không vô.”

“Chị chọc tức em chỗ nào thế?”

“Trái tim.”

“Cái cô gái này, là do em không thành thật, thừa nhận thích chị sớm một chút thì chết à?”

“Ai bảo chị hung dữ với em.”

“Thù dai thật.”

Từ bên này qua phố ăn vặt chỉ cách một con đường, nàng mua mấy xiên đồ nướng cùng hai ly trà bưởi mật ong, đưa cho cô một ly, lại chỉ vào xiên thịt nướng có cải thảo trắng nói: “Em không thích ăn cải thảo.”

“Không chỉ thù dai mà còn kén chọn.”

Sau đó cô kéo cổ tay nàng qua, khẽ khom người, hơi cúi đầu, liền cắn phần cải thảo trong xiên thịt nướng trên tay nàng.

“Mau ăn, để nguội rồi không ngon đâu.”

Hai người một trước một sau, cô bỗng dừng lại, nàng thiếu chút nữa đập mặt lên lưng cô.

“Azi, làm sao thế?”

“Chúng ta như vậy có tính là hôn gián tiếp không?”

“... Tính đấy, chị muốn gì nào?”

“Không có gì, đi thôi.”

“Chờ một chút. Không công bằng, chị đã hỏi em đâu?”

“Rồi rồi rồi, vậy chị hỏi em, em muốn gì nào?”

“Em muốn hôn chị.”

Nói xong, nàng dùng tay đang cầm đầy xiên thịt, vịn lên vai cô, ngửa đầu dán môi mình lên môi cô. Nàng không nhịn được đưa đầu lưỡi liếm cái, mà hành động này giống như một mồi lửa quăng vào hố bom, khiến đầu óc Lisa nổ “Đùng” một tiếng.

Nổ thành pháo hoa rực rỡ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận