Cô Ấy…là Của Tôi!


Sau khi điểm danh hết bầy lăng xăng trước mặt, Minh bỗng nhíu mày, ngó ra ngoài cửa rồi lại nhìn vào đám bạn:
-Hình như thiếu 1 người?
-Nhi hả? – Linh lục lọi cái tủ lạnh, cũng trưa rồi nên bụng nó cứ kêu hoài – nó về rồi!
-Cái gì? Sao lại về? – Minh ngạc nhiên xen lẫn thất vọng.
-Không thích thì về thôi! – Phong nằm nhoài người ra ghế, chợt ngước lên nhìn Hoa – mà hồi nãy mấy cậu nói cái vụ gì năm lớp 9 của Nhi thế?
-Quan tâm làm gì? – Hoa đang xoi mói, ngắm nghía cái bình bông của phòng bệnh, tại đẹp mà.
-Muốn biết không? – Hải vẫn đang chúi mũi vào cái điện thoại chơi game, tai thì nghe ngóng tình hình.
Tất cả gật đầu như con lật đật trừ Hoa và Linh.
-Hồi cấp 2 Nhi từng là đại ca của trường – Hải bắt đầu làm văn tự sự.
-HẢ?
-Ngậm mỏ lại và nghe tiếp nè – Anh nói như thế nhưng lại chẳng thèm kể gì thêm mà cứ nhìn lên trần nhà, 1 hồi sau quay sang bọn em mình quất 1 câu lãng xẹt – Anh quên rồi, 2 đứa kể tiếp đi!
-Ừ thì…mấy cậu biết thằng Hùng không? – Linh gặm trái ổi mới moi ra từ trong tủ lạnh.
-Ờ cái thằng đầu đinh khoái ra lệnh đấy hả?
-Ừm…thằng đó với con Nhi hồi đó tranh chức thủ lĩnh, đương nhiên là con Nhi thắng nên thằng đó tức, đem trút giận lên cái bọn đàn em ý, như là trấn lột tiền nè, đứa nào àm không đưa tiến cho hắn là bảo đảm bầm dập liền…
- Nhưng có mấy vụ hắn không thành – Hoa tiếp – vì con Nhi nó cứ can thiệp vào hoài nên hắn càng ngày càng thù nó, đòi 1 trận cuối năm giải quyết cho xong cái gì đấy…
-A – HẢi tự nhiên la lên – anh không nhớ diễn biến nhưng anh nhớ được cái kết thúc, hình như bên bọn hắn ăn gian tới mười mấy thằng luôn đúng không, còn Nhi thì 1 thân 1 mình…chậc chậc…nhập viện tới mấy tuần.
-Cái gì? Nhi nhập viện tới mấy tuần á? – Minh, Tài, Quân và Phong hét lên.
-Ai nói Nhi nhập viện tới mấy tuần? – Hải ngu ngơ hỏi lại.
-Thì anh mới nói còn gì?
-Anh đâu nói Nhi nhập viện mấy tuần.
-Chứ ai?
-Thì mấy thằng đó chứ ai, đi bao nhiêu thì nhập hết bấy nhiêu.
-HẢ? – shock không nói nên lời.
-Còn Nhi thỉ sao?
-Cũng hơi bầm dập tí, nhưng mà đỡ hơn mấy thằng kia…
-Theo trí nhớ của em thì có 14 thằng thì phải – Linh ăn hết ổi thì lại đi uống sữa, cái con mắm này đến thăm người ta mà lại ăn như heo ý – hình như là có 7 thằng gãy chân, 3 thằng gãy xương vai với xương sườn, 3 thằng gãy tay, còn thằng còn lại không những bị te tua mà còn ảnh hưởng về thần kinh nữa, chỉ cần nhắc tên Nhi trước mặt hắn thôi là hắn như người điên điên dại dại rồi.
-Rồi Nhi có phải bồi thường không?
-Mắc mớ gì? Bọn hắn gây sự trước mà!

-Chỉ có điều – Hoa thở dài – ngoại nó nghe xong vụ này thì xỉu, bệnh mấy ngày liền luôn, sức khỏe phải nói là cứ thế đi xuống.
-Không ngờ chị Nhi kinh khủng thế đấy! – Khanh cắn môi.
-Giờ tụi bay ngi4 lại có thấy nhục không? – Hải hất mặt lại nói với mấy thằng con trai.
-Nhục? Gì cơ? – Tài ngây thơ hỏi lại.
-Thì…vụ năm lớp 10 đó. – HẢi nhắc thì tụi này mới nhớ.
Phong cười nắc nẻ:
-Ờ…không ngờ 3 thằng này lại đi thua con gái mới kinh chứ!
Ánh mắt hình viên đạn lần lượt được trao tặng cho Phong, ngay lập tức hắn nín cười, cũng đúng thôi, ai biểu đụng chạm vào nỗi đau của bọn hắn làm gì.
1 lúc sau, phải nói là tụi này đã lăng xăng này lại càng lăng xăng hơn, Minh quát lên làm cả đám giật bắn người:
-Mấy người về hết đi!
-SAo thế? Tụi này tới thăm mày mà.
-Không cần, về đi!
-Tới thăm mày mà mày lại duổi về phũ phàng vậy hả thằng kia? – chẳng nể gì cái đầu Minh đang bị thương, Quân phóng thẳng cái gối mới lấy từ ghế vào đầu Minh, cũng may là né kịp.
-Điên hả? – sau khi hú hồn hú vía với cái gối, MInh quay phắt sang hung thủ và quát.
-Ờ…đang điên đây.
-Ashi, thật hết chịu nổi mà.
-Được rồi, bọn này về đây, ở đó àm ngủ đi.- Hải lấy bàn tay mình đẩy cái đầu Minh qua 1 bên rồi dẫn đầu bọn nhí nhố lần lượt đi ra ngoài.
-Sao em không về đi.- sau khi thấy bọn kia đã về hết mà bé Khanh vẫn còn nhí nhảnh ở đây, Minh hỏi.
-Em cũng phải về hả? – Khanh ngây ngô tự lấy ngón trỏ chỉ vào mặt mình.
-Không về ở đây làm gì?
-Anh…anh thật quá đáng mà. – nói xong Khanh vùng vằng quay mặt bỏ ra ngoài.
-KHoan đã, đem mớ cháo này về luôn đi! – MInh gọi với theo đâu hay bé Khanh đã tức giận mà bỏ đi 1 nước hơi xa rồi.
Minh chán nản nằm vật ra giường, lăn qua lăn lại, lấy chăn chùm kín mít đầu mình ” Bực mình quá, người muốn gặp thì lại không tới.”
7h tối…
Nhi lết cái xác của mình vào nhà, Hy đang ngồi xem ti vi, thấy chị nó về bẻn bay xộc lại, hỏi:
-Sao rồi chị? Có xin được không?
Nhi tủi thân suy ra bực bội:
-Khốn kiếp, tao trù ấy cái quán đó bán ế thấy bà luôn…

-Là sao? Không được hả?
-Không, chỗ thỉ không nhận học sinh cấp 3, chỗ thì bắt làm việc cả ngày, chỗ thì lương quá thấp, chỗ thì…v…v…
-Thôi được rồi, ăn cơm đi! – Hy phá vỡ bầu không khí bằng cách gọi mời tâm hồn ăn uống của chị nó.
Đứng trước bàn ăn cơm đã được dọn sẵn, mặt Nhi tối sầm lại.
-Sao thế? – Hy thấy vẻ mặt chị mình có cái gì đó không ổn.
-MÀy…mày…Lê Thiên Hy – nó tự nhiên hét ầm lên – mày biết cả buổi chiều ngày hôm nay tao cực khổ biết bao nhiêu không hả, đến giờ vẫn chẳng ai nhận tao, vậy mà…mày…sao mày lại mua mấy thứ đắt tiền như thế này về ăn hả? Kiểu này chắc chưa xin được việc thì phải ra ngoài ăn xin rồi quá!
-Chứ phải ăn làm sao? Hồi đó ngoại toàn mua mấy thứ này thôi mà.
-Tao không cần biết, bây giờ ngoại không còn nữa nên mày làm ơn ghi nhớ trong đầu tao 2 chữ TIẾT KIỆM giùm cái.
Hét cho đã, xong nó ngồi xuống ăn sạch banh hết thức ăn trên bàn, đi vào phòng đóng cửa cái rầm, mặc kệ cho con em mình đang ngồi nhai đũa + chén cơm không.
1 lúc sau Hy mở cửa phòng nó:
-Anh TÀi muốn gặp chị kìa.
-Tài?
-Ừm…chị ra đi!
-CẬu muốn gặp tôi à? – nó ra mở cửa, thấy Tài đã đứng trước đó từ lâu.
-Ừm.
-VÀo nhà không?
-Không, 3 câu thôi!
-…
-Cậu còn nhớ cậu nợ tôi 1 điều không?
-Nợ?
-Vụ trả bài sử.
-À! Bây giờ cậu muốn tôi trả nợ hả?
HẮn gật đầu:
-Ngày mai tôi sẽ đợi cậu lúc 3 giờ chiều, chúng ta đi chơi nhé!
-Hả? Đi chơi?
-Nói đúng hơn là hẹn hò!

-Hẹn…hẹn hò?
-Ừm….tôi nói xong rồi, vào nhé! – rồi hắn mở của nhà hắn đi vào trong, tình hình là hắn đang có âm mưu tấn công nó từ lúc này đây.
Còn nó ở lại ngu ngơ chả hiểu cái giống gì cả.
Đúng 3h chiều ngày hôm sau, Tài bấm chuông nhà nó, kêu nó thay đồ và chở nó tới công viên.
-Chuyện này là sao hả?
-Sao là sao? BÂy giờ cậu muốn chơi gì không?
-Nè! Sao tự nhiên lôi tôi tới đây chứ? Tôi còn phải đi xin việc nữa mà.
-MAi tôi sẽ đi cùng với cậu!
Nó nhìn hắn nghi ngờ:
-Thật không?
Hắn gật đầu rồi chỉ tay về phía bên kia:
-Chơi cái kia không?
Nó nhìn theo tay hắn…là tàu lượn siêu tốc mà.
Nó ngước lên nhìn hắn, hắn cúi xưống nhìn lại nó:
-Sợ hả?
-Ai sợ chứ? Đi thì đi! – rồi nó bỏ lên trước.
Tóc bay phấp phới, tiếng la hẻt inh ỏi, gió vù vù bên tai, nhanh đến nỗi nó chẳng kịp nhìn được cái gì ở 2 bên đường.
-Ôi cha mẹ ơi, chết mất thôi! – nó chống tay vào cái cây ngay sau khi vừa xuống khỏi đó, mặt mày nó tái mét.
-Người như cậu mà cũng biết sợ à? – TÀi chọc chỉa nó.
-Ai sợ hả? – nó ngước lêm quát hắn – chỉ là đi không quen thôi!
-Ừ thì đi không quen – hắn nhún vai -đi ăn kem không?
-Có!
Trong quán kem, hắn không ăn mà cứ nhìn nó.
-sao nhìn hoài vậy hả? – nó hỏi.
-Thích thì nhìn thôi! – hắn tỉnh bơ.
-Rảnh nhỉ?
-Đương nhiên!
-Mà…sao hôm nay cậu nổi hứng mời tôi đi chơi vậy hả?
Hắn im lặng 1 hồi và buông ra 4 chữ:
-Tại…tôi thích cậu!
-Ax….khụ khụ…. – nó ho sặc sụa sau khi nghe xong.
-CẬu không sao chứ? – hắn lo lắng đưa khăn giấy lại cho nó.
-Khụ..khụ…đừng giỡn…như thế chứ! – mặt nó đỏ như gấc, không phải vì ngượng đâu mà vì ho nhiều quá.

-Không giỡn đâu!
Nó ngưng ho, vuốt lại mớ tóc. HẮn vẫn nhìn nó:
-Không ở bên cậu…thì tôi nhớ, ở bên cậu thì tim tôi đập rất nhanh, tôi…lúc nào cũng muốn ở cạnh cậu, thậ đấy!
Nhìn dáng vẽ của hắn thật lòng khiến tim nó cũng đập liên hồi:
-Bộ…cứ như vậy…là thích hả?
-Ừm…
Tim nó đập mỗi lúc càng nhanh hơn, hình như…nó đã có cảm giác như thế này…với 1 ai đó…không lẽ…nó thích người đó?
Nó đứng phắt dậy:
-No rồi…tụi mình về đi!
Trên đường đi tới căn hộ của nó và hắn, cả 2 im lặng.
Chợt hắn có điện thoại, hắn đứng lại nghe khoảng giây lát rồi quay sang nó:
-Bây giờ tôi phỉa về, ba tôi gọi…/
-Ừm.
HẮn toan đi nhưng chợt khựng lại:
-Chuyện hồi nãy…không giỡn đâu, cậu không cần thích tôi đâu, chỉ cần biết được tình cảm cảu tôi với cậu là được rồi!
Nói rồi hắn cúi xuống hôn nhẹ lên má nó rồi chạy phóng đi thật nhanh.
Nó ngẩn người nhìn theo hắn, đưa tay lên sờ vùng má mới được hắn hôn rồi quay người đi tiếp.
Chợt nó đứng sững người lại:
-Minh à!
Minh đang đứng đấy và đang nhìn nó bằng 1 ánh mắt rất lạnh.
-Cậu tới từ bao giờ vậy?
HẮn vẫn còn mặc đồ ở bệnh viện, chỉ vì nhớ nó đến mức chịu không được nên mới tới, vậy mà hắn lại nhìn thấy cái cảnh không nên thấy đó.
-Cậu..- hắn mở miệng – không tới thăm tôi là vì bận đi chơi với thằng đó à?
Từng lời nói của hắn cứ như từng giọt nước đá chảy tốc vào tim nó.
-Tôi vì cậu nên mới bị thương…vậy mà cậu còn ở đây đi chơi với hắn, cậu không nghĩ gì đến tôi sao hả? – hắn quát lên, khuôn mặt tối sầm – còn hôn nữa, tình cảm quá nhỉ? CẬu thích thằng đó hả?
Nó giật mình, sao hắn lại có thể lớn tiếng với nó như vậy chứ.
-HẢ? – hắn nhấn mạnh lại lần nữa.
-Tôi ghét cậu thật đây! – hắn buong ra câu nói đó rồi quay gnuoi72 đi về phía cầu thanh, tự nhiên Nhi thấy lòng nó lạ lùng, cảm giác hụt hẫng, rồi tự nhiên nó hét lên, miệng thì hét nhưng dường như cái đầu trống rỗng, cứ như là hét lên theo quán tính vậy:
-Nè! Người tôi thích là cậu mà! Bộ cứ đi chơi với ai là thích người đó hả? Cậu điên vừa thôi chứ, đúng là đồ tâm thần mà!
Ngay lập tức hắn đứng khựng lại, chờ cho bộ não tiếp thu hết những từ nó nói thì qauy phắt người lại nhìn nó:
-Cậu…vừa nói gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận