Edit #Salim
Beta #Kumoe
Hứa Anh đã ngồi xuống ghế phụ, tháo khẩu trang.
Cố Tinh Trầm đứng ở đuôi xe, kéo ra cốp, đem đồ mua ở siêu thị bỏ vào.
Bên cạnh là chiếc xe Jeep việt dã, lúc này có ba năm người nam nữ, vui cười đùa giỡn cũng đang ở phía sau xe để cất đồ.
Thanh âm bọn họ rất lớn, Cố Tinh Trầm liếc nhìn bọn họ một cái. Vừa lúc, có cô gái bên đó cũng nhìn anh. Ánh mắt đối diện ngắn ngủi, sau đó cô gái kia liền ngây người.
Cố Tinh Trầm cúi đầu đem đồ đạc sửa lại tốt, đóng lại cốp xe. Kéo chân dài, đi tới đầu xe, ngồi vào khoang lái.
Hứa Anh vừa mới đeo kỹ đai an toàn, thuận thế nhìn anh, cười một cái. Cố Tinh Trầm không phải người đàn ông hay cười, chỉ là ánh mắt ấm áp, có chút tình cảm mong manh, lập lòe nhen nhóm.
Xe đắt tiền, khởi động không có thanh âm.
Cố Tinh Trầm vừa mới bắt đầu đặt tay trên vô lăng, liền nghe thấy mấy người nam nữ đi xe Jeep bên cạnh cũng vòng tới đầu xe, còn nói chuyện với nhau:
“ Oa, vừa rồi tớ bị dọa chết!”
“ Sao vậy?”
“ Cứ tưởng rằng nhìn thấy được tên cầm thú kia.”
“ Ai cơ.”
“ ‘ Đệ nhất cầm thú’ gần đây cực kỳ nổi tiếng, Phí Lương Sơn.”
“ OMG……”
“ Quả thật giống nhau như đúc, nếu không phải tuổi không phù hợp…..”
“…….”
Khẩu trang Hứa Anh đeo lâu rồi, son môi có chút bị lây dính mất. Cô dùng chiếc gương nhỏ cầm trong lòng bàn tay để tô thêm son môi, quay đầu lại thấy Cố Tinh Trầm nặng nề nhìn chằm chằm vô lăng, ngón tay đang bóp chặt lại.
Động cơ kéo thân xe, rung lên rất nhỏ. Anh giống như đang xuất thần.
“ Làm sao vậy?” Hứa Anh nghiêng đầu nhìn anh: “ Không thoải mái sao.”
Lông mi Cố Tinh Trầm run run, giống như hai bãi cỏ xanh bị kinh động bên bờ biển Thanh Trì, “ Không có.”
Hứa Anh liếc nhìn anh, rất muốn nói: “ Đừng có nói dối!” Nhưng rốt cuộc mọi người đều đã trưởng thành, người trưởng thành cần phải biết tôn trọng lẫn nhau, quan trọng nhất chính là, quan hệ giữa bọn họ còn chưa tới thời điểm cô có thể không cần lựa lời trêu đùa anh.
Cho nên, cô không tỏ ý kiến, đôi mắt linh động hơi mang chút ý cười bỡn cợt.
“ Được rồi, anh nói không có, thì coi như không có đi.”
“ Em cũng không cưỡng bách anh thừa nhận.”
Lỗ tai còn có thể nghe thấy tiếng đàm luận mơ hồ của nam nam nữ nữ xe bên cạnh, Cố Tinh Trầm không nói chuyện, từ từ đánh xe đi.
Sau đó trong lòng anh hơi giật thót, bởi vì nghe thấy người phụ nữ xinh đẹp với đôi môi đỏ hồng đầy mê hoặc bên cạnh nói:
“ Nhanh lên nào! Về nhà, về nhà!”
“ Đói lắm rồi.”
- --
Chạng vạng, mặt trời chiếu nghiêng ban công.
Con mèo già ở trên đệm của Cố Tinh Trầm phơi nắng cuộn thành một cục tròn xoe, hai móng vuốt che lại đôi mắt để không bị ánh sáng lọt vào, đang ngủ ngon lành.
Vừa truyền tới thanh âm mở cửa, mắt nó ngay lập tức liền mở ra, bốn chân linh hoạt chạy tới cạnh cửa để chờ.
“ Mèo nhỏ Tiểu Trầm, con còn coi mẹ là chủ nhân của con sao, hả?”
Hứa Anh đem con mèo già bế lên.
Thằng nhóc này vừa mở cửa ra, tới cái đuôi cũng dựng lên như cột cờ, hướng tới bên Cố Tinh Trầm mà cọ cọ, không thèm liếc mắt nhìn cô tới một cái.
Cố Tinh Trầm: “ Đẫ rất lâu rồi em không cho nó ăn, nó không nhận em mà tới lấy lòng anh, cho thấy chỉ số thông minh của nó còn dùng được.”
Hứa Anh: “…….”
Cố Tinh Trầm đóng cửa lại, đem đồ ăn đặt trên phòng bếp: “ Em hẳn là phải vui mới đúng. Tiểu Thần là một con mèo có chỉ số thông minh.”
Hứa Anh ngó anh, vóc dáng cao cao, gương mặt anh tuấn: Ha ha. Không chỉ thông minh, còn rất đẹp trai.
Sau đó, cô thấy hơi ghen, ôm con mèo già ngồi xuống sopha, gõ đầu nó: “ Nhìn xem con còn có chút liêm sỉ nào không!”
Mèo già: “ Meo~”
Vừa nghe thấy âm thanh mở tủ lạnh ở phòng bếp truyền tới, con mèo ngay lập tức giống như nghe thấy vũ trụ bùng nổ, từ trong lồng ngực của Hứa Anh lanh lẹ tránh thoát, trốn tới bên chân Cố Tinh Trầm, meo meo meo đòi ăn.
Hết sức vô sỉ.
Hứa Anh trắng mắt liếc một cái: “ Ôi, con súc sinh, phí công nuôi dưỡng.”
Cô tùy tay đem khẩu trang đã dùng ném trên sopha, tới phòng ngủ thay quần áo ở nhà.
Cố Tinh Trầm dọn xong tủ lạnh, đi ra thấy trên sopha có khẩu trang ném tùy tiện, nhặt lên.
Khẩu trang màu xanh lục quân, mặt trên có chút dấu vết son đỏ. Lòng bàn tay sờ lên, có chút ướt ướt.
Còn có, chút hương vị.
Cố Tinh Trầm cầm khẩu trang mang tới buồng vệ sinh, đặt ở trong bồn bỏ thêm bột giặt, ướt nhẹp.
Vừa lúc Hứa Anh thay quần áo đi ra, một bên lấy tóc ra khỏi cổ áo, một bên cọ cọ khung cửa xem anh giặt đồ.
Vóc dáng Cố Tinh Trầm cao, giặt đồ còn phải khom lưng. Hứa Anh nhìn anh, trắng nõn, bàn tay có mạch máu màu xanh nhạt, nhiễm bọt màu trắng. Từng chút từng chút, nhẹ nhàng xoa chỗ miệng nhỏ của cô.
Đầu ngón tay gãi gãi mặt, Hứa Anh nhìn trên nhìn dưới ngó anh: “ Cảm ơn anh.”
“ Không cần khách khí.” Anh ngó nhìn cô một cái.
Ngắn ngủi trầm mặc.
Hứa Anh vuốt cằm, ngắm nghía xoi mói người đàn ông mà cười: “ Cố Tinh Trầm, nếu anh là một người phụ nữ, nhất định sẽ có rất nhiều người cưng chiều yêu thương.”
Cố Tinh Trầm dừng lại một chút, nhìn cô: “ Anh làm đàn ông không tốt sao?”
“………”
Hứa Anh chớp chớp mắt, không nghĩ tới anh sẽ trả lời như vậy.
Đều là người trưởng thành, trong đầu nhiều ít có chút nội dung không được thuần khiết.
Không chỉ vậy cô còn là thiếu nữ bất lương lớn lên, ngay lập tức liền hiểu sai. Cô cười, đôi mắt tỏa sáng, miệng lưỡi ý vị thâm trường: “ Tốt chứ, làm rất tốt!”
“…………”
Cố Tinh Trầm không có ý gì khác, nghe thấy cô vừa nói, làm cho mặt nóng lên, liếc nhìn cô thật sâu một cái, cúi đầu tự mình giặt đồ.
Hai người im lặng, một người giặt, một người xem.
“ Anh vẫn luôn không rõ.” Cố Tinh Trầm mở vòi nước, rửa trôi bọt xà phòng: “ Vì sao em đã đeo khẩu trang còn tô son môi.”
Trước kia thời điểm đi học, Hứa Anh vẫn luôn như vậy. Tuy lúc ấy son môi màu nhạt hơn, không kiêu ngạo như bậy giờ.
“ Bởi vì đẹp chứ! Cho dù….. Người khác nhìn không thấy. Em cũng muốn thật đẹp.”
Hứa Anh ôm cánh tay nghiêng nghiêng đầu, âm điệu giương cao lên: “ Em thích phải xinh xinh đẹp đẹp, anh biết đó.”
Sau đó hạ mi: “ Ai mà giống anh, quần áo vĩnh viễn chỉ có ba màu vừa không thú vị lại còn đơn điệu.”
Hứa Anh dừng một lát liền tới sopha xem TV chơi di động. Cố Tinh Trầm giặt sạch sẽ khẩu trang, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chút vệt màu đỏ rửa mãi không sạch. Nhớ tới gương mặt xinh đẹp mê người của Hứa Anh…..
Phải…… Rất xinh đẹp.
Trong quãng đời âm u, buồn tẻ của anh, nở ra một đóa hoa, không, là một bụi gai hoa tươi đẹp.
____
Buổi tối vẫn là Cố Tinh Trầm nấu cơm.
Hứa Anh ở phòng khách, xử lý những việc sau khi tan tầm, gọi mấy cuộc điện thoại.
Sau đó Mason hỏi cô rằng rốt cuộc có muốn có trợ lý hay không, không cho cô bé người ta công việc gì hết.
Sau khi treo điện thoại của người đại diện, Hứa Anh lại gọi điện thoại cho Lisa trấn an vài câu, để cô bé không có tâm lý gánh nặng, mỗi tháng chỉ cần lãnh tiền lương là được, trừ thời gian tham gia các show tạp kỹ, những lúc khác đều tự do.
“ Được rồi cứ ở nhà chơi đùa vui vẻ đi, nếu chị có yêu cầu chắc chắn sẽ gọi em, nhé?” Hứa Anh an ủi: “ Sẽ không đuổi việc bắt em cuốn gói đâu. Ngoan nào đừng khóc.”
“ Chị Hứa Anh, chị…. Có phải là có bạn trai hay không?”
Rốt cuộc cô bé cũng không nhịn được. Ở trong di động lo lắng thấp thỏm mà hỏi: “ Chị chê em đi theo chị phiền phải không?”
Hứa Anh dựa vào ban công: “ Không có, em suy nghĩ nhiều rồi Lisa.”
“ Thật vậy không?”
Hứa Anh không lập tức trả lời, eo mảnh khảnh tựa vào lan can ban công, một tay đỡ, bên chân có bồn lục la bị gió thổi, lá cây cào vào mắt cá chân của cô, cô ghét bỏ mà đẩy nó ra, ánh mắt xẹt vào phòng khách, nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông bận rộn trong phòng bếp.
Cố Tinh Trầm đang nấu gì đó, một thân đầy màu đen, chỉ có cổ cùng cánh tay có tay áo vén lên trắng nõn như ngọc.
Trong điện thoại: “ Chị Hứa Anh?”
Hứa Anh cười cười một chút, có chút lười mà “ Ừm” một chút giống như vừa tự hỏi: “ Chị là nói…… Vẫn chưa bắt được tới tay!”
- --
Cố Tinh Trầm nấu cơm trong phòng bếp, máy hút mùi cùng với thanh âm xào rau che đậy tiếng chuông cửa.
Khó có khi Hứa Anh tích cực đi mở cửa.
Cố Tinh Trầm chỉ biết có người giao đồ tới, ngẫm lại khẳng định là chuyển phát nhanh của Hứa Anh, cũng không quan tâm.
Hứa Anh thích mua đồ online, sau khi cô tới, sinh hoạt của hai người trộn lẫn các loại hàng chuyển phát nhanh cùng đồ đóng gói.
Cùng với, các phòng, chậm rãi xuất hiện đồ vật của cô, hoa hòe lòe loẹt, gì cũng có…..
Sau khi đồ ăn lên bàn, trời đã tối đen. Phòng khách sáng lên một chiếc đèn.
Cố Tinh Trầm hướng tới phòng ngủ hô một tiếng: “ Hứa Anh. Ăn cơm thôi.”
Vài giây không có ai trả lời.
“ Hứa Anh?”
Vẫn không phản ứng.
Dọn xong chén đũa, Cố Tinh Trầm vòng qua bàn cơm tính toán tới phòng ngủ xem thử. Nhưng vừa kéo được bước chân phòng khách đột nhiên tối sầm.
Sau đó, có ánh nến được đổ lại, Cố Tinh Trầm hơi kinh ngạc, nhìn qua.
Một vòng ánh nến, không khí có chút hương vị thơm ngọt.
Bánh sinh nhật hai tầng, phía trên có ngọn nến hình con số ‘ 28’, sau đó là, gương mặt xinh đẹp mê người đang tươi cười của Hứa Anh, đôi mắt ánh lên ánh nến, ánh sáng sinh động động lòng người.
“ Sinh nhật vui vẻ! Cố Tinh Trầm!”
“ Chúc mừng anh tròn hai tám tuổi.”
______
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...