Edit #Salim
Beta #Kumoe
“ Này, sao cậu không nhìn tớ?”
Hứa Anh chắp tay sau lưng, nhìn thiếu niên ủ rũ tự mình đi đường bên cạnh.
“ Tớ không có không nhìn cậu.” Cố Tinh Trầm liếc nhìn cô một cái, rất mau lùi về.
“ Còn nói không có!” Hứa Anh đẩy cánh tay cậu: “ Hiện tại không phải cậu không nhìn sao?”
“……”
Sau khi tan học trường học có rất nhiều người lui tới, Cố Tinh Trầm cố ý kéo khoảng cách với Hứa Anh ra một chút.
Hứa Anh nhìn thấu ý đồ của cậu, liền nhìn cậu cười, cố ý xán lại gần.
“ Thằng nhóc này lợi hại thật, dám từ chối điện thoại tớ! Cậu có biết có bao nhiêu người muốn gọi điện thoại cho tớ tớ còn không thích không.”
“ Thật xin lỗi.” Thiếu niên nói: “ Mẹ tớ còn ở nhà.”
“ Ha ha, hóa ra cậu sợ mẹ.”
“ Tớ không sợ.”
“ Nói dối!” Hứa Anh dỗi cậu: “ Cậu nếu không sợ thì sao không dám nghe điện thoại của tớ?”
Thời điểm chớp mắt lông mi đen đặc có quét qua mí mắt một cái, Cố Tinh Trầm thu hồi ánh mắt từ trên người Hứa Anh, tự mình đi về phía trước.
“ Chỉ là tớ không muốn để mẹ tức giận, hoặc là không vui.”
Hứa Anh quay đầu, nhìn bóng dáng thiếu niên có chút nghi hoặc, không hiểu nổi tại sao bỗng dưng cậu lại tỏ ra trưởng thành.
Đương nhiên, cô cũng lười nghĩ để hiểu, liền chắp tay sau lưng đuổi theo: “ Này, thứ bảy tuần sau chúng ta hẹn hò đi!”
Bước chân Cố Tinh Trầm hơi dừng lại: “ Hẹn hò?”
“ Ừm.” Cậu so với cô cũng không cao hơn nhiều, Hứa Anh dương cằm, “ Nhìn xuống” vẻ mặt nghi hoặc của Cố Tinh Trầm: “ Yêu đương cần phải hẹn hò, cậu có hiểu hay không? Hẹn hò.”
Mí mắt rũ xuống, hơi suy nghĩ hai giây, Cố Tinh Trầm gật đầu, cũng không từ chối: “ Hẹn như thế nào?”
Hứa Anh chớp chớp mắt, cũng có chút không biết nói sao.
“ Cậu cũng không biết sao?”
“ Ai nói tớ không biết!” Hứa Anh trừng cậu, sau đó thoáng nhớ lại thời điểm các chị gái cùng với bạn trai hẹn hò.
Hứa Anh chống nạnh: “ Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, dù sao…..
Ngày đó cậu cần phải rất đẹp trai! Hiểu không.”
Cố Tinh Trầm hơi suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu: “ Ừm.”
Bọn họ cùng nhau tới cổng trường, vừa đi vài bước, Cố Tinh Trầm xoay mặt hỏi Hứa Anh: “ Hiện tại tớ như thế này, có tính là đẹp trai không?”
Hứa Anh dừng lại nhìn cậu.
Mùa đông rất lạnh, hô hấp cũng nhả ra khói trắng.
Tuyết dường như đã tan hoàn toàn, khắp nơi đều tiêu điều, thiếu niên thanh tú đứng dưới gốc cây ngô đồng, cặp sách cậu cùng đồng phục so với các nam sinh khác đều không giống, đặc biệt sạch sẽ chỉnh tề, tóc rất đen, làn da trắng nõn.
Hứa Anh nghiêng đầu đánh giá trong chốc lát, bỗng nhiên không dám nhìn vào mắt Cố Tinh Trầm.
Tròng mắt cậu đen nhánh, có loại cảm giác lạnh nhạt trời sinh, giống như băng sắc bén.
Hứa Anh chớp chớp mắt thu hồi tầm mắt, ôm cánh tay nhìn đằng trước, không chút để ý nói: “ Cũng coi như…..
Tạm ổn!”
Sau đó cô dùng thanh âm nói thầm rất nhỏ, không muốn để cho Cố Tinh Trầm nghe thấy: “ Mẹ nó, trắng như con gái vậy…..”
Nhưng Cố Tinh Trầm vẫn nghe thấy.
--- Hình như cô ấy, có chút ghét bỏ mình.
Tàn mắt Hứa Anh liếc nhìn thiếu niên, trong lòng nghĩ cũng không chỉ là “ Ghét bỏ”, mà là nghĩ rằng sau khi ứng phó xong buổi hẹn hò cùng các chị gái, sẽ đá cậu!
---
Trong nhà không còn nhận được những cuộc điện thoại bất ngờ của Hứa Anh, ở trường học cũng không còn bị cô quây lấy, Cố Tinh Trầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng đồng thời lại hơi….
Mất mát.
Hơn một tuần, Hứa Anh không thèm để ý đến cậu.
Ngẫu nhiên bọn họ đụng phải nhau ở trường học, Hứa Anh cũng chẳng thèm chào hỏi.
Bên người cô vẫn luôn có một bang nhóm rất lớn, dường như chưa bao giờ thấy cô đi một mình.
Cố Tinh Trầm không muốn lẫn lộn vào vòng bạn bè của cô, cho nên vẫn luôn trải qua những ngày tháng an tĩnh yên lặng của chính mình.
Hứa Anh không để ý đến cậu, cậu cũng không quấy rầy cô.
Ai cũng không biết, cậu cùng cô bé xinh đẹp hư đốn kia đang “ Yêu đương”.
Đương nhiên, có đôi khi tới chính Cố Tinh Trầm cũng không thể tự xác định, bọn họ có hay không vẫn còn “ Đang”.
Cẩn thận xem xét, bọn họ mới chỉ gặp mặt lần thứ ba thứ tư, nói qua vài câu, nói tới quan hệ, còn không thân thiết bằng bạn học cùng lớp.
Vài ngày trôi qua, cũng không biết, việc Hứa Anh nói thứ bảy hẹn hò, có còn tính hay không…..
Sự thật chứng minh “ Anh lão đại” nói chuyện vẫn luôn giữ lời.
Buổi chiều thứ bảy, Hứa Anh liền gọi điện thoại tới, hẹn Cố Tinh Trầm ra ngoài gặp mặt.
Vừa chạm mặt cô đã lôi cậu xuống thang máy, tới tầng hầm 4F chơi bida, Cố Tinh Trầm bây giờ mới hiểu được, hóa ra Hứa Anh nói “ Hẹn hò” không phải chỉ hai người bọn họ, mà là cả một đám người.
Cố Tinh Trầm chưa từng tới phòng bida kiểu này.
Không khí có mùi thuốc lá rất nặng, đâm vào yết hầu có chút không thoải mái.
Đỉnh đầu có đèn huỳnh quang không quá sáng, một phòng nam nữ vừa ngồi vừa đứng đều lớn hơn cậu cùng Hứa Anh rất nhiều.
Nghe bọn họ nói chuyện, dường như là học cấp ba, cũng có mấy người đã bỏ học.
Có một nữ sinh mặc váy da rất ngắn tên Phương Phương, cô cúi người đánh xong một cây bida, ngồi dậy ôm hôn bạn trai một chút, liền hỏi Hứa Anh ngồi bên sopha vẫn luôn im lặng: “ Bé Tiểu Anh, không phải em nói hôm nay mang bạn trai đến sao? Sao không thấy người.”
Bên cạnh có người nói: “ Này, Phương Phương cậu không có ánh mắt à, ngồi bên cạnh Tiểu Anh có một nam sinh nhỏ kìa.”
Cố Tinh Trầm hơi nhíu mày, không thích cách gọi “ Nam sinh nhỏ”.
Hứa Anh ôm cánh tay, không quá vui vẻ, cô liếc liếc mắt xem Cố Tinh Trầm, túm cậu lại đây dựa gần mình một chút.
Chị gái váy da nhìn Cố Tinh Trầm kinh ngạc mà cười: “ Ồ, nhỏ bé vậy sao, chị chưa thấy ~”
Sau đó những người khác cũng ồn ào cười theo.
Một phòng người, nam nữ sinh mười sáu mười bảy tuổi đều có vóc người thành niên, chỉ có duy nhất Hứa Anh cùng Cố Tinh Trầm nhỏ nhất.
“ Mọi người cười gì vậy?” Hứa Anh đứng lên: “ Tuy vóc dáng cậu ấy không cao, nhưng cậu ấy là hạng một của khối chúng em, tới học sinh lớp bảy còn phải tìm cậu ấy hỏi bài tập.
Tháng trước tổ chức Olympic Toán thiếu nhi còn được giải nhất cả thành phố đấy!”
Sau đó mọi người mới bắt đầu dùng con mắt đánh giá lại thiếu niên an tĩnh ưu tú này.
Bộ dạng lớn lên cũng rất tốt, trắng nõn sạch sẽ, thật sự cũng…… Rất ngoan.
Chẳng qua ánh mắt một chút đều không “ Ngoan” …… Sắc bén? Không giống với trẻ con tuổi này.
Trừ bỏ hai người họ, tất cả người trong phòng đều hút thuốc, Cố Tinh Trầm nhẹ nhàng ho khan, nhưng vẫn chịu đựng không nói gì.
Hứa Anh tựa như đã quen rồi, cô rất mau đã quên đi sự không thoải mái vừa rồi, gọi Phương Phương cùng mấy chị gái khác nói chuyện phiếm đánh bài.
Hứa Anh thích mặc váy.
Giày da nhỏ, tất chân cao, váy ngắn ô vuông, áo khoác lỏng lẻo, cười rất hoạt bát, cùng với đám người so với cô lớn hơn rất nhiều chơi đùa, khí thế cũng không hề bị thấp hơn.
Cố Tinh Trầm ngồi bên cạnh, không để ý tới bất luận ai hết, chỉ chăm chăm nhìn Hứa Anh.
Bên kia có ba nam sinh lớn hút thuốc vẫn luôn nhìn Cố Tinh Trầm, hài hước mà cười, sau đó cùng nhau túm lại.
“ Bạn học nhỏ, bao nhiêu tuổi rồi?”
Cố Tinh Trầm xốc mí mắt, nhìn ba nam sinh một cái, ngữ khí rất lạnh nhạt: “ Các anh bao nhiêu tuổi.”
“ Ha ha, tính tình còn rất cứng rắn.”
“ Rất lợi hại nha bạn học nhỏ.”
Cố Tinh Trầm không nhìn bọn họ, ánh mắt chỉ khóa trên người Hứa Anh, thuận miệng nói: “ Luật pháp quốc gia đã quy định, dưới mười tám tuổi đều là trẻ vị thành niên, chúng ta đều là bạn học nhỏ.”
Ba nam sinh hơi nghẹn, ngoài ý muốn ý thức được chỉ số thông minh của thiếu niên “ Hạng nhất” này thật sự rất cao, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị dắt mũi ngay!
Ba nam sinh lớn cùng đưa mắt nhìn nhau, cố ý phun thuốc lá vào Cố Tinh Trầm làm cậu bị sặc.
“ Này, cậu nhóc nhìn chằm chằm bạn gái mình khẩn trương như vậy làm gì.
Sợ chạy sao?”
“ Hai người đã từng hôn môi chưa?”
“ Ai nha anh Chu anh nói bậy gì vậy, người ta còn nhỏ, lông còn chưa mọc, không hiểu đâu.”
“ Không biết chơi bạn gái, thì cũng phải biết hôn môi chứ.”
“ Ha ha ha.”
Cố Tinh Trầm đưa mắt nhìn qua, ba nam sinh đều có chút chấn động.
Trẻ con, sao lại có thể tỏa ra loại áp bức như thế này?
Mấy người Phương Phương đang cùng nhau chơi bài, tùy tiện trò chuyện: “ Tiểu Anh, cái kia của em tới chưa.”
“ Cái nào?” Hứa Anh nhìn bài trong tay, thuận miệng hỏi.
“ Cái kia ấy, em không hiểu sao?”
“ Phương Phương cậu nói uyển chuyển như thế, tiểu Anh không hiểu.” Một chị gái khác nói: “ Chính là đổ máu ở phía dưới đấy.”
Hứa Anh chớp chớp mắt: “ Cái gì đổ máu, vì sao phải đổ máu.”
Sau đó các chị gái cùng nhau thần thần bí bí mà cười: “ Ai nha, tiểu Anh của chúng ta còn thật thuần khiết.” “ Ha ha.”
Hứa Anh có chút không hiểu nổi, nam sinh bên kia cũng đang vây quanh Cố Tinh Trầm cười.
Các chị gái ngó Cố Tinh Trầm vài lần, cùng Hứa Anh nói: “ Vừa rồi không chú ý, hiện tại nhìn kỹ bạn trai nhỏ của em nhìn cũng khá xinh đẹp đấy.”
“ Em xem, cậu nhóc vẫn luôn nhìn chằm chằm em.”
“ Ha ha, cũng thật đáng yêu.”
Hứa Anh có cảm giác hư vinh được thỏa mãn, bậy bạ nói: “ A, còn phải nói? Cậu ấy thích em mà!”
Cố Tinh Trầm ở bên cạnh nghe thấy Hứa Anh nói vậy, mặt hơi phiếm hồng.
--- Cô ấy nói chuyện, quá trực tiếp…..
Sau đó Cố Tinh Trầm nhìn thoáng qua váy Hứa Anh, tựa hồ có chút ngắn, trên tất còn lộ ra chút chân.
Đôi mắt cậu thoáng chút mất tự nhiên, cúi thấp xuống.
Hứa Anh đang ra bài cùng người ta, bỗng nhiên thấy trên đùi mình xuất hiện cái gì.
Cô vừa cúi đầu liền thấy, là một chiếc áo khoác nam.
“ Để đó, đừng gỡ xuống!” Cố Tinh Trầm đứng trước mặt cô, mặc duy nhất một chiếc áo bông màu đen, hướng cô hơi mỉm cười, đôi mắt trầm tĩnh, u ám như lưu ly.
Bỗng nhiên cả phòng an tĩnh, mọi người xem một màn này, lặng ngắt như tờ.
Sau đó Phương Phương mở lời đầu tiên: “ Mẹ nó! Đúng là trời sinh ra để làm bạn trai……”
“ Bỗng nhiên thấy hâm mộ.”
“ Nha…..
Chịu không nổi.”
“ Tiểu Anh, bạn trai của em thật man đấy!”
Kết quả là, tất cả các nam sinh khác trong phòng đều trợn mắt há hốc mồm, bị Cố Tinh Trầm nhỏ tuổi hơn rất nhiều đánh bật.
Hứa Anh không thể hiểu nổi mà được các chị gái hâm mộ cả nửa ngày, chính cô cũng không hiểu vì sao, nhưng loại cảm giác này cũng khá tốt.
Tụ hội xong, mọi người cùng nhau đi ra.
Thời tiết lạnh, bên đường gió lại lớn, những đôi tình nhân khác đều ôm nhau cùng chờ xe.
Hứa Anh cùng Cố Tinh Trầm đứng ở bên cạnh đám người, nhìn một đống người ôm ôm ấp ấp, liền cùng nhau liếc đối phương một cái, đại khái đều nghĩ rằng, có phải cần ôm một chút hay không.
Cuối cùng, Cố Tinh Trầm cắn môi cởi áo khoác của mình xuống, khoác trên vai Hứa Anh: “ Đừng để bị ốm.”
“ Ừm.” Hứa Anh nhìn cậu mặc duy nhất một cái áo bông đơn bạc, cũng không hề cảm thấy đồng tình, tâm địa chỉ muốn độc chiếm quần áo của cậu, một chút cũng không để ý nói: “ Cảm ơn nhé!”
“ Không cần.” Cố Tinh Trầm cong môi cười.
Cậu vốn dĩ cũng không hay cười, đôi mắt trời sinh lại lạnh lẽo, nhưng chỉ cần hơi hơi cong đã toát ra ôn nhu khôn kể.
Hứa Anh cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Cố Tinh Trầm hồi lâu, do dự mà nghĩ: Vậy…..
nên đá, hay là không nên đá nhỉ?
Vốn dĩ chủ ý đã quyết định xong, lợi dụng cho lần tụ hội này xong sẽ đá Cố Tinh Trầm.
Dù sao cậu cũng quá lùn, lại trắng như con gái.
Nhưng biểu hiện hôm nay cũng không tệ lắm.
Yêu đương cùng với người thông minh số một, cũng rất có mặt mũi.
--- Nếu không, lại chơi đùa chút?
Nữ sinh xinh đẹp giảo hoạt chuyển mắt to, trong lòng có các loại tâm tư linh tinh.
Cố Tinh Trầm lần đầu tiên trải qua những chuyện như vậy, trái tim đang hơi hơi sung sướng, giống như trong lòng có suối nguồn đang chảy, chỉ nghĩ: Hứa Anh…… Thật xinh đẹp, thật đáng yêu.
Hồn nhiên không biết, chính mình đang bị cô cho dạo qua dạo lại ở quỷ môn quan.
May mắn chính là, Cố Tinh Trầm đã xuất sắc thông qua vòng khảo nghiệm thứ nhất.
Thời điểm sắp tạm biệt, bỗng nhiên Hứa Anh kéo tay cậu lại, nghiêng đầu hôn trên má một cái.
“ Được rồi.
Đánh dấu cậu!”
Cô nói: “ Về sau linh động một chút! Cần phải luôn nghe lời tớ, hơn nữa phải đối với tớ tốt toàn tâm toàn ý!”
Cố Tinh Trầm hơi kinh ngạc, vuốt vuốt gương mặt.
Môi anh đào, mềm mại như lông chim.
Có chút nóng mặt.
Cậu rũ xuống đôi mắt, trái tim trong lồng ngực mãnh liệt nhảy lên.
Không tiếng động gật đầu.
Hứa Anh lúc này mới vừa lòng: “ Tớ đi đây Cố Tinh Trầm.
Chào nhé!”
Cô lên xe trước, bỗng nhiên quay đầu lại: “ Đúng rồi.
Nhớ là phải nhớ đến tớ đấy.
Hiểu không.”
Cố Tinh Trầm lại dùng vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “ Ừm.”
Hứa Anh liếc xéo cậu cười, nhớ tới gì đó, hạ mệnh lệnh: “ Ngày mai cậu tới nhà của tớ, giúp tớ làm bài tập!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...