Tiểu Hoa Chi nghiêng đầu, "Meo~~" một tiếng, tiếng kêu nhỏ nghe ngọt tai muốn chết, lại cong người chơi đùa cái đuôi của mình.
Lục Mạch ngồi xổm xuống, vươn ngón tay gãi gãi đầu Tiểu Hoa Chi, Tiểu Hoa Chi thuận thế lăn một vòng trên mặt đất, lộ ra cái bụng nhỏ hồng hồng.
Lục Mạch sửng sốt một chút, chậm rãi thu hồi tay.
Tiểu Hoa Chi mở to đôi mắt màu lam, không cảm nhận được chủ nhân âu yếm cũng không giận, tiếp tục cắn cắn cái đuôi của mình.
Dương Chi thay quần áo xong liền đi ra, Lục Mạch đang đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, thân hình hắn chẳng khác gì người mẫu, bình thường đứng lẳng lặng như thế cũng vô cùng hấp dẫn.
Nhưng Dương Chi trong lòng vẫn như cũ tức giận, cô ngồi xuống sô pha vắt chéo chân, một bộ dáng nữ vương đại nhân cao ngạo, cằm hơi nâng lên, đuôi mắt hẹp dài, hơi nheo mắt còn tản ra vẻ mị hoặc, ngữ điệu có chút âm dương quái khí hỏi: "Cậu nói mèo của cậu chạy vào đây, cho nên mới đuổi theo vào?"
Lục Mạch quay người lại, vành nón tạo ra một cái bóng lớn trên khuôn mặt, khiến hắn càng thêm lạnh lùng, nhưng giọng nói lại không lạnh như vậy: "Ừm, thật xin lỗi."
"Xin lỗi hữu dụng không?" Dương Chi tức giận sắp cười ra tiếng rồi, lão nương thiếu chút nữa bị cậu hù chết đấy, có biết hay không?!
Vừa định nói cái gì đó, Dương Chi lại cảm thấy cổ chân truyền đến một trận xúc cảm mềm mại, lập tức cả người nổi da gà, giọng the thé nói: "Ôi mẹ ơi!"
Sét đánh không kịp bưng tai chỉ có thể lui về phía sô pha, mới nhận ra trên sàn là con mèo của Lục Mạch, lập tức thở ra một hơi: "Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng trong phòng có chuột cơ."
Dương Chi không đi tất, lúc lui người vào trong sô pha, ống quần của cô bị kéo lên, lộ ra một đoạn cổ chân, ánh mắt Lục Mạch liền ngưng đọng.
Dương Chi không nhận thấy ánh mắt Lục Mạch có biến hóa, chỉ cẩn thận ôm chú mèo vào lòng, sờ sờ lông trên người nó, ôn nhu nói: "Con mèo nhỏ, em thật đáng yêu nha." Nói xong lại muốn hỏi Lục Mạch chú mèo này tên là gì.
Kết quả vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lục Mạch đang mím chặt môi, ánh mắt nhìn chằm chằm chân của mình, Dương Chi khó hiểu run rẩy, yên lặng thu hồi chân, ôm chặt con mèo nhỏ trong lòng, đáy lòng có chút phát run hỏi: "Sao vẻ mặt cậu lại biến thái như vậy? Cậu không phải chân khống đó chứ?"
*Chân khống là cực kỳ thích chân đẹp, thích đến mê đắm.
"Cổ chân của cậu bị làm sao vậy?" Thanh âm Lục Mạch có chút lạnh lẽo, nếu Dương Chi cẩn thận nghe, bên trong lời nói còn kèm theo một ít áp lực tình cảm, giống như đang cực kì vui sướng.
Dương Chi cảm thấy Lục Mạch vô cùng thích đôi chân của mình, không có nghe được trong giọng nói của hắn có gì không đúng, chỉ yên lặng đem chân mình thu lại, mặt đầy phòng bị: "Liên quan gì tới cậu, cậu còn chưa nói cho tôi biết làm sao cậu vào được đây đâu?"
Nói đến đây, Dương Chi càng thêm cảnh giác, tay không chủ mò tới con dao gọt hoa quả trên bàn trà: "Cậu không phải là lấy mèo làm cớ cố ý vào đây chứ?"
Lục Mạch: "..."
Nhìn tay Dương Chi đang tới gần con dao, hắn nhéo nhéo ấn đường, cảm giác có điểm đau đầu, trong giọng nói mang theo chút vô tội: " Trong lòng cậu, tôi chính là người như vậy sao?"
"Còn không phải, cưỡng hôn tôi chính là cậu còn gì." Dương Chi khinh thường hừ lạnh, vừa dứt lời liền nghe được ở cửa truyền đến tiềng đồ vật rơi xuống sàn.
Hai người đồng thời nhìn về phía cửa, cái miệng nhỏ của Ôn Đào mở lớn, mặt tràn đầy kinh ngạc, cô có đoán được Lục Mạch đã làm gì Dương Chi mới khiến Dương Chi liên tục tức giận không thích hắn, nhưng không nghĩ tới sẽ có sự việc cưỡng hôn kịch liệt như vậy!
Lục Mạch người này, thế mà lại đi cưỡng hôn người khác!
Ngọa tào, không nghĩ đến Lục Mạch bên ngoài lạnh lùng mà nội tâm lại nhiệt tình như lửa!
Dương Chi không cần nghĩ cũng biết đầu óc Ôn Đào đang liên tưởng tới bao nhiêu tình tiết ngôn tình kịch tính, lập tức đem mèo nhét vào trong ngực Lục Mạch, đi dép ra nghênh đón, có chút xấu hổ gãi gãi đầu: "Cậu sao trở về sớm như vậy?"
Ôn Đào nhặt túi xách vừa làm rơi trên đất lên, ho nhẹ một tiếng: "Không có việc gì, tôi lại đi ra ngoài một chuyến." Nói xong liền xoay người muốn đi.
"Đừng mà!" Dương Chi vội vàng ngăn cô lại, sau đó quay đầu hung hăng trừng mắt với Lục Mạch, ý tứ rõ ràng sau này sẽ tìm hắn tính sổ.
Lục Mạch chỉ hướng Ôn Đào nhẹ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó vượt qua hai người đến chỗ cửa ra vào đi giày, chỉ chỉ nhà cách vách, nói với Dương Chi: "Tôi sống ở cách vách, có chuyện gì thì tới tìm tôi."
Nói xong lại hướng Ôn Đào gật đầu một cái nữa, ôm Tiểu Hoa Chi rời đi, cũng tốt bụng đóng cửa giúp hai cô.
Dương Chi che ngực, thiếu chút nữa thở không thông, cảm giác cứ thế này thì cô phải dùng đến thuốc trợ tim mất, còn vì sao cái tên hỗn đản kia lại ở cách vách? Đây đúng là nghiệt duyên mà!
Ôn Đào mập mờ nhìn thoáng qua Dương Chi, vỗ vỗ đầu vai cô, một bộ dáng tôi đã hiểu.
"Quả Đào, cậu nghe tôi giải thích, không phải như cậu nghĩ đâu." Dương Chi muốn giữ lấy Ôn Đào, lại bị cô nhanh nhẹn né đi.
Ôn Đào một bộ dáng tôi đã hiểu, dùng ngón trỏ đè cái miệng đang muốn nói của Dương Chi: "Tôi hiểu rồi, cậu không cần nói nữa."
Dương Chi đờ đẫn nhìn thân ảnh Ôn Đào trở về phòng, nội tâm sụp đổ.
Không! Cậu không hiểu a!
Ban đêm, trong mộng, Dương Chi hùng hùng hổ hổ đấu tranh với Lục Mạch.
Hôm sau là thứ bảy, Dương Chi dậy thật sớm, bây giờ là thời gian tân sinh viên nhập học, trong xã đoàn của Ôn Đào có một người bạn được giao nhiệm vụ làm tình nguyện viên hướng dẫn cho tân sinh viên, nhưng bởi vì đau bụng trong kì sinh lý mà không thể xuống giường được, nên nhờ Ôn Đào giúp đỡ một ngày, Ôn Đào cũng tự nhiên kéo Dương Chi đi.
Lúc ra cửa, Dương Chi vẫn còn đang ngáp ngắn ngáp dài, cả đêm hôm qua mơ mơ màng màng ngủ, buổi sáng tỉnh dậy cả người mỏi mệt, nhưng hết thảy cô đều tính ở trên đầu Lục Mạch.
"Thật hâm mộ tân sinh viên nha, chúng ta khai giảng gần một tháng, bọn họ mới nhập học, chờ bọn họ bắt đầu huấn luyện quân sự thì thời tiết đã mát mẻ." Dương Chi trên đường mua một phần bữa sáng, vừa ăn vừa nói.
"Cũng không thể nói như vậy, cậu nghĩ đi, nếu cậu nhập học muộn một tháng, có phải sẽ quen biết với Lục Mạch muộn một tháng không?" Ôn Đào nói.
"..." Dương Chi trầm mặc một hồi, có chút sụp đổ: "Cậu chừng nào mới có thể tin tưởng tôi không có quan hệ gì với Lục Mạch hả?"
A, khóe miệng Ôn Đào gợi lên nụ cười, đời này cũng không thể!
Thời điểm hai người tới trường học, rất nhanh liền tìm được vị trí nghênh đón tân sinh viên, công việc của Ôn Đào cũng không có nhiều, chỉ cần giúp tân sinh viên xách hành lý và chỉ dẫn đường.
Mãi cho đến chín giờ sáng, sau khi chuyến xe Bus đầu tiên đưa tân sinh viên đến, công việc nghênh đón mới trở nên lu bù.
Bận bịu đến tận trưa, mỗi tình nguyện viên đều được phát mười phiếu cơm, đồ ăn trong nhà ăn có thể dựa vào phiếu cơm mà chọn lựa.
Dương Chi đem một phần đồ ăn đặt xuống bàn, còn chưa kịp ngồi xuống đã bị một nam sinh chặn đường.
Nam sinh này có phần nhã nhặn, mang kính gọng vàng, thân cao khoảng 1m78, không thể nói lớn lên đẹp trai, nhưng cũng không xấu, xem như dễ nhìn, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉm, vừa thấy chính là kiểu người rất dễ ở chung.
Vốn là như vậy.
Nhưng Dương Chi lại khó hiểu cho anh ta một tát, tiếng vang trong trẻo dội quá nửa cái nhà ăn, khiến không khí vốn đang náo loạn lập tức yên tĩnh, mọi người sững sờ nhìn về phía bên này, giống như tất cả đều bị ấn nút tạm dừng.
Mãi cho đến khi có người lên tiếng: "Ngọa tào."
Phần im lặng này mới bị đánh vỡ, mọi người lập tức xôn xao.
"Tình huống gì đây, Củng Hạ bị người ta cho một cái tát sao?"
"Cô nữ sinh kia là Dương Chi của khoa Tài chính.
Bởi vì lớn lên xinh đẹp tôi có chút ấn tượng."
"Củng Hạ như thế nào lại chọc tới cô ấy?"
"Kiêu ngạo ha."
Kẻ đầu xỏ là Dương Chi đang còn ngơ ngác, lúc đầu óc cô chưa kịp phản ứng, bàn tay đã giáng cho người ta một cái tát, hiện tại đối diện với nam sinh đeo kính kia, Dương Chi lập tức luống cuống tay chân, vội vàng cúi người áy náy nói: "Thật xin lỗi, tôi không biết tại sao mình lại làm như thế, đột nhiên không khống chế được tay chân."
Ôn Đào muốn ăn lẩu cay, vốn đang đợi ở cửa ra vào, bây giờ cũng lập tức chạy tới, không nói hai lời liền đem Dương Chi kéo về phía sau, một bộ dáng bao che cho con mình nhìn Củng Hạ: "Cậu làm gì cậu ấy hả?"
Củng Hạ quả thực trong lòng buồn bực muốn chết: "Tôi cái gì cũng không có làm!"
Dương Chi vội vàng lôi kéo Ôn Đào, đến gần bên tai nhỏ giọng giải thích: "Tôi cũng không biết vì sao lại tát cậu ta một cái."
Ôn Đào mặt không dám tin nhìn Dương Chi, sau đó liền cùng Dương Chi xin lỗi người kia.
Củng Hạ che giấu đáy mắt một tia không nhanh, phất phất tay, ra vẻ rộng lượng nói: "Không sao, cũng không phải chuyện gì lớn, thuận tiện lưu lại phương thức liên lạc đi?"
Dương Chi nghĩ thầm tên này còn muốn lưu lại sau này tính sổ sao? Nhưng vừa mới tát người ta thì không thể cự tuyệt, đành lấy di động ra, mở Wechat: "Cậu quét tôi hay tôi quét cậu đây?"
"Tôi quét đi." Củng Hạ nói xong liền mở Wechat ra.
Dương Chi vừa muốn đem điện thoại có mã tài khoản Wechat của mình đưa qua, bỗng từ sau lưng vươn ra một bàn tay đoạt lấy di động của cô.
"Lục Mạch?" Dương Chi quay đầu lại có chút kinh ngạc, theo sau chính là trong lòng hối hận, tại sao lại không tặng cho tên biến thái này một cái tát nha! Cô lần trước làm sao lại mềm lòng như vậy chứ!
Lục Mạch đem điện thoại nhét vào trong tay Dương Chi, giọng điệu có chút lãnh đạm: "Phương thức liên lạc không thể cho loạn."
Ôn Đào im hơi lặng tiếng rút lui một bước, ai nha, bình dấm sắp đổ rồi!
"Tôi cho ai phương thức liên lạc cũng cần cậu lo sao?" Dương Chi có chút tức giận, cô căn bản đoán không ra Lục Mạch đến cùng muốn làm gì, cưỡng hôn cô, đưa đồ uống, ôm cô tới phòng y tế, xông vào nhà cô, cuối cùng lại ở bên cạnh nhà cô!
Nếu không phải năm nhất đại học cô cùng hắn không tiếp xúc với nhau, cô đã hoài nghi Lục Mạch có phải thích cô hay không.
Ngọa tào, mới không nên bị tên biến thái cưỡng hôn thích.
Vội vàng xua tan ý nghĩ kinh khủng trong đầu, Dương Chi tiếp tục đưa ánh mắt chất vấn nhìn Lục Mạch.
Lục Mạch cúi đầu nhìn Dương Chi, trong thanh âm lãnh đạm đột nhiên nhiễm một tầng ủy khuất không dễ phát hiện: "Dương Chi, tôi và cậu học cùng nhau một năm trời, đến phương thức liên lạc của cậu cũng không có."
Dương Chi sửng sốt một chút, hình như là vậy nha, sau lại lắc đầu: "Trong danh sách lớp không phải cũng có số điện thoại của tôi sao?"
"Tôi muốn quét mã Wechat của cậu cơ." Lục Mạch nói xong liền lôi điện thoại ra, nhìn Củng Hạ bị bỏ quên ở một bên, đáy mắt có chút châm chọc.
Dương Chi gãi gãi đầu, nghĩ thầm bạn học cùng lớp thêm Wechat chắc không sao, cũng quên bản thân lúc nãy còn đang chất vấn hắn, nhanh nhẹn lấy di động quét mã Wechat của Lục Mạch, vừa thấy avatar là chú mèo con hôm qua, tên thân mật là...!Hoa Chi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...