Cô Ấy Trọng Sinh Nhưng Mất Trí Nhớ


"Cậu đã xem qua nội dung tin đồn?" Dương Chi hơi hơi nghiêng đầu, có chút nghi hoặc.

"Từng xảy ra loại sự tình này." Trong thanh âm Lục Mạch nghe không ra cảm xúc gì.

Dương Chi biết chuyện hắn trùng sinh, chỉ là hiện tại cô cái gì cũng không nhớ ra.

"Trả điện thoại cho tôi đi, nếu đây là tin đồn ác ý bôi đen tôi, tôi càng không có lý do không xem nó." Dương Chi nói.

Cô trước giờ đều không phải loại người luôn lựa chọn trốn tránh, nên không phải là người nào cũng có tư cách dìm cô xuống vũng bùn.

Lục Mạch biết bản thân khuyên không được Dương Chi, cô muốn làm chuyện gì, nhất định sẽ nghĩ biện pháp làm.

Dương Chi xem xong bài viết ác ý kia, Ôn Đào đã theo định vị tìm lại đây, nhìn thấy Lục Mạch cũng ở đó, trong nháy mắt chỉ cảm thấy dạ dày có điểm khó chống đỡ, lại chuẩn bị ăn thức ăn cho chó rồi.

"Cậu xem qua chưa?" Ánh mắt Ôn Đào dời đến mặt Dương Chi, hỏi.

"Nhìn rồi." Môi Dương Chi thoáng mím, cô kỳ thật đối với việc mình bị bôi đen không cảm thấy quá tức giận.

Nhưng trong bài viết này lại kéo theo Lục Mạch, Trịnh Nghiệp Duy cùng Ôn Đào, thậm chí chuyện cô chuyển ra ngoài ở cũng bị phỏng đoán thành ở cùng với đàn ông bên ngoài.

"Bài viết có nói tôi câu dẫn cậu đấy." Dương Chi cảm thấy có chút vi diệu, người khác thấy thế nào mà lại nói cô câu dẫn hắn chứ? Rõ ràng cô không chủ động tiếp cận hắn, cái tội danh này đội lên đầu cô thật quá thua thiệt.

Lục Mạch cũng có chút ý cười: "Là tôi câu dẫn cậu mới đúng."
Dương Chi trợn trắng mắt, xem như không nghe thấy những lời này của Lục Mạch.

Ôn Đào đứng ở một bên cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình, hôm nay thức ăn cho chó quá nhiều, có điểm gánh không nổi.


"Lại nói tôi cùng nhiều đàn ông lên giường." Dương Chi thật không biết nên nói như thế nào, trước kia cô cũng chưa từng yêu đương hẹn hò, coi như mình cùng rất nhiều đàn ông lên giường, bọn họ dựa vào cái gì mà dám lên trên mạng nói xấu cô.

Vừa nghĩ đến có người ở trong đầu ác ý đi tưởng tượng một ít chuyện khó coi, Dương Chi liền run rẩy.

Lục Mạch đối với việc này tự nhiên cũng là cười lạnh một tiếng.

Bài viết cố ý bôi đen trước khi trùng sinh so với bài viết này có chút khác biệt, rõ ràng cho thấy không có đầy đủ thời gian hoàn thiện nên mới nói dối trắng trợn như vậy, vì vậy đại bộ phận nội dung đều là phỏng đoán mà ra.

Hắn đã từng thấy bài viết kia, thậm chí còn ác ý nói Dương Chi một lúc cùng mấy nam nhân giao hoan, song phần lớn học sinh đều cảm thấy đây là chuyện bát quái kinh thiên động địa, nên một chút cũng không tin những lời nói kia là thật.

Mà hắn lúc ấy chỉ coi Dương Chi là một người xa lạ, sự việc nghe qua cũng chưa từng để ở trong lòng, chỉ biết người đứng sau chuyện này là cậu nam sinh tên Củng Hạ, bởi vì theo đuổi không được liền ghi hận trong lòng.

Hắn cho rằng Dương Chi gặp loại sự tình này sẽ suy sụp, nhưng bây giờ nhìn Dương Chi, hắn mới giật mình thấy, Dương Chi vẫn so với trong tưởng tượng của hắn kiên cường hơn nhiều.

"Cậu gần đây có cùng Củng Hạ nói chuyện không?" Lục Mạch hỏi.

"Củng Hạ là ai?" Dương Chi mơ mơ hồ hồ.

"Người bị cậu tát ở nhà ăn hôm trước." Lục Mạch nói.

"A, cậu ta gọi Củng Hạ à." Dương Chi còn thật không biết người nam sinh kia tên gì: "Tôi với cậu ta không có tiếp xúc gì nha."
"Hắn có tới tìm cậu không?" Lục Mạch tiếp tục hỏi.

"Cũng không có a." Dương Chi lúc này mới chú ý đến lời nói của hắn: "Cậu hỏi tôi mấy chuyện này là có ý gì? Cậu ta có mưu đồ gì sao?"
"Nhất thời nổi hứng thôi." Lục Mạch xoa xoa đầu Dương Chi, "Ngược lại là không nghĩ tới hắn bị cậu tát một cái sẽ ghi hận đến bây giờ."
"Kia thật là tôi không cố ý." Dương Chi điểm ấy vẫn biết trách không được người khác, nói xong liền đánh một cái lên cái tay đang đặt trên đầu mình.

"Không, trong tiềm thức cậu đã biết hắn làm hại cậu, Dương Chi, tôi nói rồi, sớm muộn gì cậu cũng nhớ ra thôi." Tay Lục Mạch bị Dương Chi đánh, chỉ khẽ cười một cái, tiếp tục nói.


"Chúng ta phải thương lượng xem nên làm gì với cái bài viết đáng chết này nha." Ôn Đào bị bỏ quên ở một bên bây giờ mới lên tiếng.

"A, so với cái này, tôi muốn tìm Trịnh Nghiệp Duy trước." Dương Chi đột nhiên nhớ tới: "Anh ấy nhìn thấy bài viết này, chỉ sợ sẽ làm mọi biện pháp tìm ra người gây chuyện rồi treo lên đánh cho một trận."
"Còn không phải vô cùng tốt sao." Ôn Đào tỏ vẻ tiếc nuối: "Treo lên đánh đang còn nhẹ."
"Tôi không có mặt ở đó nhìn xem thì thật đáng tiếc." Dương Chi liếm liếm khóe miệng, cô luôn là người không đụng tới tôi thì tôi cũng không đụng tới người, nhưng đối với loại cố tình gây chuyện như này, cô nhất định không bỏ qua.

Lúc tìm thấy Trịnh Nghiệp Duy, anh đang trong quán nét chơi game.

Nhìn thấy Dương Chi mang theo hai người tới đây, cảm thấy có chút lâng lâng, buông tay đang cầm chuột rồi nói với cậu bạn bên cạnh một tiếng, Trịnh Nghiệp Duy bước ra.

"Sao lại tìm tới đây?" Ánh mắt Trịnh Nghiệp Duy đảo qua Dương Chi cùng Ôn Đào, sau dừng lại trên người Lục Mạch: "Vị này là?"
"Lục Mạch." Lục Mạch vừa giới thiệu bản thân vừa vươn tay về phía Trịnh Nghiệp Duy: "Rất vui được làm quen."
Trịnh Nghiệp Duy cọ cọ tay lên quần mấy cái mới bắt tay với hắn: "Trịnh Nghiệp Duy, ngại quá, tôi sợ tay cầm chuột trong quán bị bẩn."
"Không sao." Lục Mạch lễ phép cười một cái.

Dương Chi cũng không quên giới thiệu cho Trịnh Nghiệp Duy: "Lục Mạch là bạn cùng lớp của bọn em."
Lúc nghe thấy hai tiếng "bạn học", ánh mắt Lục Mạch sâu không thấy đáy, nhưng hắn không nói gì cả.

Dương Chi tiếp tục giới thiệu cho Lục Mạch: "Trịnh Nghiệp Duy, là bạn chơi từ nhỏ đến lớn của tôi."
Trịnh Nghiệp Duy không xem nhẹ ánh mắt âm trầm vừa rồi của Lục Mạch, mắt nhìn sang Dương Chi, lại nhìn về hướng Lục Mạch, vừa lúc cùng hắn mắt đối mắt.

Lục Mạch chỉ nhợt nhạt cười một cái.

Trịnh Nghiệp Duy thu liễm ý cười, cúi đầu hỏi Dương Chi: "Tìm anh có việc gì không?"
"À đến cho anh xem một bài viết vô cùng hay ho." Dương Chi mở bài viết đăng trên diễn đàn trường cho anh xem.


Trịnh Nghiệp Duy lúc đầu còn tưởng rằng có thứ gì tốt đẹp, nhìn đến đề tài trong bài viết, ánh mắt liền trầm xuống, suýt chút nữa ném luôn chiếc điện thoại đang cầm trong tay.

"Được." Trịnh Nghiệp Duy nhét điện thoại vào tay Dương Chi, gân tay nổi lên, hùng hổ nói: "Anh đi tìm thằng đầu xỏ, nhất định phải đáng cho nó răng rơi đầy đất!"
"Anh biết là ai không mà vội vàng đi tìm." Trịnh Nghiệp Duy vừa bước được một bước đã bị Ôn Đào gọi lại.

"Không chỉ một người, còn có hai ID đang hoạt động, đêm nay tôi tra một chút, ngày mai sẽ nói cho mọi người biết." Lục Mạch vừa xắn cổ tay áo lên vừa nói.

"Tra như thế nào?" Dương Chi có điểm tò mò: "Không phải cậu là một hacker chuyên nghiệp đấy chứ?"
"Nghĩ gì thế." Nhẹ nhàng búng một cái lên trán Dương Chi, Lục Mạch bật cười: "Tôi quen một bằng hữu có chút hiểu biết, thời gian không còn sớm nữa, về trước nhé."
"Trịnh Nghiệp Duy, anh đừng có tự tiện đi tìm người ta, còn có, đừng nói gì cả." Dương Chi hướng Trịnh Nghiệp Duy phất phất tay: "Ngày mai gặp nhé!".

Tìm truyện hay tại * TrùmTruy ện.

OR G *
Lục Mạch gọi một chiếc taxi, ba người cùng nhau trở về.

Trịnh Nghiệp đột nhiên muốn hút thuốc, móc móc túi tiền, cuối cùng nhảy ra một gói Ngưu Nãi Đường.

Nhìn gói Ngưu Nãi Đường, Trịnh Nghiệp Duy sửng sốt một hồi, sau đó xé vỏ gói kẹo, kẹo Ngưu Nãi Đường tan trong miệng vị sữa ngọt ngào, lại mảy may không giảm bớt được chút tâm tình khổ sở.

Lục Mạch thích Dương Chi, anh nhìn ra, anh vốn cũng không thèm để ý loại chuyện này, bởi vì người thích Dương Chi có rất nhiều, anh khổ sở vì, Dương Chi không có kháng cự Lục Mạch tiếp cận.

Anh biết điều này đại biểu cho cái gì, Lục Mạch người này đang dần dần đi vào tâm Dương Chi, chiếm cứ một chỗ nhất định, thậm chí độc chiếm cả trái tim cô.

Thấp giọng mắng một câu, Trịnh Nghiệp Duy đem gói kẹo Ngưu Nãi Đường ném vào thùng rác, xoay người trở lại quán net.
__________
Lục Mạch trở về nhà, Tiểu Hoa Chi liền chạy từng bước nhỏ đến bên hắn, vừa chạy vừa kêu meo meo như đang lên án hắn sao giờ mới về.

"Đói bụng sao?" Lục Mạch đem Tiểu Hoa Chi bế lên, đổi đôi dép đi trên nhà, rồi đi tới bát cơm nhỏ dành cho mèo, nhìn lượng thức ăn đã vơi đi non nửa, hắn nở nụ cười nhẹ: "Ăn kiêng sao?"
Ôm Tiểu Hoa Chi nằm trên sô pha, Lục Mạch xoa xoa mi tâm, ngón tay gãi gãi cằm Tiểu Hoa Chi, lẩm bẩm: "Dương Chi mà giống như mày dính ta một chút thì tốt rồi."
Nghĩ đến điều này Lục Mạch có chút buồn cười, đây không phải là chuyện sớm hay muộn sao, mình vội vàng làm gì?
Đem Tiểu Hoa Chi đặt ở một bên, để nó tự mình đi chơi, Lục Mạch lôi di động ra bấm số điện thoại có tên là Quý Nhiễm.


Điện thoại vang lên một hồi liền có người nghe máy.

"Uy." Thanh âm của đối phương có chút khàn khàn, như đã lâu không có mở miệng nói chuyện bình thường.

"Quý Nhiễm." Mày Lục Mạch hơi nhíu: "Giọng cậu bị sao vậy?"
Quý Nhiễm ho khan hai tiếng, lại hắng giọng một cái, thanh âm trong trẻo mới truyền tới: "Lục Mạch? Cậu nghĩ thế nào mà gọi điện thoại cho tôi vào giờ này."
"Cổ họng cậu xảy ra chuyện gì vậy?" Lục Mạch nhíu mày.

Quý Nhiễm lại ho khan một tiếng, che giấu bối rối của mình: "Tối qua la hét hơi nhiều."
"..." Lục Mạch trầm mặc một hồi: "Tìm cậu giúp một tay, tra hộ tôi vài người."
Nhận thấy Lục Mạch im lặng có chút quỉ dị, Quý Nhiễm lập tức cười lớn: "Ha ha ha cậu sẽ không nghĩ sai đi, tối qua đi xem hội diễn xướng, cổ họng thiếu chút nữa la hét đến hỏng, còn có, người nào phải nhờ tới tôi giúp đỡ nha, cậu cái này nợ tôi một ân tình."
Xoa xoa mi tâm, Lục Mạch cảm thấy Quý Nhiễm người này thật là: "Phiền."
"?" Quý Nhiễm đầu kia như nghe được cái gì đó, ngạc nhiên đứng lên nói lớn: "Cậu có phải vừa mới nói phiền đúng không? Lục Mạch, cậu còn dám nói tôi phiền."
"Nợ cậu một ân tình, có giúp hay không?" Lục Mạch nghe Quý Nhiễm gào thét bên tai cảm thấy vô cùng mệt mỏi, liền ngắt lời anh.

"Giúp giúp giúp, Lục đại thiếu nợ một ân tình nên cái gì cũng phải giúp." Quý Nhiễm đầu kia cười thoải mái.

Lục Mạch cảm thấy Quý Nhiễm rất ồn, quyết đoán cúp điện thoại, mở Wechat gửi thông tin cho Quí Nhiễm.

Quý Nhiễm ngay từ đầu còn muốn bát quái hỏi xem Lục Mạch tra những cái này làm gì, một giây sau liền nghe được trong di động truyền đến âm báo bận.

Quý Nhiễm nhìn chằm chằm di động nhìn một hồi, quay đầu nhìn về phía nữ nhân trong phòng: "Đây là cậu ta đang nhờ người khác giúp đỡ sao? Thái độ như thế này là không được rồi!"
"Vậy cậu đi dạy hắn như thế nào là thái độ đúng đắn đi." Nữ nhân kia ngậm điếu thuốc, mặc kiện áo choàng tắm.

Quý Nhiễm lập tức không vui: "Thẩm Cận, thái độ của cậu cũng thật không đúng, cậu bị bạn trai đuổi khỏi nhà, trên người lại không có tiền lẫn điện thoại, là tôi hảo tâm cho cậu tá túc một đêm đấy!"
"Cho nên tôi rất cảm tạ cậu đem tôi từ bãi rác ven đường nhặt về." Khóe miệng Thẩm Cận có chút câu lên: "Như thế nào, cậu muốn tôi lấy thân báo đáp?"
"Lăn lăn lăn, lão tử đối với cậu không có hứng thú." Quí Nhiễm trợn mắt, sau đó liền ném cho cô một cái chăn: "Lăn ra sô pha ngủ."
Thẩm Cận tiếp nhận chăn, hướng Quý Nhiễm nhả ra ngụm khói, nghe được hắn tiếng điên cuồng ho khan, mới hài lòng đi đến sô pha phòng khách nằm xuống.

Quý Nhiễm ho dẫn đến đôi mắt có chút phiếm hồng, không khỏi lải nhải nói: "Điên nữ nhân.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui