Sau khi ăn uống no đủ, Ôn Đào giữ nguyên tắc không quấy rầy thế giới hai người đang yêu nhau, tìm lý do đi về trước.
Dương Chi bắt đầu thu thập bàn ăn giúp Lục Mạch, nghĩ tới lúc nãy hắn ăn không được bao nhiêu, lập tức trong lòng liền băn khoăn.
"Để tôi rửa cho." Dương Chi muốn tiếp nhận bát đũa từ trong tay hắn, lại bị hắn né tránh.
"Không cần, cậu đi chơi với Tiểu Hoa Chi một lúc đi." Lục Mạch nói xong cũng bước vào phòng bếp.
Dương Chi cảm thấy có chút bất lực, nhìn Tiểu Hoa Chi tự đùa tự vui, lại nhìn phòng bếp một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn phòng bếp.
Thấy Lục Mạch xắn tay áo chuẩn bị rửa bát, Dương Chi vội vàng đi qua: "Hay để tôi rửa cho, tôi cái gì cũng không làm rất ngại."
Tuy rằng đối mặt với Lục Mạch còn có chút không được tự nhiên, nhưng vừa nghĩ đến anh trai của mình có thể nói chính là do hắn cứu, Dương Chi liền đem phần không được tự nhiên này đặt ở đáy lòng, vốn không có sự việc cường hôn kia, cô cũng sẽ không có ý kiến lớn với hắn.
Bởi vì lo lắng kỳ sinh lý của Dương Chi sắp tới, Lục Mạch đem nước điều chỉnh thành nước ấm, mới nghiêng người nhường lại bồn rửa chén cho cô.
Dương Chi cầm bọt rửa chén, vừa mới chuẩn bị làm việc, lại thấy bên tai truyền tới cảm giác ngứa ngứa.
Theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua, lỗ tai liền cọ lên môi Lục Mạch.
"A!" Theo bản năng che lỗ tai lại, mặt Dương Chi một chút liền đỏ, tràn đầy xấu hổ: "Cậu cách tôi gần như vậy làm gì hả?"
Tay Lục Mạch đang chống ở bồn rửa chén bên cạnh, đem Dương Chi vây giữ trong lòng mình, thấp giọng nói: "Như vậy mới gọi là gần."
Tay Dương Chi nắm bọt rửa chén đến phát run, ngược lại không phải nội tâm kích động, chủ yếu là bị dọa sợ, chính mình thật là tiểu bạch thỏ hướng hang sói nhảy nhót, sớm biết như vậy đã cùng Ôn Đào trở về, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, bị chiếm tiện nghi là chuyện rất dễ dàng.
.
Truyện Đam Mỹ
Lục Mạch cũng biết điểm ngừng, không dựa gần cô quá lâu, đứng dậy cầm lấy bọt rửa chén từ trong tay cô, đem cô đẩy ra khỏi phòng bếp: "Cậu về sớm một chút nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lên lớp."
Dương Chi bị đẩy ra cảm thấy có chút bối rối, một cái bát cũng chưa rửa, lại thiếu chút nữa bị chiếm tiện nghi, sau đó bị đuổi ra ngoài.
Giận dữ nhìn hai bàn tay của mình, khẽ mắng: "Bọn mày như thế nào lại không biết tranh giành, vừa rồi nên hung hăng đẩy cậu ta ra chứ!"
Vỗ vỗ khuôn mặt có chút khô nóng, Dương Chi lại hung hăng trừng mắt nhìn về phía phòng bếp, sau đó hướng Tiểu Hoa Chi ngốc nghếch chào tạm biệt, rồi đi về nhà của mình.
Lục Mạch nghe được động tĩnh ngoài cửa, động tác rửa bát cũng dừng lại, trong lòng có chút cười khổ, bây giờ Dương Chi thật đúng là tính khí rất lớn, không biết làm sao mà sau khi tốt nghiệp lại trở nên hiểu chuyện hơn.
Nghĩ đến đây, hắn lại ngây ngẩn cả người, lúc hắn gặp Dương Chi sau khi tốt nghiệp, anh trai cô đã qua đời được nửa năm, bởi vì gia đình nên không thể không thu hồi chút kiêu ngạo của bản thân, trong thời gian ngắn ngủi đã nhanh chóng trưởng thành.
Trong mắt Lục Mạch tràn đầy đau lòng.
Lúc Dương Chi tức giận mở cửa nhà mình, Ôn Đào đang đem miếng quýt vừa bóc vỏ nhét vào miệng.
Nhìn bộ dáng hùng hùng hổ hổ của Dương Chi, Ôn Đào vội vàng ngừng ăn quýt, gương mặt mờ mịt: "Quýt không thể ăn sao?"
"Ăn đi." Dương Chi nói cũng không quay đầu lại mà đi vào phòng mình.
Đầu óc Ôn Đào chuyển biến liền biết xảy ra chuyện gì đó: "Cậu không phải lại bị Lục Mạch khi dễ đó chứ? Lần trước cường hôn lần này là cái gì?"
"A! Thu hồi ảo tưởng của cậu lại đi!" Dương Chi "cạch" một tiếng đem cửa phòng mở ra, dừng lại lời Ôn Đào tiếp tục muốn nói: "Cái gì cũng không xảy ra hết!"
"A ~~" Ôn Đào nhìn Dương Chi đem cửa phòng đóng lại, mặt đầy vẻ không tin.
Sau đó cô liền lặng lẽ mon men đến căn hộ cách vách ấn chuông cửa, nhìn Lục Mạch lạnh lùng xuất hiện sau cánh cửa, Ôn Đào mặt đầy bát quái tựa vào cửa đối mặt với hắn: "Cậu có phải đã thích Chi Chi rồi không?"
Lục Mạch không nghĩ đến cô sẽ tới đây, cũng không nghĩ đến cô tới đây chỉ để hỏi vấn đề này.
Ôn Đào thấy hắn không trả lời chẳng khác gì khúc gỗ đứng đó, lập tức cảm thấy không thú vị: "Cậu thật đúng là đối với Dương Chi tràn đầy ôn nhu, còn những người khác mặt một chút cũng không thay đổi."
Lục Mạch lúc này mới có chút biểu tình, nhớ tới Dương Chi, trong mắt liền một mảnh nhu hòa: "Cô ấy tự nhiên cùng người khác không giống nhau."
Ôn Đào cảm thấy mình bị cứng rắn nhét một ngụm thức ăn cho chó, thành thành thật thật về nhà xem phim truyền hình thôi, cô tự dưng đi bát quái chuyện của hai người, thật là tự ngược mình mà!
__________
Sinh viên năm nhất sau kì nghỉ Quốc Khánh liền trở về trường bắt đầu nửa tháng huấn luyện quân sự, quân huấn ngày cuối cùng buổi sáng sẽ thao diễn, giáo viên và lãnh đạo sẽ tới xem, cũng cho phép các sinh viên khóa trên đến khán đài tham quan.
Dương Chi buổi sáng có tiết học, chưa kịp xem náo nhiệt, nhưng ban đêm chính là tiệc nghênh đón tân sinh viên, cô ngược lại có thể đến đó nhìn một cái.
Thời tiết gần cuối tháng Mười vào ban đêm có chút lạnh, Dương Chi mặc một bộ đồ màu đen rộng rãi cùng mũ đồng màu, quần đen bó sát phác họa đôi chân dài đẹp mắt, dưới chân là một đôi giày thể thao.
Tiếc tối đúng 18:30 bắt đầu, 18:00 là lúc tân sinh viên biểu diễn ở quảng trường xong, Ôn Đào bởi vì xã đoàn có tiết mục trong đêm tiệc, muốn đến hậu trường hỗ trợ, cho nên chỉ còn lại mình cô ở hội trường.
Dương Chi phi thường hợp với quần áo màu đen, bình thường ngũ quan tương đối diễm lệ, lúc mặc một thân đồ đen vào sẽ cho người ta một loại cảm giác lãnh diễm, tự nhiên cũng hấp dẫn không ít ánh mắt người xung quanh.
Sắc trời đã có chút tối, trên vũ đài ngọn đèn chiếu đến bên này tương đối sáng sủa, Dương Chi một chút không nhận thấy được bản thân bởi vì ngại ngọn đèn chói mắt, thân ảnh đứng ngược sáng bị rất nhiều tân sinh viên chụp lén.
Hơn nữa từng góc chụp lén khác nhau đều xuất hiện trên diễn đàn trường: Đây là học tỷ nào vậy? Lớn lên thật xinh đẹp nha!
Lập tức có người trả lời: Đừng mong chờ, cậu không chiếm được học tỷ xinh đẹp này đâu.
Lúc Củng Hạ lướt xem những bức ảnh này, nghĩ tới ngày đó Dương Chi trong căn tin cho hắn một cái tát, cùng ánh mắt châm chọc kia của Lục Mạch, lập tức trong lòng nén giận, cười lạnh một tiếng rồi dùng một tài khoản nặc danh nói: Cũng không biết bị bao nhiêu thằng đàn ông chơi qua rồi, các cậu lại vội vàng muốn như thế.
Những dòng này vừa đăng lên, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Lập tức có tân sinh viên liên tiếp đặt ra nghi vẫn.
Lúc này, một tài khoản nặc danh khác lại nhảy ra: Chị ta một bên giữ cho mình một thanh mai trúc mã, một bên lại đi câu dẫn bạn học cùng lớp.
Lời đồn đãi rất đáng sợ, hơn nữa tốc độ truyền đi vô cùng nhanh, rất nhanh mấy tân sinh viên vừa mới chụp lén Dương Chi nhìn thấy cô liền thay đổi biểu tình.
Dương Chi không nhận thấy chuyện vừa phát sinh, lúc chuẩn bị đến gần vũ đài một chút, áo khoác lại bị người khác kéo qua.
"Cậu sao lại một mình ở đây?" Thanh âm Trịnh Nghiệp Duy từ sau lưng truyền tới.
Gương mặt Dương Chi kinh ngạc: "Sao cậu lại ở đây?"
"Đang chuẩn bị cùng bạn cùng phòng đến tiện net chơi, thấy cậu một mình ở đây nên đến xem một chút." Trịnh Nghiệp Duy bởi vì học ở khoa thể dục thể thao nên cơ bắp trên người tương đối cân xứng, dáng người vô cùng tốt, lập tức khiến những người đang hiếu kì nhìn chằm chằm Dương Chi xôn xao bàn luận.
"Cậu đi chơi đi, Ôn Đào đang bận rộn chút chuyện của xã đoàn, xong việc sẽ tới đây tìm tôi ngay." Dương Chi chỉ chỉ hướng vũ đài, cười nói.
"Được rồi, vậy cậu chú ý an toàn." Trịnh Nghiệp Duy xoa xoa đầu Dương Chi, phất phất tay rồi chạy về phía bạn cùng phòng đang chờ anh.
Động tác xoa đầu này, thật sự là thói quen từ nhỏ đến lớn, Trịnh Nghiệp Duy cũng không nhận ra hành động này của mình có gì không ổn, Dương Chi từ lúc cùng anh nói rõ mọi chuyện cũng chỉ coi anh là bạn thân từ nhỏ, cũng không cảm thấy động tác này quá thân mật.
Nhưng trong mắt Lục Mạch ở cách đó không xa, động tác này chính là cái đinh trong mắt, cai gai trong thịt của hắn.
Dương Chi vừa cùng Trịnh Nghiệp Duy vẫy tay tạm biệt không được mấy phút, trên đỉnh đầu lại bao trùm một bàn tay, mềm nhẹ xoa xoa tóc của cô.
"Lục Mạch?" Dương Chi so với nhìn thấy Trịnh Nghiệp Duy, giờ phút này nhìn thấy Lục Mạch xuất hiện ở trước mặt mình, mới thật sự chấn kinh.
Từ lúc ăn cơm ở nhà Lục Mạch đã nửa tháng tới nay, hai người ngoại trừ trên lớp học chạm mặt nhau ra, những thời gian khác đều không có gặp mặt, làm sao cũng không nghĩ tới Lục Mạch lại tới nơi náo nhiệt như thế này.
Những người vừa mới chụp lén Dương Chi lúc nãy, đôi mắt bây giờ càng thêm mở lớn.
Ngọa tào, đây là chuyện kinh thiên gì vậy, hai nam thần đẹp trai như thế đều hành động thân mật với cô ấy!
Lời những người nặc danh kia nói là thật sao?
Còn có nữ sinh biểu tình có chút khinh thường, lớn lên xinh đẹp có ích lợi gì, tác phong cũng không đoan chính.
Lục Mạch nhìn bộ dáng tràn đầy khiếp sợ của Dương Chi, cười nhợt nhạt.
Dương Chi không khỏi nhắm chặt mắt, một đoạn thời gian chưa nhìn thấy hắn cười, hiện tại đột nhiên nhìn hắn nở nụ cười còn có chút không thích ứng, tuy rằng đáy lòng giống như có chút kháng cự cùng hắn một mình ở chung, nhưng mà gương mặt này thật sự quá đẹp trai a.
Lục Mạch cố ý hạ thấp đầu xuống tiến tới trước mặt cô, trong thanh âm pha lẫn ý cười: "Như thế nào, nhắm mắt lại là muốn tôi hôn cậu?"
"Cậu có thể nghĩ đến chuyện đứng đắn hơn được không." Dương Chi sợ tới mức lập tức mở mắt ra, lui về phía sau vài bước.
Lục Mạch nhìn dáng vẻ sợ sệt của Dương Chi, lại nhẹ giọng cười thành tiếng.
"Muốn đi dạo một chút không?" Lục Mạch hỏi.
"Không được, tôi tìm vị trí xem tiết mục, Ôn Đào một lúc nữa sẽ đến tìm tôi." Dương Chi trả lời.
Âm nhạc trên vũ đài đã vang lên, tiệc nghênh đón tân sinh viên liền bắt đầu.
"Cùng nhau xem đi." Lục Mạch kéo tay Dương Chi, cũng không biết tìm thế nào, hắn thành công đưa cô tới một chỗ dưới vũ đài có tầm nhìn hoàn hảo nhất.
Lúc Lục Mạch kéo tay cô đi, Dương Chi ngược lại chỉ muốn thoát khỏi tay hắn, nhưng dáng vẻ hắn rõ ràng chẳng dùng mấy phần sức lực, mà cô làm thế nào cũng không thoát ra được.
Sau đó lại cúi người ở bên tai cô thấp giọng nói: "Dám chạy loạn tôi liền hôn cậu."
Vành tai Dương Chi lập tức đỏ hồng.
Cô cũng thật kỳ quái, dựa theo tính cách trước kia của cô, lúc nghe đến câu này, đã sớm vung tay bỏ đi.
Vậy mà bây giờ lại có thể thành thành thật thật đứng bên cạnh Lục Mạch, cùng hắn tham gia tiệc tối.
Lục Mạch tìm vị trí ngọn đèn chiếu không tới, người chung quanh lại không nhiều, khi Dương Chi đang xem tiểu phẩm cười đến vui vẻ thì Ôn Đào gọi điện tới.
"Dương Chi cậu bây giờ ở đâu?"
"Đang xem tiệc tối đây, cậu không phải ở phía sau cánh gà bận bịu sao, làm sao lại có thời gian gọi điện thoại cho tôi."
"Trong trường học đang xuất hiện tin đồn ác ý bôi đen cậu, tôi bây giờ tới chỗ cậu, cậu gửi định vị cho tôi đi."
Dương Chi sửng sốt một chút, cúp điện thoại, gửi định vị cho Ôn Đào rồi lên diễn đàn của trường, thấy từ khóa tìm kiếm đầu tiên là【 nữ sinh viên lả lơi, câu dẫn đàn ông 】, kèm theo đó là ảnh chụp của cô.
Dương Chi còn chưa kịp mở nội dung bài viết, sau lưng vươn ra một bàn tay cầm lấy di động của cô.
"Cậu làm gì vậy?" Dương Chi cực kỳ buồn bực, Lục Mạch ở đâu tới từ phía sau lấy điện thoại của cô sắp thành thói quen rồi.
"Đừng nhìn." Lúc lướt qua mấy bài viết kia, đáy mắt Lục Mạch như có phong ba bão tát, thanh âm lại dịu dàng nói với Dương Chi: "Tôi sẽ giúp cậu giải quyết, cậu đừng nhìn."
Yeong: Gần đây tui bận chuyện nhập học quá nên không đăng chương đều đặn cho mọi người.
Mọi người chịu khó đợi đến khi vào năm học, mọi thứ sắp xếp ổn thỏa rồi tui lại ra chương đều nha.
Thật sự xin lỗi!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...