Cô Ấy Thích Tìm Đường Chết


Từ Đồ Nhiên không biết đám nhóc đó phản ứng thế nào, làm ra chuyện gì sau khi mình đi, cô cũng chẳng quan tâm.Trước khi đi cô đã nháy mắt ra hiệu với lớp trưởng rồi.Tên nhóc đó biết chuyện của cô và có thể kiểm soát tình huống, hẳn là không khiến họ làm ra những chuyện ngu ngốc đâu.Mục tiêu của Từ Đồ Nhiên rất rõ ràng, cô đi thẳng tới phòng vệ sinh cuối hành lang tầng 3.Nhưng giữa chừng, cô vẫn không quên nhìn vào các phòng để tìm kiếm những âm thanh và bóng dáng kỳ lạ.

Tiếc là ngoài cái tủ lớn ồn ào kia ra thì chẳng còn gì nữa hết.Không thể không nói rằng suy đoán của Cố Thần Phong rất đúng với tình hình thực tế, cô chỉ mới tách khỏi nhóm thôi mà đã nghe tiếng báo hiệu điểm chết chóc tăng lên rồi.Tròn 10 điểm.Âm thanh này đúng thật là khiến người ta sảng khoái mà.Tất nhiên Từ Đồ Nhiên cũng đoán rằng chuyện này có liên quan tới thân phận của mình.


Hiện tại cô là người bị loại đầu tiên trong tất cả các người chơi.Mà trong thẻ sự kiện cũng có gợi ý rằng ma nữ ‘rất thích những đứa trẻ có thành tích đứng chót’.Cộng với 3 điểm mà cô có được lúc bị loại, ai cũng biết người nào sẽ bị ma nữ để mắt tới đầu tiên trong cuộc rượt đuổi sắp tới rồi.Còn chuyện sau đó tìm đường chết thế nào thì nói thẳng là cô chưa nghĩ tới.Nhưng quan tâm làm gì, thuyền tới bến ắt có chỗ đậu thôi mà.Từ Đồ Nhiên khẽ đẩy cửa phòng vệ sinh trước mặt ra.Trong phòng vệ sinh cũng có một cái tủ sắt lớn.Không gian nhỏ hẹp bị chiếm gần hết, ánh đèn rực rỡ chiếu xuống soi sáng vết máu loang lổ trên cửa.Khoảng thời gian 5 phút để trốn đã qua hết phân nửa, chỉ nghe một tiếng ‘cạch’ vang lên, cái khóa lớn trên trên tủ tự động bị hỏng.Cửa tủ hơi mở hé ra ngoài, một bàn tay xám xanh vươn ra từ trong bóng tối, đặt lên cửa tủ.Từ bên trong, một luồng khí đen thông qua cửa tủ từ từ tràn ra, Từ Đồ Nhiên bình tĩnh chớp mắt, nhanh chóng đưa ra phán đoán nhờ vào cảm giác nhạy bén của mình: Ma nữ này có vẻ mạnh tương đương với cái bóng đã ám lớp trưởng lúc nãy.Được, có vẻ là ổn đấy.Từ Đồ Nhiên gật đầu khẳng định rồi nhìn xung quanh, lấy ra một cây búa nhỏ trong ngăn chứa đồ bên cạnh, vung thử vài lần để thử cảm giác trên tay, sau đó gật đầu hài lòng rồi đóng cửa phòng sau lưng lại.Cô vẫn nhớ lời dạy của Cố Thần Phong, không quên khóa trái cửa và tiện tay tắt luôn đèn.Trong phòng vệ sinh lập tức trở nên an tĩnh.Đến cả cái tủ sắt cũng không thèm động đậy gì nữa.Từ Đồ Nhiên đợi vài giây vẫn không nghe được tiếng cộng thêm điểm chết chóc, thầm thở dài rồi xoay tay mở lại đèn.Mọe.Đánh giá 1 sao.Mặt khác, cùng khoảng thời gian này, ở bên ngoài, một chiếc xe ô tô màu đen đang chạy dọc theo đường núi, vòng quanh homestay mấy vòng lớn rồi bất lực dừng lại ở chỗ cách đó 50m.Cửa xe được hạ xuống.Có người cầm kính viễn vọng nhìn vào homestay một chút rồi thở dài.- Không vào được.- Vậy phải làm sao đây?Thiếu nữ mặc váy đỏ ngồi phía sau kinh ngạc nói.- Bên trong có con người à?- Sao tôi biết được?.- ‘Vực’ này đã được hình thành rồi.

Quái Dị cấu thành khu này có cấp cao hơn chúng ta nhiều, dù chúng ta có tấn công tổng lực cũng không thể phá hủy hàng rào để xông vào được.Người đàn ông ngồi ở ghế phụ lái tặc lưỡi một tiếng rồi để ống nhòm xuống:- Cũng do đám người bên trong tự tìm đường chết thôi.Chỉ khi tiến hành đủ ‘nghi thức’ thì Quái Dị mới có thể tạo ra một ‘Vực’ hoàn chỉnh được.Bảo người bên trong không thực hiện nghi thức thì ai mà tin.Nói không chừng bên trong là một đám giáo đồ đang tìm đường chết đấy.- Chắc đã bị lừa rồi.

Bây giờ đám Quái Dị đều đã học được cách lừa đảo rồi.

Bao nhiêu người bị chúng đánh tráo khái niệm, lừa dối, vặn vẹo nguyện vọng của họ theo một cách có lợi cho chúng.Thiếu nữ vẫn không cam tâm.- Giờ xin trợ giúp còn kịp không?- Không kịp nữa rồi.


Nhà ngoại cảm cấp cao ở gần đây chỉ có mỗi Dương Bất Khí, nhưng anh ta muốn tới thì cũng phải mất ít nhất 8 tiếng.

Đợi tới lúc đó thì đám người bên trong đã bị tiêu diệt hết sạch rồi.Người đàn ông lắc đầu:- Hết hy vọng, đã không còn cứu nổi nữa.

Tôi còn việc khác phải về thành phố A một chuyến.


Hai người ở lại đây đi, nhớ ghi chép cho kỹ, đợi khi ‘Vực’ đóng lại thì nhớ thu dọn cho gọn.

Đi nhé.Cửa xe mở ra, người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen bước xuống xe, một mình đi dọc đường về.Lúc đi được khoảng trăm mét, gã bất chợt dừng lại rồi quay đầu nhìn homestay sau lưng.Kiến trúc cổ kính giống như một cái lồng bị sương mù giăng kín, mơ màng khiến người ta không thấy rõ được.Người đàn ông nhìn chằm chằm vào lớp sương mù kia vài giây, lẳng lặng thở dài, lấy ra một bông hoa nhỏ được gấp bằng giấy trắng, đặt dưới đất rồi xoay người bỏ đi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận