Cô Ấy Thích Tìm Đường Chết
Ngay khi Từ Đồ Nhiên vừa khôi phục ý thức, trước mặt cô là một đoạn văn bản lít nha lít nhít như thế đấy.Đầu vẫn hơi choáng váng.Tâm trí mới được thức tỉnh không thể nào đọc hiểu hết được một đoạn văn bản dài lê thê như vậy.Cô lướt mắt qua hết đống trôi nổi trên đầu này rồi quay sang một bên, từ từ mở mắt ra.Không gian đang lắc lư.Cô đang nằm trên xe.Đây là một chiếc xe van rất sạch sẽ, bên trong thoang thoảng mùi nước hoa nhàn nhạt.Từ Đồ Nhiên hít vào một hơi, vô thức muốn ngồi dậy nhưng chợt nghe phía sau có người gọi ‘Này’ một tiếng.- Cậu tỉnh rồi!Cố Tiểu Nhã ngạc nhiên thò đầu ra từ băng ghế sau, giơ 3 ngón tay ra trước mặt cô.- Có nhìn ra không? Đây là số mấy?-.
.
.Từ Đồ Nhiên lơ đễnh đáp lại rồi ngồi dậy, nhìn xung quanh một hồi mới nhận ra trên xe chỉ có mỗi chị em Cố Tiểu Nhã, Tiểu Mễ và mình.
Cố Thần Phong đang ngồi ở ghế phụ lái, một mình chiếm một hàng, Cố Tiểu Nhã và Tiểu Mễ thì ngồi ở hàng sau.- Tôi đã bỏ lỡ chuyện gì rồi? Mấy người lớp trưởng đâu?Từ Đồ Nhiên vừa hỏi vừa vươn tay sờ đầu mình, ngón tay đụng phải một vòng băng gạc nên không khỏi dừng lại.- Tôi bị thương ư?- Những người còn lại ngồi xe khác rồi.Cố Tiểu Nhã nói.- Còn về băng gạc.
.
.
Là lúc chúng ta sắp lên xe, có một người tốt bụng đã giúp cậu băng lại.Nhắc lại thì khéo thật.Thật ra chỗ này rất khó gọi xe, nhưng may mà lúc họ chuẩn bị rời khỏi thì tình cờ lại có người đi xe lên núi.
Chính là chiếc xe van này đây.Lúc đó Từ Đồ Nhiên đã bị ngất, đám học sinh tin tưởng xe cứu thương hơn là những chiếc xe không có giấy phép hoạt động.Vốn dĩ trong xe này có một hành khách, đó là một thanh niên trạc độ 20, anh ta xuống xe phát hiện tình cảnh khó khăn của họ nên vội giục cả đám đón xe xuống núi, còn giúp đưa Từ Đồ Nhiên đã mất ý thức vào trong xe nữa.- Anh ta nói mình từng học Y nên có thể xử lý vết thương trong tình huống khẩn cấp.
Băng gạc trên người cậu từ đấy mà ra đó.Cố Tiểu Nhã nói.- Lúc đó sau đầu cậu sưng lớn lắm.
.
.
Giờ còn đau không?Từ Đồ Nhiên:-.
.
.Đúng là kì lạ vì cô thật sự cảm thấy không đau.Ngoài đầu ra, trên cổ tay và cổ chân cô cũng bị quấn kín băng gạc.Băng quấn rất dày, cuối cùng còn thắt một nút thật xinh xắn nữa.Từ Đồ Nhiên sờ lên nút thắt đáng yêu trên tay mình, suy nghĩ một hồi rồi hỏi:- Họ tới đông không? Giờ mà lên núi làm gì vậy?Nếu chỉ là một người thì không cần phải gọi xe van làm gì.- Ừm, khoảng 5, 6 người ấy.
Quần áo rất giống nhau.
Còn việc tới để làm gì thì.
.
.
Mình cũng chẳng rõ.
Anh ta bảo mình hẹn với bạn tới chơi.
Lúc đó có một chiếc ô tô dừng lại, bên trong là một cô gái mặc váy đỏ.
.
.
Chắc hẳn họ chính là bạn của anh chàng kia.Cố Tiểu Nhã cũng không chắc.Cố Thần Phong ngồi trước quay đầu lại:- Tôi có hỏi rồi, họ bảo là nhóm trong công ty, lên núi để chụp ảnh chim chóc.
Xe không thể chạy tiếp vào núi nữa nên mới dừng ở gần homestay.Vì lo người dân vô tội sẽ vô tình rơi vào homestay có ma quỷ lộng hành kia nên trước khi đi, cậu ta đã cố tình gặng hỏi cho kỹ lưỡng.Từ Đồ Nhiên trầm ngâm rồi ồ lên một tiếng, nhìn cổ tay mình, không hiểu nghĩ tới chuyện gì mà tỏ vẻ suy tư:- Bác sĩ ư? Anh ta nói thế thật à?- Ừm.
Anh ta bảo là làm việc ở khoa Não.Cố Tiểu Nhã gật đầu.- Trông cũng khá giống.Từ Đồ Nhiên:?- Thì.
.
.
Có khí chất ấy, rất ấm áp, lịch sự, kỹ thuật cũng rất thành thạo khiến người ta có cảm giác nghiêm túc và sạch sẽ.Cố Tiểu Nhã nghiêm túc nói.- Giống hệt như bác sĩ trên TV ấy.
Có cả hộp cấp cứu bên người nữa mà.
À đúng rồi, anh ta còn cho cậu một tấm danh thiếp nữa, bảo rằng nếu sau này cậu thấy khó chịu thì cứ gọi điện thoại cho anh ta.
Tôi nhét vào túi cậu rồi đấy.Từ Đồ Nhiên:-.
.
.- Chị cứ nói thẳng là anh ta đẹp trai đi cho rồi.
Lại còn ‘giống bác sĩ trên TV’ nữa cơ đấy.Lời Cố Thần Phong nói khiến Cố Tiểu Nhã trợn mắt nhìn.Từ Đồ Nhiên bị kẹp giữa hai người lại cụp mắt, nhìn băng gạc trên tay lần nữa.Cô lặng lẽ dịch vào một góc, hạ tay xuống phía dưới, nhân lúc mọi người không chú ý thì mở miếng băng trên tay ra.Chỉ thấy vùng da dưới lớp băng mịn màng và sạch sẽ, hoàn toàn không sưng đỏ gì hết.Từ Đồ Nhiên hơi nhướng mày.Bác sĩ sao?Dù tên đó có phải là bác sĩ hay không thì hiệu quả điều trị này thật sự quá tốt rồi.Từ Đồ Nhiên mím môi, vươn tay vào túi, quả nhiên mò được một tờ giấy lạ lẫm.Tấm danh thiếp kia chỉ có vài chữ rất đơn giản, không ghi đơn vị và nghề nghiệp gì mà chỉ có một dãy số và một cái tên.Dương Bất Khí.
.
.
Nuôi không nổi (Hai cụm này trong tiếng Trung đọc gần giống nhau.) ư?Từ Đồ Nhiên lập tức bị thu hút bởi cái tên đồng âm mà mình tự nghĩ ra, cô suy tư một hồi rồi nhét danh thiếp về lại túi áo.Dương Bất Khí: Bắt đầu chờ điện thoại từ hôm nay [Nghiêm túc].......Để giúp mọi người hiểu hơn, sau đây là các cấp của những thứ công khai được:Quái Dị: Huỳnh | Chúc | Đăng | Quán | Huy | ThầnNhà ngoại cảm: Huỳnh | Chúc | Đăng | Cự | Huy | Thần..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...