-.
.
.Lớp phó thể thao nhìn theo ánh mắt của cô, trông thấy một cái tủ sắt ở góc phòng.Đó chính là cái tủ sắt đã khiến họ sợ khiếp vía lúc trước, cái tủ với ma nữ bị phong ấn bên trong.Bên ngoài tủ sắt vẫn bị dây xích quấn chằng chịt giống hệt như lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nó.Vào lúc này, ở bên trong có thứ gì đó liên tục đập mạnh vào cánh tủ, bùa dán quanh tủ và dây xích rung chuyển dồn dập như sắp rơi ra theo cánh cửa.Từ sau khi sự kiện ‘Ma nữ trong tủ’ kết thúc, những cái tủ này luôn nằm yên trong homestay chứ không hề nhúc nhích nữa.Lúc đầu đám học sinh cũng hơi lo, nhưng sau khi trải qua quá nhiều sự kiện kỳ lạ thì không để ý tới những cái tủ này nữa.Ai mà ngờ trong tủ vẫn còn xác chết vùng dậy lên ngay lúc này cơ chứ.May là đã chơi tới đây nên sức chịu đựng cũng tăng lên, dù có sợ hãi cũng chẳng hét như gà nữa.Họ xúm lại với nhau, nhìn cái tủ đang đập đùng đùng, thấy ổ khóa vẫn nằm yên mới an tâm.Lớp phó thể thao khẽ vỗ ngực một cái, trong lòng vẫn còn hơi sợ:- Nó đang làm gì vậy, tự nhiên giờ lại vùng dậy là sao? Sợ chết đi được.Những người khác gật đầu đồng ý, Từ Đồ Nhiên chợt nhíu mày, dường như ý thức được điều gì đó nên sải bước đi tới cạnh cửa, dán tai vào.Lớp phó thể thao vội xua tay:- Không sao đâu, tôi đã nghe rồi, bên ngoài không có tiếng động.
.
.- Vấn đề là bên ngoài không có tiếng động đấy.Từ Đồ Nhiên lẩm bẩm, hơi biến sắc.- Bắt nó yên lặng đi! Nó đang báo vị trí của chúng ta cho Chung Tư Gia!Cách âm của homestay chỉ ở mức trung bình thôi.Mà giờ không còn tiếng động nào ngoài tiếng cửa sắt trong phòng họ, cố tình lại đúng vào lúc này.
Ngoài báo tin ra thì Từ Đồ Nhiên không nghĩ ra được lý do nào khác nữa.Huống hồ, dù con ma nữ này chỉ muốn quấy rối thì cũng sẽ thu hút Chung Tư Gia tới đây với âm thanh lớn thế này.Bấy giờ những người khác mới ý thức được vấn đề, họ vội vàng đi chặn cửa tủ lại.Tiểu Mễ và Cố Tiểu Nhã nhanh chóng lấy chăn bông và ga giường chèn vào cửa sắt, nhưng càng đắp tủ sắt lại càng kích động hơn, đập ầm ầm như gõ trống vậy.- Làm, làm sao đây, nó không chịu ngừng lại.Cố Tiểu Nhã đã lo muốn chết, chỉ thấy Từ Đồ Nhiên sải chân bước tới, cầm con dao gọt hoa quả chặt hai nhát vào ổ khóa trên tủ sắt, phát hiện chặt không được bèn dứt khoát quay người vọt tới bên tường, đập mạnh một cái vào công tắc.Một tiếng Bốp vang lên .Căn phòng lập tức tối mù.Trong bóng đêm tĩnh lặng.
Chỉ có một tiếng hô khẽ theo phản xạ khi đèn tắt, sau đó đã trở nên im ắng lại.Mà trong sự im ắng này, họ đã phát hiện được một sự thật đáng sợ.Cái tủ sắt kia cũng im rồi.Ma nữ vừa rồi vẫn còn tung hoành như bị ấn vào nút tạm dừng, không hề có tiếng động nào nữa.- Chuyện, chuyện này là sao vậy?Sau vài giây mới có người dè dặt nói.- Sao tự nhiên im bặt rồi?- Không biết.Từ Đồ Nhiên nhún vai trong bóng tối.- Tôi cũng tình cờ phát hiện ra thôi.
Khi ở trong phòng vệ sinh một mình, tôi từng thuận tay tắt đèn, lúc đó con hàng này lập tức im ngay.-.
.
.Cố Thần Phong biết hiện tại không phải là lúc để nghĩ nhiều, nhưng cậu ta vẫn không kìm được mà hỏi:- Vậy chứ tại sao cậu lại phải tắt đèn trong lúc ma đang quậy ở nhà vệ sinh hả?Từ Đồ Nhiên:-.
.
.Do cậu bảo trong bóng tối ma sẽ tiện hành động hơn mà.
Tôi cần kiếm điểm chứ sao trăng gì nữa.- Đã bảo là thuận tay rồi mà.
Quen tay ấy.Cô tự tìm cho mình một lý do.Cố Thần Phong ‘À’ một tiếng rồi lại nói:- Thế sao lúc nãy cậu lại phải tới chém cái ổ khóa kia?Từ Đồ Nhiên:-.
.
.Nếu tôi bảo là tôi muốn túm con ma nữ bên trong ra đánh một trận cho nó câm mồm thì cậu có tin không?- Vì sợ ấy mà.Cô nói dối không biến sắc, lướt mắt một vòng trong bóng tối định tìm thứ gì đó để tránh trống lảng thì giọng nói ngạc nhiên của lớp trưởng vang lên:- Này.
.
.
này! Các cậu mau tới đây xem đi!Từ Đồ Nhiên lần theo tiếng động, trong bóng tối khó mà thấy được bóng dáng của lớp trưởng, nhưng có thể trông thấy được một ít ánh sáng xanh.Ánh sáng xanh đó lơ lửng giữa không trung như một mũi tên, chỉ về hướng cửa.Mũi tên đó vẫn di chuyển, không ngừng lắc lư trên không trung nhưng vẫn luôn chỉ tới một hướng.
Từ Đồ Nhiên quan sát thật kỹ mới phát hiện mũi tên đang được lớp trưởng cầm trong tay.Nói đúng hơn là cậu ta đang cầm bức tranh kia.Bức tranh vẽ màn đêm và hoa hướng dương.Trên nền vải xanh thẫm đã xuất hiện một vài ngôi sao xanh trong bóng tối.Những ngôi sao đó được kết nối với nhau thành hình mũi tên, có thể hoạt động như la bàn vậy, theo chuyển động tay của lớp trưởng vẫn không hề đổi hướng.- Hóa ra ‘Những vì sao xanh sẽ soi ra con đường đúng đắn’ là thế này!Lớp trưởng mừng rỡ.- Chúng ta đi theo mũi tên này là sẽ tìm được đường ra đấy!Lối ra đề cập trong quy tắc thật sự là lối ra ư? Bây giờ họ không dám nghĩ tới, cũng không thể không nghĩ tới câu hỏi này được.Đây là hy vọng mà họ khó khăn lắm mới tìm được, không ai có đủ can đảm để phá vỡ nó cả..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...