Hướng dẫn?Hướng dẫn gì?Nghe lớp trưởng đọc thẻ sự kiện xong, tất cả mọi người đều hơi ngẩn ra.Sau đó mới phát hiện chẳng biết từ khi nào, ở trên bàn đã có thêm hai quyển sổ mỏng.Đúng như mô tả của thẻ sự kiện, một quyển màu đỏ, một quyển màu xanh.Tất nhiên Từ Đồ Nhiên biết cô sẽ tương ứng với sổ xanh, nhưng với trái tim quyết tâm tìm đường chết, cô vẫn giở quyển sổ màu đỏ ra trước.
Kết quả là mở ra chẳng có gì.Bên trong đỏ rực, ngoài vết máu loang lổ ra chẳng thấy được gì nữa.Thấy cô giở sổ ra, lớp phó thể thao cũng hiếu kỳ cẩn thận bước tới, thấy bên trong đều là máu liền vô thức ‘Ối’ một tiếng.Lớp phó học tập lên tiếng trách móc, cậu ta lập tức đổ trách nhiệm tới Từ Đồ Nhiên:- Cậu ta làm trước mà.Từ Đồ Nhiên:-.
.
.- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.Cô tìm được một câu giải thích hợp lý cho hành động tìm đường chết của mình, sau đó khép sổ lại rồi đi sang bên kia.- Trên sổ xanh viết gì vậy?- Bảo là tìm được cửa ra vào đúng thì sẽ ra ngoài được! Những vì sao xanh sẽ soi ra con đường ‘đúng đắn’!Lớp trưởng vừa đọc nhanh quyển sổ màu xanh vừa đáp.- Thời gian còn 40 phút.Tiểu Mễ nhíu mày, nhìn cánh cửa đóng chặt của homestay:- Lối ra? Chẳng phải lối ra luôn ở đó sao?Cố Tiểu Nhã cũng thấy lạ:- Có chắc là không phải tìm chìa khóa không vậy?- Không.
Là tìm lối ra.Lớp trưởng bày quyển sổ lên bàn cho mọi người cùng xem.- Còn nhấn mạnh từ ‘đúng đắn’ nữa.
Vì thế tôi nghĩ có khi nào cánh cửa này là để đánh lạc hướng không?Họ đều là những bộ óc đỉnh cao vừa trải qua kỳ thi đại học, không bàn những chuyện khác thì chuyện đọc hiểu đề bài cũng rất chuyên nghiệp.Từ Đồ Nhiên suy nghĩ một chút, thấy đúng là có lý thật.Cô thuận tay giở quyển sổ xanh ra, phát hiện trang sau còn nội dung khác:- Ở đây viết gì vậy?- Các quy tắc bổ sung.
Nói đơn giản thì là trong lúc tìm lối ra sẽ phải tránh sự truy đuổi của bọn đỏ.
.
.
Tức là những người hành động theo sổ đỏ.Lớp trưởng giải thích.- Nhưng chúng ta đâu có người đỏ.
Vì thế tôi nghĩ không cần thiết phải đọc lên.Nói thế thì nội dung hướng dẫn đỏ cũng đã rõ.
Đúng như Từ Đồ Nhiên đã nói, người đứng sau trò board game này âm mưu muốn họ tự giết lẫn nhau.- May mà chúng ta đã tránh được những cái bẫy trước.Cố Tiểu Nhã vỗ ngực, tỏ vẻ rất may mắn.- May mà có Từ Đồ Nhiên.
.
.Trong số họ không có ai bị đào thải và chết, tức nghĩa là giờ không ai phải chấp hành nhiệm vụ đáng sợ trong quyển sổ đỏ kia.Mọi người chỉ cần đoàn kết lại với nhau, cố gắng tìm lối ra là được rồi.Chuyện này khiến Cố Tiểu Nhã can đảm hơn phần nào, Cố Thần Phong một bên như chợt nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt khẽ thay đổi.Bên này, Từ Đồ Nhiên cũng đang suy tư, ánh mắt rơi vào đống bài đã bỏ.Ở đó còn có một quân cờ.Quân cờ vỡ vụn bất ngờ xuất hiện trên ô sự kiện ma nữ trong tủ.Mà theo quy tắc board game, chỉ có một quân cờ được xếp vào đống bỏ đi đó, là cờ của người chơi bị đào thải.Như thể lặp lại suy nghĩ của cô, Cố Thần Phong mím môi, do dự mở lời:- Tôi.
.
.
Nhớ ra một chuyện.Vì để tiết kiệm thời gian, cậu ta chỉ có thể nói thật nhanh.- Chung Tư Gia từng nói với tôi rằng nó đã ‘chơi’ trò này rồi.
Bên chúng ta lại có thêm cờ.
Vậy có khi nào, có khi nào.
.
.
quân cờ bị vỡ kia là của hắn không?- Là sao?Lớp phó thể thao cảm thấy khó hiểu.- Chung Tư Gia đâu có tham gia trò này đâu?- Là không tham gia hay có tham gia nhưng chúng ta không biết?Từ Đồ Nhiên thản nhiên nói, ghép mảnh vỡ của quân cờ kia lại để có được con số hoàn chỉnh.Trên đó là số ‘0’.Sắc mặt của Cố Thần Phong càng tái nhợt hơn.Cậu ta còn nhớ rất rõ, lúc mở hộp board game ra, trong đó chỉ có cờ từ 1 tới 9.Ngay lúc đó, cửa bỗng dưng mở ra.Cánh cửa homestay luôn đóng chặt bất chợt bật mở.Bị đẩy từ bên ngoài vào.Phía sau cửa là một màu đen kịt, không biết là bóng đêm hay là tường đen như ngoài cửa sổ nữa.Có người bước vào trong cửa.Không thấy nhìn thấy thân hình của người đó, thứ duy nhất chứng minh sự tồn tại của người đó là một loạt dấu chân.
Rất sâu, dấu giày màu đen, từng bước từng bước đi tới tận bên cạnh bàn.Sau đó, quyển sổ đỏ bị giở ra lần nữa.Các trang giấy mỏng được lật qua lại giống như là thật sự có người đọc vậy.Tiểu Mễ sợ hãi lùi ra sau vài bước, vô tình đụng phải Cố Tiểu Nhã.Cô ta quay đầu lại định nói gì đó nhưng ánh mắt lại lướt qua cửa thang máy phía sau, con ngươi chợt co lại.- Thứ, thứ kia.
.
.Cô ta không nói nên lời, chỉ có thể níu Cố Tiểu Nhã nhìn về phía sau.Cố Tiểu Nhã nhìn theo hướng cô ta chỉ, toàn thân cứng đờ, sau lưng lập tức lạnh buốt.Trên cánh cửa kim loại của thang máy đang phản chiếu một bóng dáng xa lạ.Một bóng người đứng trước bàn, lặng lẽ giở sổ màu đỏ ra xem.Là một người nam..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...