Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Khi Đào Tiệp chưa mở miệng hỏi.
Thực ra Khương Từ vẫn chưa nghĩ tới, cho dù cô đã hướng về Đường Hàm Hàm nhưng điều này lại khiến cô càng băn khoăn hơn.
Lời của Đào Tiệp không khác gì trực tiếp dập tắt sự do dự đó trong lòng cô.
Khương Từ nhấp môi nói: “Tôi không thể chọn em họ tôi sao?” Đừng nói là có thể, quyền lực của cô còn có thể thay đổi nam chính.
Đào Tiệp tự nhiên biết nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Khương đạo trong lòng đã có ứng cử viên nữ chính nhưng khi tôi ứng cử một người đến diễn thử sao lại nghe nói cô đau đầu vì việc này.”
“Mới vừa có.”
Môi đỏ của Khương Từ phun ra ba chữ này khiến Đào Tiệp á khẩu không trả lời được.
Cô hoàn toàn không cần ngầm châm ngòi vì Trần Bội Bội, nếu nam chính vẫn ở trong đoàn phim, không muốn làm không khí trước khi khởi quay trở nên căng thẳng thì càng không nên nói tiếp với Khương Từ.
“Ngải Ngải muốn tham gia đoàn phim, có thể sắp xếp cho cô ấy một vai phụ.”
Đây là nhượng bộ, Đào Tiệp cũng biết nếu tiếp tục nói muốn vai nữ chính, sẽ không còn mặt mũi.
Cô ngoài mặt nói vài câu khách khí với Khương Từ, sau đó lạnh lùng kết thúc cuộc gọi.
Một câu cảm ơn cũng không nói.
Khương Từ cũng không thèm quan tâm.
Cô đặt điện thoại xuống, nói với người đàn ông đang cài cúc áo lót sau lưng cô: “Chơi đủ rồi?”
Phó Thời Lễ nói muốn cởi ra nhưng lại vẫn luôn câu lấy không cởi, da thịt sau lưng của người phụ nữ đều bị xoa đến đỏ.
Khương Từ dùng tay che ngực, tóc dài xõa xuống trên vai, nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Em có chuyện muốn nói với anh.” Thân hình thon dài của Phó Thời Lễ cúi xuống dán vào người cô, nửa đè cô trên chăn bông.
Khương Từ biến thành tư thế nửa nằm, cảm giác vòng eo nhũn ra, không dậy được.
“Nói gì?”
Phó Thời Lễ không nghe nội dung cuộc điện thoại của cô, tựa hồ một lòng tập trung vào lưng cô.
Lòng bàn tay anh lại trượt xuống nút áo lót, lần này cuối cùng cũng mở khóa.
Áo ngực màu đen lỏng lẻo treo trên người, làm Khương Từ cảm thấy bất an, hàm răng cắn chặt môi dưới, khi người đàn ông muốn thân mật, một câu nói đã làm dập dắt ý định của anh: “Em họ anh muốn gia nhập đoàn phim để đóng phim.”
Phó Thời Lễ ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy che dấu cảm xúc chân thật, đối diện đôi mắt đen nhánh của người phụ nữ.
Khương Từ thực sự chột dạ.
Cô làm ầm muốn đi quay phim với Phó Thời Lễ, giờ còn muốn mang em họ anh đi cùng, nghe như thế nào cũng có vẻ không ổn.
Cô muốn chạy, lại bị thân hình cao lớn của người đàn ông bao phủ, chỉ có thể cắn răng nhìn vào mắt anh nói: “Em đồng ý rồi.”
Phó Thời Lễ nhíu mày, đứng dậy trước.
Bàn tay to lấy quá áo ngủ cho cô mặc vào, hành động này chứng tỏ đã không còn tâm tư muốn thân mật.
“Mặc quần áo vào.” Anh nói.
Trong lòng Khương Từ cảm thấy lo lắng, cảm giác như vào lớp muộn, sau đó thành thật đứng xó, chờ chủ nhiệm đến xử lý.
Cô cởi chiếc áo ngực màu đen đang lỏng lẻo trên người để sang một bên, động tác rất nhanh mặc quần áo ngủ vào.
Phó Thời Lễ nhìn cô, mở miệng nói: “Hàm Hàm là em gái nhỏ tuổi nhất trong nhà.”
Khương Từ mở to mắt, gật đầu.
“Em để em ấy gia nhập đoàn phim, muốn cho con bé đóng vai gì?” “Nữ chính a.” Khương Từ ngượng ngùng.
“Nói như thế nào đây, anh nên cảm thấy hài lòng vì vợ mình đã ném tài nguyên tốt nhất lên người nhà mình?” Giọng điệu Phó Thời Lễ trầm thấp lại không nghe thấy bất kỳ cảm xúc phập phồng nào.
Khương Từ không biết anh đang tức giận hay đang trêu chọc cô.
Cho nên liền cúi đầu, ngoan ngoãn chờ dạy bảo.
Giọng nói của Phó Thời Lễ vang lên: “Bình thường người trong nhà đã quen Hàm Hàm bị chiều chuộng đến lợi hại.
Gan em cũng lớn thật, nữ chính lại dám để con bé đóng, không sợ chưa quay xong người đã chạy về nhà sao.”
Khương Từ nhỏ giọng biện giải: “Hàm Hàm đã là người lớn, sẽ chịu trách nhiệm với hành vi của mình.”
Phó Thời Lễ trầm mặc, ánh mắt sâu sau nhìn cô.
Người đàn ông không nói lời nào, bầu không khí trong phòng ngủ chính trở nên có chút áp lực.
Trong lòng Khương Từ càng thêm lo lắng, hai mắt nâng lên, cẩn thận đánh giá sắc mặt của anh: “Nếu anh phản đối, em sẽ nghe lời.”
Phó Thời Lễ đột nhiên vươn bàn tay to đến.
Khương Từ còn tưởng anh muốn động thủ, theo bản năng rụt đầu.
Ngón tay thon dài cuối cùng cũng chỉ lướt qua giữa đôi lông mày cô, dùng một lực rất nhẹ, bất lực nói: “Đưa điện thoại cho anh.”
Khương Từ sửng sốt vài giây, nhanh chóng đưa cho anh.
Phó Thời Lễ dùng điện thoại của cô gọi cho Đường Hàm Hàm.
Giọng điệu kia, không nhẹ nhàng giống như nói chuyện với cô chút nào mà còn rất nghiêm khắc.
Cái này làm cho Khương Từ có chút áy náy, đợi lát nữa trong mắt Đường Hàm Hàm, cô sẽ trở thành người không đồng ý còn chạy đến cáo trạng sao? Bất quá, Phó Thời Lễ nhanh chóng nói: “Em muốn đóng phim, bản thân phải thuyết phục được ba mẹ em đồng ý thì chị dâu em mới có thể gật đầu.” Khương Từ ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn sườn mặt tuấn mỹ của anh.
Phó Thời Lễ dứt khoát tắt điện thoại, quay đầu lại nói với cô: “Hàm Hàm làm việc ba phần nhiệt tình, anh phải khiến con bé tốn nhiều công sức thuyết phục người trong nhà, trả một cái giá đắt mới được đóng bộ phim này.
Nếu không, nửa đường bỏ chạy, em nghĩ con bé sẽ không làm điều này.”
Tuy rằng Khương Từ bị nói, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.
Cô chủ động đưa đôi tay trắng nõn ra ôm lấy Phó Thời Lễ, từ đáy lòng nói: “Anh thật tốt.”
Cánh tay Phó Thời Lễ ôm eo cô, mềm mại tựa không xương, môi mỏng nói: “Dì hai nếu phản đối, anh đừng đi thuyết phục.”
Khương Từ nhìn anh, đôi mắt chớp chớp.
Lời nói của cô, anh tựa hồ đã hiểu.
“Em sợ mới gả đến nhà anh không bao lâu đã làm phật ý người thân sao?” Khương Từ lại trả lời: “Nếu em không bận tâm người nhà anh thì đã sớm đồng ý Hàm Hàm rồi.”
Thân phận của cô chỉ là chị dâu họ, không phải người giám hộ hợp pháp của Đường Hàm Hàm.
Ba mẹ của cô gái nhỏ còn rất khoẻ mạnh, trước khi đưa ra bất kì quyết định nào cũng phải suy nghĩ trước.
Đêm nay chủ động mở miệng nói về việc này là nhờ một cuộc điện thoại của Đào Tiệp thúc giục cô.
Thứ hai, chính là muốn xem thái độ của Phó Thời Lễ trước.
Nếu thái độ anh kiên quyết không đồng ý, ngày mai Khương Từ sẽ chọn lại nữ chính lần nữa.
Phó Thời Lễ thấy cô có được tiện nghi, còn làm ra vẻ thông minh cười trộm, những ngón tay thon dài niết khuôn mặt mềm mại của cô.
Có vẻ như ngay cả Phó Thời Lễ cũng không phát hiện, từ sau khi kết hôn, lần nào anh cũng thỏa hiệp với Khương Từ.
Như khẳng định câu nói: Khi bạn thích một người phụ nữ, bạn sẽ cảm thấy ngay cả màu sắc nhợt nhạt trên đầu ngón tay cô ấy cũng rất đẹp.
Anh yêu cầu với cô một phần thưởng.
“Anh tốt với em như vậy, em không muốn nói cái gì sao?”
Khuôn mặt nhỏ của Khương Từ có chút sửng sốt, ở trong mắt anh thấy được lời ám chỉ.
Cửa phòng ngủ chính đóng chặt, bên trong chỉ có hai người.
Dường như bầu không khí đột nhiên trở nên oi bức, dưới bộ quần áo ngủ trống không, đôi tay vẫn ôm chặt người đàn ông, mặt áp vào ngực anh, cực kỳ mềm mại.
Phó Thời Lễ thấp giọng hỏi: “Không có một chút ý tứ muốn cảm ơn sao?” Khương Từ đỏ mặt nhìn anh.
Cuộc gọi kia làm gián đoạn cuộc thân mật của hai người, hiển nhiên, sau khi vấn đề này được giải quyết, Phó Thời Lễ rất không cam lòng.
Cánh tay thon dài hữu lực của anh ôm Khương Từ không bỏ, cố ý dùng môi mỏng chạm vào lỗ tai cô, giọng nói còn mang theo hơi thở ướt át: “Khương Từ, anh còn phải giải quyết một chuyện với em, bao lâu nữa em phải đi quay phim cùng đoàn?”
Khương Từ bị hơi thở ảnh hưởng, đầu óc đã sớm choáng váng.
Nghe Phó Thời Lễ tính toán từng ngày một hồi lâu, hơi mở miệng, lại không thể phản bác.
Anh còn nói: “Ngày nào không được thân mật với em, anh đều mệt.” Chuyện vợ chồng này có thể dùng chữ “mệt” để hình dung sao?
Khương Từ đỏ mặt, không nhịn được phản bác: “Em đây mang thai mười tháng cũng chưa cùng anh …… anh còn chưa cởi quần mà nói mệt?”
Phó Thời Lễ nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Cho nên chờ đứa nhỏ này ra đời, tuân theo quy tắc ba lần một tuần.
Quên đi, chính em lấy giấy bút ghi lại, nợ anh bao lần.”
Khương Từ lập tức cảm thấy đã tự tay đào hố chôn mình, còn tự đẩy mình xuống.
Tai cô nóng lên vì hơi thở của Phó Thời Lễ, cơ thể trong bộ quần áo ngủ cũng dần nâng lên, ỡm ờ hôn anh.
Khác với Phó Thời Lễ chủ động như mọi khi.
Khương Từ hôn lên đôi môi người đàn ông, xúc cảm và tâm lý lần động chạm này đều thay đổi khác hẳn.
Hơi thở anh vẫn như cũ, cô hôn chưa được bao lâu cũng không dám thò đầu lưỡi vào đôi môi nóng bỏng của anh.
Hiếm khi cô chủ động, Phó Thời Lễ đã rất kiềm chế để không làm cô gái của mình sợ hãi.
Khương Từ hôn môi anh được năm sáu phút, đã cảm thấy mặt đỏ tim đập không ngừng, chờ khi đôi môi không còn kề sát với bờ môi của anh, nhỏ giọng hỏi, đầy tò mò: “Anh thấy thế nào?”
Phó Thời Lễ nhướng mày.
Muốn anh nhận xét về kỹ năng hôn vụng về của cô?
Muốn nói chưa có một kỹ thuật hôn nào cả, đây giống như nụ hôn của trẻ nhỏ.
Khương Từ hỏi xong lại xấu hộ, đưa tay ra che mắt người đàn ông: “Đừng nhìn em chằm chằm như vậy.”
Phó Thời Lễ nắm lấy cổ tay cô trước, ôm người vào lòng, dùng tay kéo chăn bông lên, môi mỏng dán tới người đang bị mình ôm vào trong lòng ngực, thuận thế kéo chăn lên một chút, môi mỏng đến gần cô: “Im lặng, đừng kêu, anh dạy em hôn.”
Đôi môi đỏ mọng của Khương Từ hơi hé mở, liền bị hôn.
Phó Thời Lễ là một vị giáo viên rất ưu tú, không chê học sinh của mình là một kẻ ngốc.
Khi môi răng đang dây dưa kịch liệt, câu lấy lưỡi mềm mại của cô, giọng nói nam tính trầm thấp cũng tràn ra: “Ân? Học được không?” Khương Từ rất nhanh bị hôn đến khó thở, đầu óc choáng váng.
Chờ Phó Thời Lễ hôn xong, dọc theo khóe môi một đường đi xuống, cô cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm: “Em chỉ hỏi anh một chút, không cần lấy mình làm mẫu.”
Phó Thời Lễ cắn cổ trắng nõn của cô, duỗi bàn tay thon dài đi vào áo ngủ, bộ dạng cực kỳ đứng đắn nói: “Có thế cũng tức giận với anh?”
Khương Từ đâu có tức giận.
Khuôn mặt cô rõ ràng đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, đôi mắt khẽ chớp chớp, còn đậm ánh nước.
Đối với lời trêu chọc cùa Phó Thời Lễ, cô cố ý phản bác, nhưng lại bị anh xoa đến thân thể vô lực.
Một người đàn ông dù tốt đến đâu cũng có mặt xấu.
Hơn nữa, hầu hết đều ở trên giường.
Phó Thời Lễ bắt nạt cô, thân thể càng thêm căng chặt cứng đờ, anh cúi người xuống gần cô hơn, giọng nói khàn khàn: “Hình như anh đã chạm vào em một lần?”
Lời này rót vào tai cô, ý thức Khương Từ lập tức bừng tỉnh.
Đêm tân hôn lần đó bị lừa đến thảm, xấu hổ đến mức cô không dám nghĩ đến lần thứ hai.
Mặc cho Phó Thời Lễ ra sức thế nào cô chính là chết sống không muốn gật đầu.
Lúc này Khương Từ mới ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen đầy nóng bỏng của người đàn ông, trái tim như thắt lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...