Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
—-
Khương Từ bị vài câu nói của anh chọc đến đỏ mặt tai hồng.
Ngược lại, người đàn ông lại bình tĩnh, đôi mắt thâm thúy nheo lại nhìn chằm chằm cô không bỏ.
Cô mở miệng, im lặng vài giây rồi buột miệng thốt ra: “Anh có chắc không nói đến hai loại thịt đó không?”
Sẽ nghẹn ngào với người ta sao?
Phó Thời Lễ cười nhẹ hỏi: “Hai loại thịt nào?” “…” Khương Từ.
Cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của anh, cố ý quét qua quần tây của người đàn ông xem ai có thể gục ngã trước, thậm chí còn vươn bàn tay trắng nõn ra: “Chính là cái này a.”
Khi đầu ngón tay sắp chạm vào, động tác Khương Từ cứng lại, thấy Phó Thời Lễ không có né tránh.
“Em sờ thử một chút xem.” Người đàn ông căn bản không sợ chút nào.
Khương Từ cứng đờ, đôi mắt đen nhánh nhẹ chớp.
Trong bầu không khí xấu hổ và bế tắc này, cô dùng khóe mắt ngắm vào khoảng cách giữa mình và phòng ngủ, thầm nghĩ trong lòng, với thái độ của Phó Thời Lễ chắc chắn cô sẽ không nghe theo.
Điều mà Khương Từ khiến anh không ngờ là ngón tay trắng nõn đột nhiên chạm vào quần tây của anh.
Nhiệt độ tấm vải dưới đầu ngón tay truyền đến rõ ràng, chỉ trong vòng một hai giây, cô đã chạy về phía phòng ngủ.
Cảm xúc trong mắt Phó Thời Lễ khẽ thay đổi, không ngờ cô sẽ chạm vào nó.
Người đàn ông thân hình cao dài, bước tới bắt được Khương Từ đang bỏ chạy.
“A!”
Khương Từ còn chưa bị bắt đã sợ hãi thét chói tai.
Vừa chạy, cô vừa dùng tay đẩy anh: “Đừng bắt em, đừng bắt em.”
Môi mỏng Phó Thời Lễ giễu cợt, cười nhạo, bàn tay thon dài nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, dễ như trở bàn tay tóm lấy lòng bàn tay của người phụ nữ.
Khương Từ lúc này đã phán đoán sai, không ngờ lại bị bắt nhanh như vậy.
Ngay trước khi quỳ xuống van xin tha tội, khuôn mặt cô đỏ đến mức không dám nhìn vào đôi mắt quen thuộc của người đàn ông, ngoài miệng xin tha.
Những ngón tay thon dài của Phó Thời Lễ nắm chặt lấy chiếc cằm mềm mại của cô, khiến người phụ nữ phải ngẩng đầu lên, đôi mắt ngây thơ vô tội mở to.
“Vừa rồi em chạm vào cái gì?” Anh cố ý hỏi.
Mặt Khương Từ càng này càng nóng, chẳng lẽ anh không cảm nhận mình bị sờ sao?
“Hả?”
“Em, em sờ quần anh.” Đánh chết cô, cô cũng không nói mình đã sờ cái gì bên trong quần.
Phó Thời Lễ thấy Khương Từ không thành thật, dùng ngón tay véo cằm cô, thần sắc đáy mắt thực đạm: “Trong quần có cái gì?”
Khương Từ cắn môi, nghẹn câu: “Thịt bắp đùi, anh đừng nghĩ cái đấy được không.”
Vừa rồi anh cố ý dẫn đường nói với cô mình cứng, lúc cô đoán được lại nghiêm túc nói đó là bắp đùi.
Bây giờ Khương Từ trả lại nguyên vẹn lời này cho anh.
“Ở trước mặt anh mồm mép lợi hại như vậy sao?” Phó Thời Lễ thấy cô cũng không còn bộ dạng ôn tĩnh.
Người phụ nữ này thật sự có dã tâm lớn.
Nếu không, lúc trước thời điểm say rượu cũng không xúc động dám quan hệ với anh trên xe.
Mang thai, còn nhất quyết muốn chạy lên vùng núi quay phim.
“Em làm sao, rõ ràng chính anh là người khởi đầu đề tài này.” Khương Từ vẫn không cam lòng khuất phục.
Anh đã giở trò lưu manh nhiều lần như vậy, không thể cho cô học một lần sao?
Nhắc lại việc cơ bắp này, Phó Thời Lễ liền ôm cô đến mép giường.
Cánh tay hữu lực ôm eo cô, khí thế nhất định muốn nói.
“Cơ bắp Triển Tín Giai hấp dẫn em như vậy?”
Lời này khiến Khương Từ có chút nhảy dựng, mờ mịt nói: “Cái gì……” “Đêm nay.” Phó Thời Lễ nói với cô: “Em đã nhắc cái tên Triển Tín Giai không không hơn không kém đúng mười lần.”
Đàn ông kiêng kỵ nhất là nghe tên người đàn ông khác từ trong miệng người phụ nữ của mình.
Chưa kể trong khoảng thời gian này Triển Tín Giai là người thường xuyên liên lạc nhất trong điện thoại Khương Từ mà ba ngày thì hai lần chạy đến đoan phim gặp Triển Tín Giai.
Ở nhà, đề tài nói với anh cũng là Triển Tín Giai.
Phó Thời Lễ nghe xong thong dong, bình tĩnh, cố ý để bầu không khí bớt căng thẳng, giống như biểu hiện thái độ rộng lượng, chêu chọc nói: “Nếu em cứ nói về anh ta, sợ rằng những sự tích về anh ta anh đều có thể nhắc lại làu làu.”
Khương Từ đã sai rồi.
Cô giải thích: “Trong công việc em tiếp xúc nhiều nhất với Triển Tín Giai, vì vậy em sẽ nói với anh về việc làm phim cho nên em sẽ tự nhiên nhắc đến anh ấy mà không có ý gì khác.”
Không chỉ không có ý gì khác, càng không có ý nghĩ khác.
Thậm chí, Khương Từ còn cho rằng bản thân với Phó Thời Lễ đang thiếu vòng tròn tình cảm vợ chồng.
Bình thường trừ bỏ đứa nhỏ trong bụng và tiến độ quay phim của cô thì không có gì để nói.
Phó Thời Lễ nói với cô về mấy chuyện đầu tư, Khương Từ nghe xong cũng thấy thực khó hiểu.
Phó Thời Lễ nhìn thấy khuôn mặt cô nhăn lại, chưa nói thêm câu nào bộ dáng cô đã ủy khuất như thể mình bị oan.
Anh đành phải dỗ dành trước, mới trút bỏ cảm giác ghen tuông trong lòng: “Sau này nếu em muốn nói chuyện phiếm, anh có thể kể cho em nghe
những việc anh làm được không?”
Khương Từ rất hiểu tầm quan trọng của giao tiếp giữa vợ và chồng bởi vì nhỏ đến lớn cô đã thấy rất nhiều lần Từ phu nhân tính khí cường thế không muốn nói chuyện nghiêm túc với cha dượng về các vấn đề trong hôn nhân, cuối cùng lại kết thúc bằng việc ly hôn.
Cho nên Phó Thời Lễ rất để ý cô luôn đặt Triển Tín Giai bên môi mình, Khương Từ sẽ chú ý đến anh.
Cô nói: “Hỏi anh bất cứ cái gì, anh đều có thể nói một nửa.”
Phó Thời Lễ đẳng cấp cao, tác phong ngày thường cao thâm khó đoán, cùng nói chuyện của anh, một người phụ nữ mang thai như Khương Từ sẽ cảm thấy rất rối não, còn không bằng nói chuyện của mình.
Phó Thời Lễ dời lòng bàn tay ra khỏi eo cô, nắm lấy điểm mềm mại của cô: “Vậy em muốn hỏi cái gì?”
Ý tứ này có nghĩa không có nửa lời dấu diếm?
Vậy Khương Từ không khách khí, đáy lòng đêm nay có chuyện tồn tại, sớm muốn tìm một cơ hội thích hợp để hỏi: “Anh muốn có con gái không?”
Sắc mặt Phó Thời Lễ phức tạp nhìn cô.
Nếu để cô hỏi, chắc chắn cô sẽ hỏi.
“Anh muốn có con gái không?” Khương Từ không cho anh cơ hội chọn con trai hay con gái.
Nói cách khác, về bản chất không khác gì buộc anh phải nói anh muốn có con gái.
Phó Thời Lễ nhìn vào mắt cô, không ngần ngại nói: “Anh cũng rất mong sinh được một bé gái.”
Khương Từ cảm thấy vấn đề này đã được giải quyết ổn thỏa, cô nói rõ quan điểm của mình: “Nếu em sinh con gái, sau này sẽ đem tài sản mình sở hữu tất cả đều cho con bé thừa kế.”
“Ừ.” Phó Thời Lễ nắm chặt tay cô: “Tất cả của chúng ta đều cho con bé.” Khương Từ lại hỏi: “Không muốn có con trai sao?”
Phó Thời Lễ thấy cô ám chỉ, cười như không cười nói: “Vậy anh để em sinh, thẳng đến khi nào sinh con trai thì thôi?”
Khuôn mặt Khương Từ đỏ lên, tâm tư suy sụp.
Cô thấy Sầm Tiểu Mạn chỉ trong mấy năm kết hôn ngắn ngủi đã có ba đứa con, cô thực sự có chút lo lắng về vấn đề, lại không thể nói rõ với Phó Thời Lễ: Nhà anh cũng quá trọng nam khinh nữ.
“Đứa trẻ này là nam hay nữ cũng đều là bảo bối của chúng ta.” Phó Thời Lễ bảo cô đừng lo lắng vấn đề này, còn nói: “Bình thường mẹ rất yêu thích con gái Đình Ngạn.”
Khương Từ gật đầu, không quên nói: “Vậy anh cũng không được tìm phụ nữ bên ngoài sinh con.”
Phó Thời Lễ sắp muốn đánh đầu cô: “Nghĩ cái gì?”
“Vốn dĩ chính là.” Khương Từ nhỏ giọng nói thầm, đang muốn nói đây là bản chất của đàn ông.
Tiếng chuông điện thoại trong túi quần tây Phó Thời Lễ vang lên gián đoạn cuộc trò chuyện giữa hai người.
Điện thoại reo lên vào đêm khuya, Phó Thời Lễ nhìn Khương Từ, ngồi bên cạnh cô, quang minh chính đại trước mặt cô trả lời, trong giọng điệu cũng không biết là ai: “Ai vậy?”
“Phó tổng đúng không, tôi là Quý Khánh Nguyên.”
Trong đầu dây điện thoại, giọng nói người đàn ông mang theo giọng mũi truyền đến.
Phó Thời Lễ nhìn đến Khương Từ nghiêng đầu dựa vào trên người mình, sau đó tò mò mà trợn tròn mắt nhìn chằm chằm, môi mỏng anh cười nhẹ, nghe thấy Quý Khánh Nguyên tức giận chất vấn: “Phó tổng, bình thường chúng ta có ân oán sao? Cậu đêm nay trộm đâm tôi một dao là có ý gì?
Trước khi tôi ngủ với người phụ nữ kia cậu cũng nói là cậu không cần.
Nếu cậu miễn cưỡng cho qua thì nói rõ là được cần gì tìm vợ tôi để thông báo làm gì.”
Quý Khánh Nguyên bị vợ dùng côn đánh, vài lần dò hỏi mới biết là Phó Thời Lễ lộ tin tức, vô cùng tức giận muốn hỏi rõ.
Anh ngủ với một người phụ nữ, sảng khoái chưa đến một giờ đã bị đánh đập trong hai giờ.
Dưới con mắt của thương nhân, vụ mua bán này gốc cũng không lấy nổi.
Thân phận của Quý Khánh Nguyên còn chưa đủ tư cách để Phó Thời Lễ mở miệng giải thích.
Hơn nữa, lần trước chuyện vợ chồng Lương Chính chính Trần Bội Bội đã làm liên lụy Khương Từ vô tội mang danh tiểu tam.
Đêm nay, anh chỉ đang dùng cách của mình, mời Quý phu nhân đến vạch trần bộ mặt thật của Trần Bội Bội, để cô ta cảm nhận được tâm trạng của Khương Từ lúc đó, mà Quý Khánh Nguyên bị nữ sắc mê hoặc, chủ động đưa mình lên đầu họng súng.
Phó Thời Lễ phớt lờ yêu cầu giải thích của Quý Khánh Nguyên, cúi đầu, bắt gặp ánh mắt của Khương Từ.
Những lời trong điện thoại, Khương Từ nghe hiểu được một nửa, lại không biết tình huống.
Cô vươn tay ra, dùng ngón tay nắm lấy cà vạt đeo trên cổ áo sơ mi của Phó Thời Lễ, thanh âm cực nhỏ hỏi: “Giữa đàn ông các người còn đổi phụ nữ?”
Phó Thời Lễ thấy cô sẽ thỉnh thoảng nổi cơn ghen mà nắm lấy cà vạt anh, tựa hồ cũng rất hưởng thụ, bình tĩnh nói: “Bị em chạm một cái liền phản ứng lớn như vậy, anh còn cần phải tìm phụ nữ bên ngoài sao, điểm trong sạch này cũng cần chứng minh?”
Khương Từ bị lời trong lời ngoài của người đàn ông ám chỉ, nói đến á khẩu không trả lời được.
Cô nhìn điện thoại, trong mắt tràn ngập cảm xúc: “Lời nói của người đàn ông gọi là Quý Khánh Nguyên kia có ý gì? Anh đưa người phụ nữa nào cho anh ta?”
Phó Thời Lễ đại khái ghét bỏ tiếng nói ồn ào của Quý Khánh Nguyên nên tùy tay tắt máy.
Cánh tay anh ôm eo Khương Từ, chậm rãi nói với cô: “Tiệc rượu đêm nay có một người phụ nữ tự tiến cử bản thân với anh.”
Này có phải?
Đôi mắt Khương Từ mở lớn, nghi ngờ nói: “Anh đã đẩy cho bạn mình? Vậy sao anh lại gọi vợ người đó đến bắt gian?”
Mặc dù Phó Thời Lễ cũng không muốn, lại đẩy cho một người đàn ông đã có gia đình.
Một người phụ nữ cũng có thân phận là một người vợ như Khương Từ khiến tâm lý của cô có chút không thoải mái.
Có phải lần sau bạn Phó Thời Lễ không muốn người phụ nữ nào cũng có thể học từ anh, đẩy cho anh?
Phó Thời Lễ chỉ ra một chút: “Người phụ nữ kia em cũng biết.” “Trong giới giải trí hay ngoài giới?”
“Trong giới.”
Khương Từ suy nghĩ, vì mẹ cô có quan hệ rộng, cô lại là đạo diễn nên ngay từ đầu cô đã biết không ít nữ minh tinh trong giới nhưng người mà Phó Thời Lễ biết, lại chỉ có một người.
Cô nghĩ đến sự tham vọng, dã tâm trên khuôn mặt tái nhợt của Trần Bội Bội khi cô làm thủ tục trong bệnh viện.
Cô ấy nói với cô những năm gần đây vì những người đàn ông nên đã nhiều lần sinh non và cô ấy đang ngủ với một vị đạo diễn.
Bây giờ vẫn muốn dùng chiêu trò cũ áp dụng lên Phó Thời Lễ, không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Đôi tay trắng nõn của Khương Từ che miệng, nhịn xuống xúc động muốn nôn khan, sau khi bình tĩnh lại mới ngẩng đầu lên, đôi mắt dính ánh nước nhìn chằm chằm Phó Thời Lễ: “Anh đêm nay là vì em mà bênh vực kẻ yếu sao.”
Phó Thời Lễ nghe cô nói như vậy, nghĩ tới Khương Từ từ nhỏ đã thiếu vắng sự bầu bạn của ba mình, tâm tư khó tránh khỏi sẽ có chút mẫn cảm.
Tựa hồ, anh đối tốt với cô, Khương Từ đều sẽ nói ra.
“Lúc trước em bị bắt nạt, chẳng phải cũng không hé răng nói lời nào sao?” “Chuyện này không giống nhau.” Khương Từ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Lấy ví dụ khác đi, lúc trước vì chuyện của Trần Bội Bội em bị kéo xuống nước là do người đại diện của mình một tay tạo thành.
Đứng ở lập trường của Trần Bội Bội, cô ấy không có bôi đen em, mà bởi vì lợi ích của bản thân mà im lặng.
Em đã biết Trần Bội Bội không đáng để kết bạn.
Sau này, tự nhiên sẽ cự tuyệt hợp tác bất kỳ chuyện gì với cô ấy.
Mà lần này, cô ấy lại đánh chủ ý lên người đàn ông của em.
Đối với em mà nói, đó là đang dẫm vào điểm mấu chốt của em.”
Sắc mặt Khương Từ không tốt, cho Phó Thời Lễ biết một chút: “Cô ấy muốn cướp người của em, em khẳng định phải dạy dỗ cô ấy.”
Trong vòng này, dung mạo và tính tình của Khương Từ có tính lừa gạt.
Dưới tình huống bọn họ chỉ quen biết chung chung, rất dễ bị lầm tưởng cô là một cô gái mềm yếu dễ bị bắt nạt, được mẹ cường thế chống lưng, nếu không sợ sẽ bị cái chảo nhuộm lớn này dìm chết lâu rồi.
Trên thực tế, từ nhỏ Khương Từ không chỉ không có ba làm bạn, mẹ cô lại vì sự nghiệp, cũng hiếm khi ở bên cạnh cô.
Cô rất độc lập, trong tính cách cũng vậy.
Làm người phải có nguyên tắc, trước khi bị dẫm vào điểm mấu chốt cô đều dùng thái độ bình thản hết mức để đối xử với người khác.
Biết nhịn để bảo vệ lợi ích của bản thân, không bị hành hạ bởi những thị phi quấn lên người, bị cuốn vào trong cuộc rồi đem mình đứng trước họng súng.
Nhưng một khi đã chọc giận cô, Khương Từ sẽ ra tay đánh người.
Khương Từ bảo Phó Thời Lễ đi tắm, sau đó gọi điện cho một phóng viên truyền thông trong giới, nói chuyện với nhau nửa giờ, sau khi cúp máy, khuôn mặt nhỏ trắng nõn vẫn vô cùng bình tĩnh.
—-
Ngày hôm sau.
Chuyện ‘Trần Bội Bội đêm qua bị Quý phu nhân đánh, ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp sưng đỏ, trên người không có vết thương rõ ràng, nhưng chỗ bị đánh rất đau, nằm trong bệnh viện vẫn chưa thuyên giảm’ đã lan truyền trên mạng.
8 giờ sáng, một phương tiện truyền thông đã đưa tin đêm qua Trần Bội Bội bị vợ một phú hào hành hung đến bị thương.
Chuyện này sau đó nhanh chóng được đưa lên top 10 hot search.
Tiêu đề: 〈Kỹ năng diễn xuất của tiểu hoa đán trong phim ngoài đời, vô tội
dựa vào việc bán thân để thu hút người hâm mộ, lại ngủ với bậc phú hào, lần này đừng nghĩ muốn tẩy trắng.〉
(*) Câu này làm mình nhớ đến bộ H “Trong phim ngoài đời” quá.
Vụ việc này nhanh chóng lan truyền trên mạng và các phương tiện truyền thông lớn đã đăng lại để chiếm tiêu đề và vị trí hot search.
Chưa đầy 20 phút, top 10 đã bị tin tức về cuộc sống riêng tư của Trần Bội Bội chiếm đóng.
Đôi khi, việc này tuy thu hút được người hâm mộ nhưng cũng là một con dao hai lưỡi…
Sau khi sự thật bị bóc mẽ, sụp đổ, ngay lập tức sẽ khơi dậy sự phẫn nộ của đa số cư dân mạng, các loại chửi rủa hết lượt này đến lượt khác ùn ùn kéo đến.
Weibo của Trần Bội Bội ngay lập tức bùng nổ, các phương tiện truyền thông liên tiếp đăng tải bằng chứng đồng thời còn tìm ra những ông chủ từng có giao dịch tiền bạc với cô mười năm qua, thậm chí có cả Lương Chính cũng tham gia, khiến cư dân mạng đang đứng ngồi không yên phải tin tưởng hơn vài phần.
Trong thời gian một buổi sáng, Trần Bội Bội suýt làm vỡ điện thoại.
Điện thoại các phóng viên không trả lời, chỉ có 3 cuộc gọi cần chú ý.
Một cái là của công ty cô còn một cái là của Sơ Chi Nhiên.
Ngoài ra còn có tin nhắn của Lý Diệp Na hỏi cô đang ở đâu.
Sau khi tắt máy.
Trần Bội Bội nằm trên giường bệnh cảm thấy lạnh cả người, còn đang suy nghĩ không biết ai làm hại mình thì điện thoại nhận được một tin nhắn mới..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...