Edit: TH
Sáu rưỡi đã phải tập hợp để xuất phát, hơn năm giờ một chút, đồng hồ báo thức trong di động đã bắt đầu kêu vang.
Đồng hồ báo thức vang lên hai tiếng, Kiều Hạ mở mắt ra, mò di động bên gối, tắt đồng hồ báo thức.
Lâu lắm mới được một hôm thức dậy sớm như vậy, cho dù có tỉnh thì ý thức cô vẫn có chút mơ màng.
Trong phòng không bật đèn, tối mịt, cô ngáp một cái, vừa ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh kéo nằm xuống.
"Không ngủ nữa, mau dậy đi chuẩn bị đi..." Cô nhỏ giọng nói.
"Còn sớm. Tối qua anh đã bảo 5h40p xe đợi chúng ta dưới lầu. Chúng ta đi từ đây đến ga tàu nửa tiếng là đủ rồi." Cố Duyên Xuyên nói đâu ra đấy.
Trong lòng Kiều Hạ nhẩm tính thời gian, cảm thấy anh nói rất có lý. Cô vui vẻ cài lại chuông báo thức, lần nữa nằm xuống.
"Chúng ta có thể chợp mắt 20 phút." Cô nói xong, đang chuẩn bị ngủ tiếp một giấc thì bị tay anh vuốt ve trên mặt.
"Anh làm gì vậy, không ngủ sao?" Kiều Hạ mở mắt ra.
"Cục cưng phải đi một tháng, tức là một tháng tới anh không thể ôm cục cưng cũng không thể hôn cục cưng." Cố Duyên Xuyên nhìn cô, giọng điệu rất tiếc nuối.
Mặt Kiều Hạ đỏ lên, ai có thể nghĩ tới chàng trai tính cách lạnh lùng, cao ngạo, cấm dục trong miệng người khác giờ lại làm vẻ quang minh chính đại nói muốn được ôm hôn.
"Chờ đi hỗ trợ dạy học xong... Em lại để anh hôn." Cô nhỏ giọng nói.
Cố Duyên Xuyên lắc đầu từ chối, "Không được, anh muốn để dành trước."
Kiều Hạ ngơ ngác, "Hả? Để dành gì?"
"Anh nghĩ trước tiên nên hôn bù cho một tháng." Cố Duyên Xuyên còn chưa dứt lời, liền xoay người chặn cô lại, tay trượt xuống dưới váy ngủ, tiếng cười trầm thấp vang lên.
Kiều Hạ: "..."
Đây là tiền trong ngân hàng sao, sao có thể có tiền tiết kiệm trước chứ.
Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ tiếp, ngay sau đó môi đã bị lấp kín.
Trời tờ mờ sáng, những ngôi sao biến mất nhường vị trí cho tia nắng sớm ban mai đầu tiên chiếu qua khung cửa sổ.
Kiều Hạ bị anh hôn đến đầu mơ mơ màng màng, ngơ ngác mê ly.
Cố Duyên Xuyên cực kì yêu dáng vẻ này của cô, lại bắt đầu nổi hứng muốn trêu cô, vì thế anh trịnh trọng nói: "Cục cưng, anh chợt nhớ ra một chuyện."
Đôi mắt Kiều Hạ trong veo như con nai con, hàm hồ hỏi lại, "Sao vậy?"
Cố Duyên Xuyên đè thấp giọng, nói: "Anh nhớ trước từng có nghe qua, nếu xoa xoa nhiều có thể làm cho chỗ này của con gái to lên. Nhưng..."
"Nhưng mỗi lần chúng ta làm chuyện thân mật, hình như anh chỉ xoa bên phải, cho nên bây giờ..."
Nói xong, tay anh lại mò lên trên, nghiêm túc nói: "Anh phải xoa giúp cho bên trái của cục cưng, tránh để hai bên của cục cưng không lớn bằng nhau."
"?!!" Kiều Hạ trừng mắt, mặt đỏ au.
Tại sao có thể có người vô sỉ đến mức như vậy. Rõ ràng muốn tranh thủ làm bậy, còn nói cái gì mà xoa giúp cô!
"Vậy... Em nên cảm ơn anh nghĩ cho em sao?!" Cô dùng giọng điệu hỏi lại, muốn kích thích sự xấu hổ trong lòng anh.
"Cục cưng, giữa chúng ta không cần khách sáo như thế." Cố Duyên Xuyên nhướn mày cười, không hề xấu hổ.
Kiều Hạ: "..."
Bàn về độ mặt dày, cô thua hoàn toàn.
-
Sau khi rửa mặt, dọn hành lý xong, hai người rón rén đi ra, nhẹ nhàng khép cửa lại. Hoàn toàn không đánh động với bác ngủ phòng bên cạnh.
Xuống trước 5 phút, xe taxi còn chưa tới đây, bọn họ đứng chờ trước cửa tiểu khu. Đèn đường vẫn sáng, rọi xuống cái bóng mờ nhạt trên mặt đất.
Kiều Hạ không trang điểm, ăn mặc giản dị nhưng cũng rất dễ nhìn.
Cô búi tóc, trên người mặc một chiếc áo T-shirt màu hồng nhạt, sơ vin vào trong quần đùi và phối với một đôi giày vải. Thiếu nữ ăn mặc năng động, tràn đầy sức sống.
Lần đầu tiên trong đời đi làm cô giáo, trong lòng Kiều Hạ có chút bất an, sợ mình dạy không tốt.
Cũng sợ học sinh không thích chính mình.
Cố Duyên Xuyên hiểu nỗi băn khoăn của cô, nhướn mi cười nói: "Làm sao có chuyện không thích được? Nếu lúc trước anh có cô giáo nào dịu dàng lại tốt bụng, anh nhất định sẽ vui vẻ mỗi ngày đến trường, đến lớp đi học."
Nghe vậy, đôi mắt Kiều Hạ mở to, "Chẳng lẽ trước kia không phải mỗi ngày anh đều đi học sao? Không lẽ còn trốn học?
Cố Duyên Xuyên thấy bộ dáng khiếp sợ của cô, bỗng bật cười, thò tay đánh nhẹ cái mũi của cô, "Cục cưng ngạc nhiên như vậy à?"
"Đương nhiên." Kiều Hạ khẳng định vài điểm, "Thành tích học tập của anh tốt như vậy, nghe nói thi đại học không cần thi, trực tiếp tuyển thẳng. Em cứ tưởng rằng anh đã học hành cực kì vất vả, là một học sinh ưu tú."
Cô ngước mặt nhìn anh, "Giống như hồi học cấp ba lớp em có một học bá, chớp lấy từng giây từng phút một. Sau đó mỗi lần đến học kì mới sẽ bắt đầu kéo cờ nghi thức, được hiệu trưởng đề lên diễn thuyết trước cờ, cùng các bạn học sinh trao đổi kinh nghiệm học tập của mình."
Cố Duyên Xuyên nói: "Đúng là như vậy, anh đúng là thường xuyên diễn thuyết trước cờ. Tuy nhiên bình thường trước đó đều bị đi đọc bản kiểm điểm, sau đó mới chia sẻ kinh nghiệm học tập."
Kiều Hạ mờ mịt nhìn anh, "Vì sao lại phải đọc bản kiểm điểm?"
Cố Duyên Xuyên cười cười, "Anh trốn học nhiều lần, cũng có vài lần đánh nhau. Tuy nhiên đều là trước đây còn nhỏ, không hiểu chuyện, giống thời kì phản nghịch. Sau khi học đại học những tật xấu này đều sửa lại cả."
May mắn là sửa lại, biết muốn đi học, nếu không mình cũng không gặp được cô gái tốt như vậy.
Kiều Hạ vẫn cảm thấy khá thú vị, "Vậy anh trốn học đi đâu?"
Cố Duyên Xuyên trả lời, "Chủ yếu là đi quán net chơi game, nhưng đôi khi anh cũng cảm thấy chán lên lớp, ngủ luôn ở nhà."
"Oa!" Kiều Hạ bội phục mở to mắt nhìn, vội vã không ngừng nhìn về phía anh xin chỉ dạy, "Sao anh có thể đỗ đại học giỏi như vậy, có phải có kĩ năng học tập gì siêu lợi hại không?"
"Không có." Cố Duyên Xuyên nghĩ nghĩ, lắc đầu, thật thà đáp, "Chắc chủ yếu vẫn là vì anh thông minh."
Kiều Hạ: "..."
Cô có chút nản lòng, "Anh và em hoàn toàn trái ngược, thời học cấp ba em học rất vất vả. Mỗi đêm đều thức khuya một chút rồi mới ngủ. Những đề toán khó, người khác là nghĩ từ một ra ba, em lại phải làm mười, hơn hai mươi lần mới nắm được bài."
"Em rất hâm mộ những người học giỏi, chơi với các bạn rất vui, cho rằng bọn họ có kĩ năng gì độc đáo. Hoá ra chỉ vì em không thông minh như họ."
"Cục cưng, đừng lo lắng..." Cố Duyên Xuyên nhìn vẻ mặt uể oải của cô gái nhỏ, lên tiếng an ủi, "Chỉ số thông minh có thể là do di truyền."
"A?" Kiều Hạ nghiêng đầu, có chút không hiểu.
Đáy mắt Cố Duyên Xuyên hiện lên ý cười, sờ sờ đầu cô, "Nếu cục cưng không thông minh thì còn có anh đây. Sau này con của chúng ta chỉ số thông minh sẽ không thấp, học hành rất thoải mái."
Kiều Hạ đầu tiên là sửng sốt, sau đó mặt lập tức đỏ lên.
Sáng sớm tinh mơ, sao lại nói đến vấn đề con cái, bây giờ cô mới lớn nha.
Đang nói chuyện thì taxi đến, Cố Duyên Xuyên xách hành lý đặt sau cốp xe, ngồi xuống ghế sau với Kiều Hạ.
Đường thẳng, so với thời gian dự đoán trước còn nhanh hơn vài phút. Những người khác còn chưa tới, bọn họ ngồi ở phòng chờ.
Kiều Hạ hơi khát nước, mở túi xách ra muốn tìm chai nước, lại phát hiện bên trong rất nhiều đồ kì quái.
"Những thứ này là anh bỏ vào sao?" Cô moi ra mấy cái giống móc chìa khoá, hỏi anh, "Đây là gì vậy?"
"Máy báo nguy."
Cố Duyên Xuyên giải thích cho cô, "Anh vốn định mua gậy to hoặc là bình xịt phòng biến thái, nhưng nghĩ đến lực của cục cưng khá nhỏ. Nếu như bị người xấu cướp mất cũng rất nguy hiểm. Cái này tương đối được, vừa nhỏ lại tiện mang theo."
Kiều Hạ cảm thấy anh tính quá chu đáo, cười nói tiếng cám ơn, "Trong nhóm của em rất nhiều người, cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Anh không cần lo lắng như vậy, nếu là thực sự có chuyện gì, em gọi điện thoại cho anh."
Đáy lòng Cố Duyên Xuyên thở dài, bên ngoài lòng người hiểm ác, cô lại ngây thơ không phòng bị. Nếu như nhỡ có xảy ra chuyện gì, cô gọi điện thoại cũng muộn rồi.
"Anh bỏ vào túi em hai cái cục sạc điện thoại, di động nhất định phải duy trì trạng thái nhận điện thoại. Trời tối được một mình đi ra ngoài, gặp người lạ phải cẩn thận, không nên tùy tiện đi theo."
Vùng núi nhiều muỗi, đến buổi tối phải phụt nhiều nước hoa, dùng hương chống muỗi, đừng để bị đốt..." Anh dặn dò đủ điều.
Kiều Hạ cứ tý lại gật đầu, cong mắt cười: "Em biết mà, anh yên tâm. Thật ra em có khả năng lo cho mình rất tốt, hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân."
Mắt Cố Duyên Xuyên khẽ nheo lại, không nói gì.
Đến giờ phút này, cuối cùng cũng chân chính cảm nhận được bận tâm trong lòng. Chỉ cần đối phương ở chỗ mình không chăm sóc được, trái tim luôn muốn đi theo, không an tâm.
Trong nhóm WeChat vang lên vài tiếng, thông báo mọi người đi tập trung. Kiều Hạ đeo balo nhỏ trên lưng, nhấc vali hành lý lên.
Cuối cùng vẫn quyến luyến không muốn tách rời, trong lòng cô đầy nỗi buồn ly biệt, hốc mắt ướt ướt, "Em... Phải đi rồi."
Cố Duyên Xuyên nắm tay cô, ngoắc lấy ngón út, "Chăm sóc tốt cho bản thân, cục cưng đã đồng ý với anh. Nói phải giữ lời, chúng ta ngoéo tay."
"Em biết." Kiều Hạ nhón chân, hôn lên mặt anh một cái, ngọt ngào hứa hẹn: "Đợi trở sau khi về, mỗi ngày em đều ở bên anh."
-
Thực ra bộ này tác giả đã sửa raw rất nhiều, cắt bớt mấy cảnh thân mật "quá đà", có lẽ là sợ Tấn Giang khoá chương mất. Tuy bọn mình cũng muốn edit theo bản cũ "thịt thà" nhỉnh hơn tý xíu nhưng thôi, vẫn nên đúng theo bản gốc hoàn chỉnh nhất.
Quà mừng năm mới cho các bạn độc giả theo dõi nhà mình~ Chúc các bạn có năm mới vui vẻ, và đừng quên lịch hoàn bộ này tụi mình vẫn diễn tiếp đều đều và khẳng định hoàn trước Tết nguyên đán nha. Follow tụi mình để nhận được thông báo sớm nhất. Cảm ơn các bạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...