Cô Ấy Rất Đáng Yêu

Editor: Bé Lá

Beta: TH

Kiều Hạ bị lời nói không có đạo lý của anh làm cho tức muốn chết.

"Soạt", cô xốc chăn lên, ngồi dậy tranh luận với anh.

"Bụng dạ cậu làm sao lại hẹp hòi như vậy, lúc ấy tớ đang ngủ nên mới không may sờ vào cơ bụng của cậu. Nhưng cậu là nam sinh, bị sờ một chút thì có sao chứ!"

Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, làm ra bộ dạng vô cùng khí thế. Nói một hồi xong, đợi nửa ngày cũng không thấy phản ứng của Cố Duyên Xuyên.

Hả? Nhìn lên Cố Duyên Xuyên, phát hiện đầu anh cụp xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm chỗ nào đó trên người mình, ánh mắt ngày càng thay đổi. Nóng.

Kiều Hạ theo tầm mắt anh cúi xuống nhìn thấy cổ áo chính mình mở rộng, hai dây ở váy ngủ không biết rơi xuống từ khi nào, lộ ra da thịt trắng nõn.

"Cậu sao, sao lại không nhắc mình một tiếng!"

Cô xấu hổ muốn chết, vội vàng kéo dây váy ngủ lên. Cảm thấy không đủ, lại kéo chăn cao đến tận cổ.

Môi Cố Duyên Xuyên hơi cong lên, xem còn không đủ, làm sao anh có thể nhắc cô đây.

Trước kia bọn Trương Dương cũng từng mang những bức ảnh người mẫu Nhật Bản cho anh xem, đều kêu là cực phẩm.

Anh không hứng thú mà lật vài tờ, trong đầu cũng không có suy nghĩ gì đặc biệt. Thậm chí không rõ vì sao họ lại chấp niệm với hai khối thịt lớn như vậy.

Mà hiện tại... Anh cầm lòng không được mở hai bàn tay, âm thầm đánh giá, có phải một tay là có thể vừa vặn cầm được quả mật đào của bạn nhỏ cùng bàn không.

Lúc trước chỉ thấy cô ngây ngô đáng yêu, đến hôm nay, mới ngoài ý muốn phát hiện bạn nhỏ cùng bàn của anh còn có mặt gợi cảm hấp dẫn người khác như vậy.

Mà mặt này trừ anh ra, người khác không có cơ hội nhìn được.

Nghĩ như vậy, khóe môi Cố Duyên Xuyên không tự giác mà cong thêm một chút.


"Cậu nói không đúng." Anh mở miệng nói.

Kiều Hạ nắm hai góc chăn, sửng sốt hỏi, "Không đúng chỗ nào?"

Cố Duyên Xuyên thu lại ý cười trong mắt, bắt đầu cưỡng từ đoạt lí, "Xã hội hiện nay nam nữ đều bình đẳng, nữ sinh bị sờ soạng là bị lợi dụng, đối với nam sinh cũng là như vậy. Hơn nữa cho dù không cẩn thận chạm vào, đó cũng là sờ soạng. Chẳng lẽ không cẩn thận làm sai thì không cần chịu trách nhiệm sao?"

Kiều Hạ bị ngữ khí nghiêm túc của anh hù dọa, từ từ... Thế nhưng lại cảm thấy anh nói cũng có phần đúng.

"Cậu không nghe qua sao, cơ bụng là một trong những bộ phận mẫn nhất, mẫn cảm nhất trên người nam sinh. Không thể tùy tiện để nữ sinh sờ được."

Cố Duyên Xuyên thấy vẻ mặt cô không còn kiên định, tiếp túc rèn sắt khi còn nóng, rất nghiêm túc mà bổ sung một câu.

Còn có cách nói này sao? Kiều Hạ lần đầu nghe thấy, hoang mang chớp chớp mắt.

Nhưng nhớ lại anh vừa rồi vội vã muốn đi tắm rửa, có vẻ như... Nó thật sự rất nhạy cảm.

Tuy rằng không phải cố ý, nhưng cô cũng đã sờ vào nơi đó của anh, hại anh phải đi tắm nước lạnh. Đối với nam sinh mà nói, bị như vậy chắc chắn rất khó chịu.

Kiều Hạ nghĩ lại một chút, cảm giác mình làm vậy không đúng, khí thế dần dần nhỏ lại, nhỏ giọng thành khẩn xin lỗi, "Rất xin lỗi, tớ sai rồi. Tớ không nên tùy tiện sờ cậu như vậy."

Cố Duyên Xuyên nghiêng đầu, khụ một tiếng, che dấu ý cười càng ngày càng rõ trong mắt. Bạn nhỏ cùng bàn cũng quá dễ lừa rồi.

"Tớ chấp nhận lời xin lỗi của cậu." Anh hỏi lại, "Nhưng cậu sờ vào tớ như vậy, có phải tớ cũng nên sờ lại mới công bằng không? Giống như mượn đồ vật vậy, tớ có nên trả lại không?"

Kiều Hạ thực sự bị bộ dạng ngụy biện kia của anh thuyết phục, đỏ mặt ngập ngừng nói: "Này... Vậy thì tớ cũng cho cậu sờ một chút, chúng ta coi như huề. Chuyện này về sau đừng nhắc lại nữa, được không?"

Cố Duyên Xuyên lắc đầu, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, "Là hai lần, cậu vừa rồi sờ soạng tớ hai lần."

Kiều Hạ: "..."

Còn tính toán chi li như vậy?


"Hai lần thì hai lần!" Kiều Hạ cắn chặt răng, hạ quyết tâm phải nhanh trở mình lại.

Cô kéo chăn trên người xuống, suy nghĩ một lúc, nghi hoặc hỏi: "Mình sờ cơ bụng của cậu, nhưng cậu sờ chỗ nào của mình? Mình không có cơ bụng đâu."

Cố Duyên Xuyên hai mắt chậm rãi đánh giá vài vòng trên người cô, cuối cùng rơi xuống hai nơi mềm mại nhất của cô.

Kiều Hạ ý thức được, nháy mắt mặt đỏ bừng, dùng chữ thập giơ tay che ở trước ngực, "Sờ nơi này thật quá đáng! Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Người này cũng quá lưu manh đi! Làm sao lại có suy nghĩ vô sỉ như vậy!

Ha, lại khiến bạn nhỏ cùng bản đỏ mặt. Cố Duyên Xuyên cong môi, bật ra một tiếng cười khẽ.

Anh cúi xuống từng chút một, cơ hồ dán sát vào tai cô, giọng điệu khàn khàn lười biếng, "Bây giờ tớ không có ý định sờ nơi đó của cậu."

Ít nhất hiện tại không thể có.

Sau đó, trước khi Kiều Hạ phản ứng kịp, hai tay anh đồng thời nắm vành tai nho nhỏ của cô, mang theo vết chai mỏng trong lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve, nhẹ nhàng lôi kéo.

Mềm nhũn, cảm giác giống như lần trước sờ qua. Lúc đó chỉ có thể sờ soạng một cái, lần này rốt cuộc cũng có thể tận hứng.

Đột nhiên bị người khác nắm lấy lỗ tai, Kiều Hạ: "..."

Ài, hóa ra là nghịch lỗ tai của cô, nhưng mà lỗ tai thì có cái gì vui mà chơi chứ. QAQ

Kết quả kiểm tra cuối cùng cũng có, bị viêm họng nhưng không quá nghiêm trọng, không cần nằm viện.

Kiều Hạ quay lại trường học, Tương Điềm với Trần Duyệt đều đang ở trong kí túc xá, nhìn thấy cô lập tức dừng việc trong tay lại, ân cần hỏi han, "Hạ Hạ, cậu không sao chứ?"

"Tốt hơn nhiều rồi, các cậu không cần lo lắng." Kiều Hạ cười cười, đặt chiếc túi lớn lên bàn.

Tương Điềm nhìn thấy, kinh ngạc nói: "Không phải không có việc gì sao? Cậu mua nhiều thuốc như vậy làm gì, chỗ này có thể mở được một hiệu thuốc nhỏ rồi!"


"Không phải mình mua. Là nam sinh kia đưa mình, cậu ấy nghe nói nhiệt kế trong phòng ngủ chúng ta hỏng, đã giúp mình mua một cái, thuận tiện mua mỗi loại thuốc một ít, nói là phòng bị trước sẽ tránh được tai họa."

Kiều Hạ tìm hòm thuốc nhỏ của mình, lấy thuốc ở trong túi phân loại thật kĩ càng, "Các cậu về sau có gì không thoải mái đều có thể tới chỗ mình lấy, mình cảm thấy chỗ thuốc này hẳn là rất tốt."

Tương Điềm nghe vậy, hai mắt lập tức phát sáng, "Nam sinh này cũng quá chu đáo rồi."

Trần Duyệt đối với Cố Duyên Xuyên có thành kiến rất lớn, chỉ coi anh là viên đạn bọc đường, khẽ hừ một tiếng, không phát biểu ý kiến.

Bệnh còn chưa khỏi hẳn nên thân thể vẫn có chút không thoải mái. Kiều Hạ dọn dẹp xong, uống vài viên thuốc rồi lên giường nằm.

Đến mười hai giờ, Tương Điềm với Trần Duyệt muốn điến nhà ăn ăn cơm, trước khi ra ngoài hỏi Kiều Hạ, "Hạ Hạ, cậu muốn ăn cái gì, bọn mình mang về cho cậu."

"Cám ơn, hôm nay mình ăn..." Kiều Hạ đang suy nghĩ, di động vang lên một tiếng, thuận tay mở máy ra nhìn.

"Các cậu đi ăn đi, không cần mang cho mình đâu. Nam sinh kia giúp mình mua cháo, bây giờ mình xuống lầu lấy cháo là được."

Nói xong, cô định ra khỏi giường, lại bị Trần Duyệt ngăn lại.

"Cậu còn đang bệnh, ra ngoài không cẩn thận trúng gió, để mình giúp cậu mang lên." Trần Duyệt chủ động nói.

Cô ngược lại muốn xem, nam nhân không có tiền lại hư vinh đến cùng lớn lên trông thế nào, mê hoặc bạn cùng phòng tốt như vậy của cô!!!

Tương Điềm cũng tràn ngập tò mò đối với nam sinh này, "Đúng vậy, cậu ra ngoài còn phải thay quần áo, phiền toái như vậy, để mình cùng Duyệt Duyệt lấy là được."

Kiều Hạ nghĩ một chút, cảm thấy để cho hai người họ lấy giúp mình cũng tốt. Chung quy buổi sáng xảy ra sự việc xấu hổ lại lúng túng như vậy, bọn họ vẫn nên đợi khi nào sự việc phai nhạt một ít rồi gặp lại sau.

"Vậy phiền các cậu, hôm nay cậu ấy mặc..." Kiều Hạ suy nghĩ một chút, "Áo khoác màu xám, quần dài đen, cao khoảng một mét tám lăm, khá là dễ nhận ra."

"Được, cứ giao cho chúng tớ!" Trần Duyệt ra dấu OK, hùng hùng hổ hổ lôi kéo Tương Điềm ra cửa, khí thế giống như muốn đi đánh nhau.

Kiều Hạ nhắn WeChat cho anh: [Mình đang ở trên giường, hai bạn cùng phòng xuống giúp mình lấy, cậu giao cho bọn họ là được, cảm ơn cháo của cậu nha (^o^)]

Cố Duyên Xuyên lập tức trả lời lại: [Được, cậu nghỉ ngơi cho khỏe, nhớ uống thuốc đúng giờ.]

Kiều Hạ tựa người lên giường lướt weibo vài phút.

Một lát sau, cửa phòng ngủ mở ra, Tương Điềm đi vào trước, vui vẻ kích động nói: "Hạ Hạ cậu thật lợi hại! Lại có thể cua được nam thần siêu cao ngạo và lạnh lùng của trường chúng ta!"


Kiều Hạ mơ hồ, không rõ ràng lắm hỏi, "Cái gì nam thần cơ?"

Trần Duyệt mang theo cháo cuối cùng đi tới, vẻ mặt có chút phức tạp, "Hạ Hạ, nam sinh mà cậu gặp được ở lớp học tự chọn kia có tên là... Cố Duyên Xuyên sao?"

"Đúng vậy." Kiều Hạ thành thật nói.

Trần Duyệt nghĩ thầm điều này cũng thật quá xấu hổ. Lúc trước mình vẫn luôn ở trong lòng mắng đối phương hư vinh nghèo khổ, có ai mà không biết nam thần không phải có tiền bình thường!

"Vậy cậu biết cậu ấy chính là vào lần trước, lúc mình với Điềm Điềm và cậu nói về nam thần không?" Cô hỏi.

Kiều Hạ kinh ngạc trợn mắt, hiển nhiên không thể tin được, "Không thể nào! Cậu ấy sao có thể là nam thần giảng đường?!"

Trần Duyệt để cháo lên giường cho cô, hỏi lại với tâm trạng nghi hoặc, "Hạ Hạ, cậu vì sao lại nói cậu ấy nghèo đến mức không có tiền điện thoại?"

Kiều Hạ còn đang khiếp sợ, nhớ lại tình cảnh lúc đó, "Thì là... Mình đi vào phòng học đụng phải nữ sinh muốn xin số di động của cậu ấy. Cậu ấy nói rằng điện thoại di động của cậu ấy khởi động rất lâu, chỉ dùng để xem thời gian."

"Ách..." Tương Điềm nghe xong sự tình từ đầu đến cuối, dở khóc dở cười hỏi, "Hạ Hạ, cậu không cảm thấy nam thần là vì không muốn cho số điện thoại nên mới từ chối nữ sinh kia bằng cách này sao?"

Kiều Hạ trả lời, "Nhưng biểu hiện của cậu ấy rất chân thành và bình tĩnh mà. Mình không cảm thấy giống như đang nói dối."

Trần Duyệt trầm ngâm một lát, vạch trần một sự thật tàn khốc, "Hạ Hạ, không phải tất cả mọi người đều giống cậu, nói dối là đỏ mặt, liên tục nháy mắt, lại còn không ngừng cắn môi."

Kiều Hạ im lặng.

Hóa ra ngay từ đầu, nhận thức của bọn họ bắt nguồn từ một cái hiểu lầm lớn.

"Cháo mau nguội, cậu ăn trước đi, bọn mình đến nhà ăn ăn cơm, trở về tiếp tục hỏi cậu." Trần Duyệt với Tương Điềm lại đi ra ngoài.

Kiều Hạ bưng cháo ăn mấy miếng, nhớ lại lúc trước bọn họ phổ cập khoa học sự tích về nam thần, trong miệng không có khẩu vị gì.

Lúc ấy nghe bọn họ miêu tả, cô chỉ cảm thấy vị nam thần giảng đường này yêu cầu rất cao, từ chối nữ sinh hoàn toàn không nể mặt.

Ngay cả đội trưởng đội nghi thức, Triệu Ngữ Nhu, người có đôi chân thon dài với vòng eo tinh tế, lớn lên xinh đẹp như vậy cũng không ngoại lệ.

Bây giờ suy nghĩ lại, chân mình không dài bằng chân người ta, eo cũng không thon gọn tinh tế như người ta, lớn lên... Người ta là hoa hậu giảng đường được tuyển chọn, mình không thể nào đẹp bằng.

Kiều Hạ nuốt xuống một ngụm cháo, có chút thất bại nghĩ... Nếu cô tùy tiện đi thổ lộ, liệu Cố Duyên Xuyên có phải cũng không chút lưu tình mà từ chối cô không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui