Edit: TH
Trước đó Cố Duyên Xuyên chưa từng tổ chức sinh nhật.
Không ai sẽ chúc mừng anh, ngay cả người mẹ thân sinh của anh là Hứa Khanh Viện cũng vậy. Tất cả đều cho rằng sinh ra anh là một quyết định cực kì sai lầm.
Hứa Khanh Viện từng rất hận chồng mình, không thể nào thôi oán hận ngay cả trong mơ. Toàn bộ đều trút hết cơn phẫn nộ lên người con trai bà.
Hai mươi mấy năm trước, Hứa Khanh Viện là một vũ công múa bale vô cùng đẹp. Tất cả mọi người đều nói bà muốn đứng trên đỉnh sân khấu này hào quang bắn ra bốn phía.
Nhưng sau khi kết hôn, vì chồng là Cố Thanh Nham và đứa bé mới được sinh ra, nhịn đau bỏ qua cơ hội không dễ gì mới có được là trở thành vũ công hàng đầu cả nước.
Tuổi trẻ của Hứa Khanh Viện tin tưởng vào tình yêu, cũng tin tưởng mình trả giá là đáng giá. Nhưng bánh xe số mệnh lại cho bà một cái tát thật đau.
Thời điểm bà mang thai bốn tháng, chính mắt thấy chồng mình càng ngày càng khác thường. Đối tượng mà khiến ông ta vượt quá giới hạn chính là nhân viên ở quầy lễ tân.
Kể cả bằng cấp, khí chất hay diện mạo, mọi thứ cũng không bằng vợ mình. Đối với người kiêu ngạo như Hứa Khanh Viện mà nói, đây chính là một sự sỉ nhục.
Trước kia mong chờ đứa bé sinh ra nhiều bao nhiêu thì hiện tại bà căm ghét nó bấy nhiêu.
Đứa trẻ này tồn tại một giây đều nhắc nhở bà, chính bản thân tự quyết định cùng hy sinh là ý nghĩ ngu xuẩn nhường nào.
Cho nên sau khi sinh con, Hứa Khanh Viện đã làm được. Chưa từng ngó xem cũng chưa từng ôm, giống như hai người xa lạ.
Thế là từ nhỏ đến lớn, Cố Duyên Xuyên chưa bao giờ nhận được sự khen ngợi và quan tâm từ mẹ mình, càng đừng bàn đến loại chuyện như chúc mừng sinh nhật.
Đối với sinh nhật của mình anh cũng chẳng để ý, cho rằng ngày đó với ngày bình thường cũng chẳng có gì khác biệt.
Nhưng bây giờ không giống vậy.
Bạn nhỏ cùng bàn của mình đồng ý sang năm cũng muốn chúc sinh nhật. Vì câu nói này của cô mà người không có cảm giác gì như anh cũng rất mong chờ ngày đó đến, cùng nói vui vẻ và ngỡ ngàng với cô.
Khóe miệng không kiềm được cong lên, Cố Duyên Xuyên xách bánh ngọt mở cửa, sau khi đi vào, Trương Dương kinh ngạc, "Trong phòng chúng ta ai sinh nhật vậy?"
Cố Duyên Xuyên đặt bánh ngọt lên bàn, "Tôi, lại đây ăn đi."
Trừ Trương Dương ra, hai người khác cũng kinh ngạc.
Bọn họ chưa bao giờ biết đến sinh nhật của Cố Duyên Xuyên. Trước đó có hỏi qua nhưng anh không nói, dần dà cũng bỏ quên mất chuyện này. Đối với nam sinh thì những ngày thế này đều rất nhạt nhẽo.
Hoá ra sinh nhật của anh Xuyên là vào ngày hôm nay! Sau khi ba người hiểu ra, cũng không nghĩ nhiều nữa liền lại gần lấy khay giấy rồi cắt bánh ngọt.
Tống Nghị dùng dĩa xiên một quả dâu tây, nhớ tới chuyện vừa rồi Cố Duyên Xuyên vội vã chạy ra ngoài, vô cùng hứng trí hỏi, "Bánh ngọt này là tiểu tiên nữ đưa sao?"
Cố Duyên Xuyên "ừ" một tiếng, xem như thừa nhận.
Tống Nghị hai mắt nháy sáng, phấn khích truy hỏi, "Đi xem phim, đưa bánh ngọt. Anh Xuyên, anh và tiểu tiên nữa đã phát triển được bước xác định quan hệ rồi sao?"
Hai người kia cũng rất kích động, "Anh Xuyên, anh rốt cuộc thoát ế à?!"
Cố Duyên Xuyên rũ mắt, bạn nhỏ ngồi cùng bàn thoạt nhìn là cô gái ngoan ngoãn, nữ sinh dễ dàng xấu hổ, thẹn thùng. Nếu quen biết chưa đến một tháng mà đã thổ lộ với cô, thì chắc chắn cô sẽ bị doạ sợ.
Nhưng cũng thật sự khó tin, sao với khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà anh đối với cô thích thôi cũng không đủ.
Im lặng một lát, anh hơi liếc bọn họ, "Chuyện của tôi mấy người gấp gáp như vậy làm cái gì."
"Bọn em còn không phải quan tâm anh đấy à!" Ba người, trăm miệng một lời nói.
Trương Dương tận dụng triệt để khuyên nhủ: "Anh Xuyên, chuyện này anh được bánh ngọt, tiểu tiên nữ anh thích nhưng người khác cũng thích. Cái gã ở khoa thể dục tên Tưởng Hà, hắn đã muốn chuẩn bị mùng một tháng tư này thổ lộ với tiểu tiên nữ! Nhỡ đâu hắn thành công thì không phải anh..."
Sắc mặt Cố Duyên Xuyên trầm xuống, trực tiếp cắt lời cậu ta, "Thổ lộ cái gì? Làm sao cậu biết?"
Trương Dương ăn bánh ngọt nói: "Em với hắn ta đều cùng trong đội bóng rổ của trường, việc này đã truyền ra ngoài rồi."
"Năm trước hắn đã từng thổ lộ với Kiều Hạ, nhưng bị cô ấy lấy lý do muốn học tập thật tốt để chuẩn bị cho bốn kì thi, không thời gian nói chuyện yêu đương để từ chối. Hắn ta không từ bỏ, quyết định lần này bỏ số tiền lớn để đặt hoa to, chờ đến lúc đó sẽ trực tiếp thổ lộ. Thề có thể nắm được trái tim của nữ thần."
Triệu Lập xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện hỏi luôn, "Lớn cỡ nào?"
Trương Dương nghĩ nghĩ, nhớ lại rồi nói: "Hắn nói là lấy được linh cảm từ hội quán Bạch Mã. Kiều Hạ không phải đã mười tám tuổi rồi sao, hắn liền chuẩn bị 18 kiện quà, nhỏ là cái cốc chân mèo Starbuck [1], lớn là vòng tay Tiffany [2], túi xách LV [3]."
[1], [2] và [3] Mời các bạn tra google hình ảnh để biết thêm thông tin.
"Tối hôm đó, Tưởng Hà sẽ xếp nến thành hình trái tim dưới phòng cô ấy. Hắn còn mua riêng một cái loa cực to để đến lúc đó hô lên trên lầu!"
Sau khi nghe xong, Triệu Lập rất không có tiết tháo chậc chậc cảm khái, "Mịa nó, Tiffany với LV cũng quá đắt rồi, người anh em này trong nhà giàu thật! Mỗi ngày đều hận sao mình không phải con gái!"
Trương Dương lắc đầu, "Không phải mỏ quặng, nhưng hắn thuộc dạng con nhà giàu hay ăn chơi. Trong nhà hơn mười phòng, hằng ngày vung tay chi tiền cũng rất hào phóng."
Tống Nghị cho Cố Duyên Xuyên nháy mắt, "Anh Xuyên, thế nào, bây giờ anh có cảm giác nguy hiểm hay chưa?"
Cố Duyên Xuyên nhẹ nhàng "ha" một tiếng, một bộ không thèm để ý, "Chọn ngày cá tháng tư để thổ lộ, hắn có bị ngu không?"
Nếu năm trước bạn nhỏ cùng bàn của anh đã từ chối thì anh không tin lần này cô ấy sẽ đồng ý vì những món quà kia.
Triệu Lập xen mồm, dùng kinh nghiệm chinh chiến hy sinh của mình đã từng trải để chứng minh, "Thổ lộ vào ngày cá tháng tư cũng tốt, thành công thì tốt mà không thành thì cũng là trò đùa, cũng không mất mặt."
Tống Nghị thở dài, "Anh Xuyên, anh đừng khinh địch! Nữ sinh bình thường đều là sinh vật theo cảm tính. Anh nói xem, người anh em này đánh trận lớn như vậy, nào là hoa hồng, ngọn nến, quà cáp. Quá lãng mạn."
"Đúng vậy!" Triệu Lập cũng tán thành bổ sung, "Đến lúc đó các bạn xung quanh đều làm ầm lên, ở bên cạnh không ngừng hô "đồng ý yêu hắn đi". Nữ sinh thì bị bầu không khí náo nhiệt đầy lửa này lây nhiễm, mềm lòng một cái nói không chừng gật đầu đồng ý luôn."
Cố Duyên Xuyên rùng mình, bạn nhỏ cùng bàn của anh đúng là người hiền lành, cũng rất dễ mềm lòng...
Thoáng chốc sau, ký túc xá đã đến giờ tắt đèn.
Bốn người dọn dẹp một chút rồi lên giường ngủ, Cố Duyên Xuyên mở di động ra, gõ vào Baidu bốn chữ "thổ lộ trên lầu", phía dưới xuất hiện nội dung theo thứ tự là --
"Trong mắt nữ sinh, có ba phương thức tỏ tình xấu hổ nhất, "thổ lộ trên lầu" là phương thức thứ nhất!"
"Nam sinh đứng dưới phòng ngủ của nữ sinh đặt nến thổ lộ, bị nữ chính tạt một xô nước lạnh vào người ướt như chuột lột."
"Theo nghiên cứu điều tra biểu hiện, 93% nữ sinh không hi vọng nam sinh dùng phương thức này để bày tỏ."
...
Đọc đến đây, Cố Duyên Xuyên vẫn nhíu chặt mày, rốt cuộc nhẹ nhõm không ít nhưng vẫn không thể hoàn toàn yên tâm. Nhỡ đâu bạn nhỏ ngồi cùng bàn của mình rơi vào một trong số 7% nữ sinh còn lại thì sao.
Hơn nữa, theo tính cách lương thiện và đáng yêu của bạn nhỏ ngồi cùng bàn, cũng sẽ không đứng trên lầu hất nước xuống.
Không được, phải nghĩ biện pháp, không thể để bạn nhỏ ngồi cùng bàn bị nam sinh khác bắt cóc được.
Đến hôm đó, lúc ăn cơm tại nhà ăn.
Kiều Hạ nhìn anh vẫn chưa động đũa, quan tâm hỏi: "Hôm nay đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Để tớ đi mua phần ăn khác cho cậu nhé?"
"Không phải nguyên nhân này." Cố Duyên Xuyên nhìn cô, thành thạo vận dụng kịch bản đã chuẩn bị trước, "Tớ có một người bạn..."
Kiều Hạ buông đũa, nghe anh nói.
"Người bạn này của tớ thích một nữ sinh, năm trước đã thổ lộ với nữ sinh này nhưng bị từ chối. Nếu năm nay cậu ta chuẩn bị rất nhiều quà, lần nữa thổ lộ thì cô kia chắc sẽ nhận thôi đúng không."
Kiều Hạ vẫn nghiêm túc lắng nghe, sau khi anh nói xong, cô nghĩ một lát rồi đáp, "Không nhất định."
Trong lòng Cố Duyên Xuyên rung lên một hồi chuông cảnh báo, đôi mắt híp lại, mi mắt giật giật, "Không phải nói là không thích sao. Lúc trước không thích, sao bây giờ có thể thích được?"
Kiều Hạ bị giọng điệu nghiêm túc của anh làm cho hoảng sợ, ngẩn người nói: "Không phải nói là bạn của cậu sao, cậu khẩn trương như vậy làm cái gì."
Cố Duyên Xuyên khụ một tiếng, giải thích nói, "Tớ chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên thôi."
Kiều Hạ cắm ống hút, uống một ngụm sữa chua, chậm rãi nói: "Loại chuyện này nói miệng sẽ không chính xác, có lẽ bạn cậu lúc trước thích nữ sinh kia, cô ấy thật sự không có cảm giác gì thật. Hiện tại bị sự kiên trì theo đuổi của cậu chàng đó làm cảm động, đồng ý qua lại thử với nhau, chuyện này cũng rất có khả năng."
Nói xong, cô thầm thở dài trong lòng, tình cảm của mình còn chưa rõ ràng, lại còn đi làm bộ phân tích cho người khác. Quả nhiên là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường!
Vừa nói xong, Kiều Hạ liền nhìn thấy biểu cảm không mấy vui vẻ của anh, không hiểu hỏi lại, "Bạn của cậu có thể theo đuổi được người ta, cậu hẳn là phải mừng thay cho cậu ấy chứ. Sao vẻ mặt lại nghiêm trọng vậy?"
"Ừ, tớ mừng thay cho cậu ta." Lồng ngực Cố Duyên Xuyên khó chịu, lần đầu tiên gặp phải phiền phức khó giải quyết như vậy.
Kiều Hạ không nhận ra vẻ khác thường của anh, cô gắp một miếng thịt gà ướp tiêu vào dĩa của anh: "Đây là món mà nhà ăn mới làm, cậu nếm thử xem có ngon không."
Cố Duyên Xuyên khẽ thở dài, cầm đũa gắp lên cắn một miếng, "Ngon."
Kiều Hạ nở nụ cười, lại gắp thêm hai miếng cho anh, cúi đầu chuẩn bị ăn cơm thì nghe anh hỏi –
"Tối nay cậu có ra ngoài không?"
Kiều Hạ nghĩ nghĩ, lắc đầu thành thật nói, "Không ra ngoài, tớ định sẽ ở trong phòng đọc sách."
Cố Duyên Xuyên lại cau mày.
Nếu không định ra ngoài, cô ấy nhất định sẽ thấy cảnh thổ lộ kia. Nhỡ đâu bạn nhỏ cùng bàn bị sự kiên trì của tên nam sinh kia làm cho cảm động, thử đồng ý một lần...
"Sao vậy?" Kiều Hạ thấy anh hỏi xong mà nửa ngày chẳng nói lời nào, chủ động hỏi, "Cậu tìm tớ có chuyện gì không?"
"Có." Cố Duyên Xuyên gật đầu, trịnh trọng mở miệng, "Tớ ước tối nay cậu đến thư viện tự học với tớ."
Kiều Hạ không nghĩ giống anh, đôi mắt sáng trong veo đầy hoang mang, "Nhưng hôm nay là ngày cá tháng tư, sao cậu lại ước tớ đến thư viện tự học vào ngày này chứ?"
Vẻ mặt Cố Duyên không thay đổi, "Không phải mấy ngày nữa cậu sẽ thi khảo sát sao, học trong phòng không hiệu quả bằng học ở thư viện. Tớ nghĩ bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày mỗi tối đều cùng cậu đi thư viện học, có được không?"
Thấy ánh mắt khẩn trương của anh, tuy trong lòng cảm thấy hết sức kì quái nhưng trong lòng Kiều Hạ vẫn rât cảm động.
Anh không chỉ nhớ cô thi chuyên khảo sát 4 kì mà còn muốn cùng học với cô nữa!
"Được." Cô không chút do dự đồng ý.
Bước đầu tiên của vấn đề đã được giải quyết, âm trầm trong lòng Cố Duyên Xuyên cũng vơi đi một nửa, nở nụ cười, "Buổi tối chúng ta sẽ ăn cơm ở đây, cậu không cần về phòng ngủ đâu."
Tám giờ tối, thư viện yên tĩnh.
Hai người tìm một cái bàn trống ngồi xuống. Kiều Hạ lấy từ trong túi ra quyển đề thi tập bốn, đeo tai nghe lên rồi bắt đầu viết.
Trước mặt Cố Duyên Xuyên đặt một quyển sách, nhưng không xem chút nào, tầm mắt anh vẫn luôn theo dõi thông báo trong nhóm chat của phòng ngủ đang không ngừng nhảy lên.
Tất cả ba bạn cùng phòng đều có mặt ở hiện trường tỏ tình.
Trương Dương: [Tác phẩm của người anh em này thật kinh điển! Hoa hồng mua 99 đóa, còn là loại hồng xanh đắt tiền, đựng đầy cả cốp xe!]
Triệu Lập: [Đã bày nến trên mặt đất rồi, người vây xem cũng không ít. Đợi đến 9 giờ sẽ bắt đầu hô lên trên lầu.]
Tống Nghị: [Cố Duyên Xuyên!!! Anh Xuyên đừng ngồi chờ chết nữa, tiểu tiên nữ sắp bị thằng khác cướp mất rồi!!!]
Nhìn qua nơi này, Cố Duyên Xuyên đứng lên, cầm di động đi ra ngoài, gọi đến một dãy số.
Đầu bên kia vừa nghe máy, giọng điệu anh cực kì nghiêm túc, giống như sắp nói một chuyện vô cùng quan trọng, "Vâng, là nhân viên bảo vệ ở trường phải không ạ?"
"Tôi nghe nói có người định thổ lộ tình cảm bằng cách đốt hàng trăm cây nến tại toà nhà số 3 dãy kí túc xá nữ sinh. Tôi cho rằng việc này tồn tại nguy cơ gây ra hoả hoạn, hi vọng các anh đến xử lý."
"Vâng, không cần khách sáo, phòng cháy an toàn, mỗi người đều có trách nhiệm. Hỗ trợ công tác của các anh là việc sinh viên chúng tôi nên làm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...