Editor: Bé Lá
Beta: TH
Kiều Hạ mang theo hộp chocolate Cố Duyên Xuyên đưa cho về phòng ngủ.
Mấy người bạn cùng phòng còn chưa về, cô bật đèn ngồi xuống trước bàn, cầm một viên chocolate cho vào miệng.
Nhiệt độ trên mặt khó khăn lắm mới trở lại bình thường, cô nhớ lại những lời Cố Duyên Xuyên nói với mình ở dưới ký túc xá ban nãy.
Lúc ấy, vẻ mặt anh không hề đùa giỡn, con ngươi nhìn chằm chằm cô, thái độ vừa nghiêm túc lại vừa chăm chú.
"Bởi vì bạn cùng bàn của tôi quá đáng yêu. Đáng yêu đến mức mọi thứ tôi làm cho cô ấy đều là cam tâm tình nguyện, cho nên cô ấy không cần nói cảm ơn với tôi."
Giọng nói nghiêm túc đến kỳ lạ của anh vẫn còn vang vọng bên tai cô, Kiều Hạ thở một hơi thật dài, mang hơi lạnh ở lòng bàn tay đặt lên hai bên má để giảm bớt nhiệt độ.
Không chỉ giảm bớt nhiệt mà thậm chí tim còn đập nhanh hơn.
Vì vậy cô lấy điện thoại trong cặp ra, mở Baidu, gõ câu hỏi vào đó: Một nam sinh thường xuyên khen bạn đáng yêu là vì sao?
Không nghĩ tới lại có nhiều người có nghi vấn giống mình như vậy, câu trả lời bên dưới cũng rất nhiều, Kiều Hạ lập tức bấm xem.
Chủ topic: Cầu giúp đỡ!!! Một đồng nghiệp nam mới chuyển tới văn phòng chúng tôi, anh ấy rất đẹp trai, dạo gần đây lại còn hay khen tôi đáng yêu. Anh ấy như vậy là có ý gì, thích tôi sao?
Kiều Hạ sửng sốt một lúc, cô hình như... Còn chưa từng nghĩ đến chuyện Cố Duyên Xuyên sẽ thích mình.
Tuy nhiên đều đã click mở, kéo xuống xem tiếp vậy.
Phía dưới có hơn mười cái bình luận.
Lầu 1: Em gái cũng quá ngây thơ rồi. Sự thật mất lòng, đàn ông đều là cái nhìn của động vật. Bọn họ thường sẽ dùng mấy từ "xinh đẹp" "gợi cảm" để miêu tả con gái. Còn lại bất kể là từ gì đi chăng nữa như đáng yêu lương thiện hay có khí chất, kỳ thật đều là uyển chuyển biểu đạt cô trông khó coi mà thôi.
Lầu 2: Bình thường đáng yêu dùng để miêu tả mấy cô gái nhỏ thì phải, thử nghĩ xem, bạn đã nghe thấy ai khen Marilyn Monroe đáng yêu chưa? Đàn ông khen bạn đáng yêu chỉ có thể nói rằng trong lòng anh ta coi bạn như trẻ con, không thể sinh ra tình cảm giữa nam với nữ được, có hiểu không?
Lầu 3: Đồng ý với lầu trên, đàn ông đều là lũ cặn bã. Bọn họ mà đáng tin thì heo mẹ cũng có thể trèo cây. Chỉ là thuận miệng nói một câu khách sáo thôi, bạn cũng đừng có để trong lòng.
Lầu 4: Tôi nghĩ rằng đây là một lời khen rất bình thường, không cần phải giải thích quá nhiều. Ví dụ như bạn thấy một em gái năm nhất tinh nghịch mang cặp đi ở trên đường, khẳng định cũng sẽ không kiềm được được mà khen một câu đáng yêu. Chẳng lẽ bạn còn có thể có ý gì khác với cô ấy sao?
...
Kiều Hạ xem từng cái một, cảm thấy những cư dân mạng này phân tích rất có lý, cô có chút bị thuyết phục.
Như vậy xem ra, Cố Duyên Xuyên nói cô đáng yêu đại khái cũng không có ý tứ gì khác.
Trách không được lần trước anh còn dùng bốn chữ "hoạt bát đáng yêu" để miêu tả mình. Xem ra là vì trong mắt anh cô không khác gì một đứa trẻ.
Kiều Hạ giải quyết được nghi hoặc trong lòng, thoát khỏi giao diện web, từ trên kệ sách rút ra một quyển chọn lọc bốn đề thi rồi bắt đầu làm.
Hành lang vang lên tiếng nói quen thuộc, không lâu sau cửa phòng ngủ mở ra, ba người bạn cùng phòng trở lại vẫn đang thảo luận trận bóng rổ vừa rồi.
"Quý Hành thật sự quá lợi hại, động tác một tay ném bóng vào rổ quả thực ngầu muốn chết!" Tưởng Điềm mang theo đôi mắt lấp lánh mà nói.
"Đúng vậy đúng vậy!" Trần Duyệt kích động mà phụ họa, nhìn thấy Kiều Hạ vẫn đang làm bài tập còn cực kì tiếc hận mà thở dài.
"Đáng tiếc Hạ Hạ, cậu không cùng chúng mình đi xem. Để mình nói cho cậu nghe, thời điểm Quý Hành chơi bóng rổ thật sự cực cực ngầu, hormone bùng nổ!"
Triệu Mẫn Mẫn bất mãn tỏ vẻ kháng nghị, "Không ngờ mấy người tới xem không phải để ủng hộ đội bóng rổ trường chúng ta!"
Kiều Hạ chuyên tâm làm bài nghe bọn họ thảo luận, trong miệng ngậm một viên chocolate, không phát biểu ý kiến.
Cái tên Quý Hành này không ngừng vọng ở bên tai cô. Nhưng lần này lại nằm ngoài dự đoán, tâm trạng cô không thay đổi nhiều. Có lẽ là nhờ chocolate của Cố Duyên Xuyên.
Tưởng Điềm cùng Trần Duyệt buôn chuyện về Quý Hành, nửa giờ chưa hết đành phải thôi, mỗi người ngồi ở một bàn làm việc của mình.
Phòng ngủ lại tiếp tục yên lặng.
Kiều Hạ làm xong mấy chục đề liền mở máy tính ra, đang tính đeo tai nghe rồi xem một bộ phim Mỹ để thư giãn thì di động vang lên tiếng chuông.
Cô nhìn tên người gọi, nhớ lại sự việc xảy ra ở nhà ăn lúc chiều, cô rất tức giận từ chối.
Kết quả không đến nửa phút, đối phương tiếp tục gọi lại. Liên tục như vậy đến lần thứ tư, Kiều Hạ sợ có việc gì gấp, không thể không cầm di động đi ra ngoài cửa nghe điện thoại.
Mới vừa nghe máy, giọng nói tức giận của Quý Hành từ bên trong vang lên: "Con nhóc này, bản lĩnh của em lớn đấy! Lá gan càng ngày càng to đúng không, bây giờ cũng dám ngắt điện thoại của anh!"
Kiều Hạ bị ồn ào đau cả màng nhĩ, rất bất mãn với xưng hô này của anh ta, cau mày hỏi, "Anh tìm em có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì thì không thể tìm em à!" Quý Hành nói với kiểu giáo huấn trẻ nhỏ, "Con nhóc kia, em có phải đang yêu đương hay không? Em mới bao tuổi chứ, cả ngày suy nghĩ lung tung về việc như vậy. Đại học là nơi để em học tập thật tốt, anh nói cho em biết, trước khi tốt nghiệp em không được..."
Kiều Hạ trực tiếp cắt đứt lời hắn, phản bác nói: "Chính anh một năm thay đến ba người bạn gái, quản em làm cái gì."
Vừa nói xong, cô liền ý thức được có gì đó không đúng. Bình thường anh ta rất ít khi nói nhiều lời như vậy với cô, càng sẽ không quan tâm việc cô có yêu đương hay không.
"Có phải anh uống rượu không?" Kiều Hạ hỏi.
Quý Hành trực tiếp xem nhẹ câu hỏi của cô, khẽ hừ một tiếng, giọng điệu rất là khinh thường.
"Con nhóc này em có thể so sánh được với anh sao? Bộ dạng em ngốc nghếch như vậy, lừa em còn không phải dễ như trở bàn tay. Đến lúc đó em bị đàn ông lừa còn giúp người ta kiếm tiền."
"Còn có nam sinh chiều nay, em bị cậu ta động tay động chân sao một chút phản ứng cũng không có, sao lại ngu ngốc như thế! Lúc trước đi học đã đo chỉ số thông minh chưa vậy?"
Kiều Hạ không muốn so đo với người say rượu, nhẫn nại nghe anh ta dạy dỗ ba phút.
Nhân lúc hắn tạm dừng, cô lập tức hỏi anh ta đang đang ở đâu, bên cạnh có bạn hay không. Nhưng anh ta vẫn luôn lề mề tự quyết định, căn bản không trả lời vấn đề của cô.
Thật vất vả mới nghe thấy bên cạnh có người khuyên: "Anh Hành đừng uống nữa", Kiều Hạ rốt cuộc biết được bên cạnh hắn có người tỉnh táo.
Biết được anh ta sẽ không xảy ra vấn đề gì, cô không chút do dự mà ngắt điện thoại.
Đồng thời không quên để điện thoại chuyển sang chế độ máy bay, tiếp tục đeo tai nghe xem phim.
-
Quán bar.
Nam sinh đi cùng tên Tôn Huy nghe Quý Hành gọi cuộc điện thoại mất nửa giờ. Hơn mười câu có đến tám câu mắng đối phương ngu ngốc lại thêm chỉ số thông minh thấp, không có đầu óc, còn không ngừng gọi người ta là nhóc con.
Cậu ta không khỏi tò mò, cô gái nhỏ này tính tình cũng quá tốt rồi. Cậu ta không nhịn được đi qua nghe lén xem rốt cuộc bọn họ nói cái gì.
Chờ Quý Hành nói xong một tràng dài, Tôn Huy nghe được trong điện thoại truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng và lễ phép, đặc biệt lịch sự -
"Thật xin lỗi, số điện thoại bạn gọi không thể kết nối, vui lòng gọi lại sau."
Tôn Huy: "..."
Có thể nói chuyện cùng nhân viên tổng đài đến nửa giờ, anh Hành cũng thật trâu bò.
-
Buổi tối, người ở phòng 216 ngồi rất ngay ngắn.
Ba tên bạn cùng phòng nhìn màn hình không chớp mắt, thỉnh thoảng phát ra tiếng cảm khái "mẹ nó ngực lớn thật!", "tư thế này quá tuyệt!".
Chỉ có Cố Duyên Xuyên một mình ngồi trước bàn đọc sách, hoàn toàn không bị quấy rầy.
Hai mươi phút sau, bộ phim kết thúc, ba người lần lượt đi nhà vệ sinh tắm rửa.
Tống Nghị là người đầu tiên tắm xong, cầm khăn lông lau tóc đi đến cạnh Cố Duyên Xuyên, vô cùng tò mò, "Anh Xuyên, vừa rồi anh nghe những âm thanh kia mà không có chút cảm giác nào sao?"
Cố Duyên Xuyên ngẩng đầu, biểu cảm bình thường không có gì biến hóa, "Không có."
Tống Nghị bày ra vẻ mặt không thể tin được, trộm cúi đầu nhìn nhìn phía dưới. Đm, thật sự không có gì biến hóa.
Đều là đàn ông, anh ta cảm thấy chuyện này quả thực không thể lý giải.
Cho dù không xem hình nhưng nghe thấy âm thanh ư ư a a trong video kia kêu to lại mị hoặc như vậy, Tống Nghị cảm thấy chính mình khó mà chịu đựng nổi.
Anh Xuyên sao lại không phản ứng chứ?!
Tống Nghị nhíu chặt lông mày, suy tư một lát, trong lòng bỗng nhiên hiện ra một phỏng đoán, buột miệng thốt ra: "Anh Xuyên, anh không phải là tính cách lãnh đạm chứ?!"
Cái tên này cười hì hì hai tiếng, bát quái mà tìm hiểu tiếp, "Nói thật đi, anh Xuyên anh có từng mơ cái phương diện kia chưa?"
Cố Duyên Xuyên không ngẩng đầu, mặc kệ tên này đang nhàm chán phát bệnh thần kinh, nói thẳng một câu, "Cuối tuần sau có kiểm tra, chắc cậu có thể tự ứng phó rồi."
Tự ứng phó là không đời nào! Có học sinh giỏi ở đây mà không ôm đùi thì mới là ngu.
Tống Nghị lập tức câm miệng, lấy lòng mà cười hai tiếng, "... Em sai rồi, vậy em đi trước, không quầy rầy anh đọc sách."
Cố Duyên Xuyên dừng tay vài giây. Vừa rồi thanh âm ở trong video kia, anh nghe vào tai ngoại trừ cảm thấy ồn ào còn lại là không có cảm giác gì.
Nếu nói về phản ứng, nửa điểm còn không bằng một giờ trước bị môi bạn nhỏ cùng bàn kia chạm vào.
Cảm giác giống như chạm vào điện, từ ngón tay lan đến đến khắp cơ thể, rất lâu không dừng lại.
Hầu kết Cố Duyên Xuyên lên xuống, tâm tư đã sớm không còn ở trong sách.
Sao có thể chưa từng mơ loại chuyện này. Chẳng qua trong mộng bạn nhỏ cùng bàn thẹn thùng như vậy, bản thân mình mỗi lần đều bắt nạt cô đến thảm...
Trương Dương là người thứ hai tắm rửa xong đi ra, cầm di động xem tin tức, kích động không thôi nói: "Tôi xui xẻo như vậy mà lại trúng thưởng! Hai vé xem phim điện ảnh "Kinh Hồn Chi Mộng"! Nghe nói bộ phim này đặc biệt kích thích, có thể khiến một người đàn ông cao 1m8 bị dọa khóc, ngày mai có ai muốn đi cùng tôi không?"
Cố Duyên Xuyên nhìn sách, giọng không chút gợn sóng, "Tôi không có hứng xem loại phim điện ảnh này."
Tống Nghị cười nhạo một tiếng, "Hai tên đàn ông cùng đi xem phim ma để làm gì, bị dọa rồi ôm nhau run bần bật sao? Nghĩ đến hình ảnh kia cậu không thấy đầy mùi gay à?"
Triệu Lập đang chuẩn bị đi tắm rửa nghe vậy cũng lắc đầu, "Phim ma chiếu rạp từ xưa đến nay chỉ dành cho đôi tình nhân mới xác định quan hệ thôi, đen thùi lùi, vừa nắm tay vừa ôm, cảm tình không phải nhanh chóng đi lên sao!"
Nắm tay? Ôm? Cố Duyên Xuyên nghe xong lời của bọn họ, sắc mặt thay đổi.
Trương Dương cảm thấy có đạo lý, gật đầu nói: "Tôi đưa hai vé này lên diễn đàn của trường xem có ai muốn mua không, vừa kiếm được tiền vừa thay đổi được da mình."
Mở tài khoản của mình lên, gõ gõ vài chữ, thao tác nhanh nhẹn không đến nửa phút đã có người nói muốn mua.
Trương Dương nhìn ID đối phương, ba chữ GYC này sao mà càng nhìn càng quen vậy!
Suy nghĩ hồi lâu, cậu chàng kinh ngạc hỏi, "Anh Xuyên, GYC là tài khoản của anh đúng không, mới vừa rồi không phải anh bảo không hứng thú với loại phim điện ảnh này sao?"
"Ừ, là tôi." Cố Duyên Xuyên gật đầu, bình tĩnh mở miệng, "Nghĩ lại đột nhiên lại có hứng thú."
Trương Dương cười ha hả, rất có nghĩa khí mà nói: "Chúng ta là bạn cùng phòng nói chuyện tiền nong làm gì. Nếu anh Xuyên muốn đi, em không bán vé nữa, ngày mai hai chúng ta cùng đi xem."
Lần đầu cùng anh Xuyên ra ngoài chơi, nghĩ lại có chút phấn khích.
Cố Duyên Xuyên hạ thấp mắt, biểu tình nhàn nhạt mà nhìn về phía cậu ta nói: "Vẫn là bán cho tôi đi, người tôi muốn đi cùng không phải là cậu."
Trương Dương: "?!!"
Nhất định phải biểu hiện rõ ràng sự trọng sắc khinh bạn như vậy sao?
-
Một lúc sau tắm rửa xong, Kiều Hạ thuận tay mang quần áo vừa thay đem đi giặt sạch.
Cô đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa giặt quần áo, đổ một ít bột giặt vào chậu nước rồi chà xát một chút, cảm giác được di động ở trong váy ngủ hơi rung lên.
Lắc lắc tay, Kiều Hạ lấy điện thoại ra xem, thì ra là Cố Duyên Xuyên nhắn tới hỏi cô ngày mai có rảnh không.
Trên tay còn dính một ít bột giặt, có chút trơn đánh chữ đều bị sai. Cô dứt khoát gửi cho anh yêu cầu trò chuyện giọng nói.
Sau khi kết nối được, Kiều Hạ nói với anh: "Tớ đang giặt quần áo nên không tiện gõ chữ, cậu tìm tớ có việc gì sao?"
Cố Duyên Xuyên nói, "Tớ có hai vé xem phim điện ảnh, muốn hỏi cậu có bằng lòng cùng đi xem với tớ không."
Kiều Hạ suy nghĩ một chút, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Tưởng Điềm ở trên giường rất vui vẻ mà lớn tiếng đề nghị, "Phòng chúng ta đã lâu không có hoạt động tập thể rồi, hay là ngày mai trời đẹp bốn người chúng ta cùng nhau dạo phố rồi đi ăn lẩu."
Triệu Mẫn Mẫn hưởng ứng kêu gọi, lập tức nhấc tay, "Được đấy, mình ở trường học buồn đến sắp mốc meo rồi."
Kiều Hạ ở ban công nghe được các cô nói chuyện, khó xử mà nói, "Chuyện đó, thật xin lỗi...Mình vừa mới nghe được bạn cùng phòng ngày mai muốn đi dạo phố, khả năng không có thời gian đi xem phim cùng cậu rồi."
Cố Duyên Xuyên: "Không sao, các cậu chơi vui vẻ, đi đường chú ý an toàn."
Người ta lần đầu mời mà mình lại từ chối, trong lòng Kiều Hạ cảm thấy rất ngượng ngùng.
Cô lập tức bổ sung một cậu, "Hai vé xem phim kia... Bằng không cậu với bạn cùng phòng cùng nhau đi xem."
Cố Duyên Xuyên cực kì nhạy bén mà nghe ra được một tia do dự cùng áy náy trong lời của bạn nhỏ cùng bàn.
Trầm mặc vài giây, anh nói: "Bạn cùng phòng của tớ ngày mai cũng không có thời gian."
Tống Nghị, Trương Dương cùng Triệu Lập đang chơi điện thoại đều đồng loạt ngẩng đầu, nghi hoặc mà sờ gáy.
Là bọn họ mất trí nhớ hay anh Xuyên mất trí đây? Cả ba bọn họ có thể có việc gì sao? Cuối tuần nào mà không ở trong phòng ngủ chơi game chứ!
Dừng một chút, Cố Duyên Xuyên thuận miệng bịa ra một lý do càng có sức thuyết phục hơn, "Bọn họ muốn ra ngoài cùng bạn gái."
Ra ngoài cái gì? Bạn gái? Ba cẩu độc thân từ trong bụng mẹ đồng thời gãi gãi tai, sợ mình nghe nhầm.
Trên mặt bọn họ hiện ra ba phần hoài nghi, bảy phần khiếp sợ, cái này cũng... Quá không biết xấu hổ!
Anh Xuyên vì theo đuổi em gái ngay cả liêm sỉ đều không màng sao? Nam thần cấm dục, cao ngạo lạnh lùng như hoa đâu!!!
Nghe xong những lời này của anh, Kiều Hạ trong lòng bỗng nhiên càng thêm áy náy.
Phòng ngủ bốn người, ba người có bạn gái mỗi anh không có, cô đơn một mình, nghĩ muốn đi xem phim cũng không có ai đi cùng.
Trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh buổi tối hôm đó, anh ở khu học tự chọn hút thuốc biểu cảm khổ sở lại cô đơn.
Tưởng tượng ra như vậy... Cảm thấy anh thật sự đáng thương. Phòng ngủ thì có thể hoạt động thường xuyên nhưng hình như như đây là lần đầu anh muốn ra ngoài chơi.
Hơn nữa nếu cô không đi dạo phố với bạn cùng phòng thì cả ba người họ cũng có thể ra ngoài với nhau.
Kiều Hạ chần chờ vài giây, hạ quyết định: "Mình ngày mai cùng cậu đi xem phim, mấy giờ phim chiếu vậy?"
"10 giờ sáng mai." Cố Duyên Xuyên cong môi, trả lời.
"Được, 8 giờ sáng mai gặp nhau ở cửa thư viện nhé."
"Ừm, ngày mai gặp."
Ba người nghe được toàn bộ câu chuyện dùng ánh mắt khiển trách nhìn anh, Tống Nghị trực tiếp dùng lời lẽ chính đáng nói: "Anh Xuyên, lương tâm anh không cảm thấy hổ thẹn sao? Lừa tiểu tiên nữ thiện lương như vậy, anh còn mặt mũi sao?!"
Cố Duyên Xuyên không mặn không nhạt hỏi lại: "Mặt mũi hay tiểu tiên nữ làm bạn gái quan trọng hơn?"
"..."
Trương Dương, Triệu Lập cùng Tống Nghị lập tức rơi vào yên tĩnh mà trầm tư suy nghĩ.
Lời này tuy vô sỉ nhưng lại cảm giác rất chí lý.
-
Kiều Hạ mang quần áo giặt sạch rồi vắt khô, sau đó treo lên trên lan can ngoài hành lang.
Vừa rồi Tưởng Điềm và Triệu Mẫn tranh cãi kịch liệt không nghe thấy cô cùng Cố Duyên Xuyên nói chuyện với nhau, lúc này thấy cô vào phòng hưng phấn nói, "Hạ Hạ, ngày mai chúng ta ra ngoài dạo phố đi, bây giờ đã có thể mua quần áo mùa hè rồi."
"Mình không cùng các cậu đi dạo phố được." Kiều Hạ nhìn cô ấy xin lỗi, "Mình ngày mai ra ngoài có chút việc."
Tưởng Điềm cùng Triệu Mẫn Mẫn tiếc nuối mà thở dài, cũng không miễn cưỡng cô, chờ thời tiết tốt về sau cơ hội ra ngoài còn rất nhiều.
Kiều Hạ rút giấy ra lau khô tay, trong đầu bỗng dưng nhớ lại vấn đề lúc trước tìm hiểu "Nam sinh khen nữ sinh đáng yêu là có ý gì", "Phù" một chút, dưới đáy lòng yên lặng mà thở dài một hơi.
Hả? Sau khi thở dài, Kiều Hạ lập tức ý thức được không đúng, sao mình lại thở dài chứ.
Chẳng lẽ nói là cô đang hy vọng Cố Duyên Xuyên có ý gì khác với mình sao?
Mím môi, Kiều Hạ mở miệng nói: "Điềm Điềm, mình hỏi cậu chuyện này."
Tưởng Điềm nhai bánh quy "rộp rộp", vung tay lên nói: "Hạ Hạ cậu nói đi, mình biết gì sẽ nói hết không giấu diếm nửa lời."
Kiều Hạ có phần buồn phiền hỏi: "Cậu có cảm thấy mình rất nhỏ hay không, không giống người đã học hơn nửa năm đại học?"
Tưởng Điểm nghe xong lời nói của cô, vỗ vỗ vụn bánh quy trên tay, chống má nghiêm túc nhìn bạn cùng phòng của mình.
Tóc đen thẳng dài, chưa từng nhuộm qua nên không chút hư tổn. Vóc dáng nhỏ nhắn, vòng eo thon gầy, cùng với bộ dạng ngây thơ không rành sự đời, trên người còn mặc váy ngủ hoạt hình.
Trừ bỏ vẻ trẻ con trên mặt rút bớt đi, tổng thể nhìn qua cùng với lúc mới báo danh không có gì khác nhau.
Tưởng Điềm thành thật gật gật đầu, "Hạ Hạ, cậu nói bây giờ cậu thi đại học người khác cũng sẽ tin."
Quả nhiên! Trách không được Cố Duyên Xuyên luôn coi cô giống trẻ con mà trêu đùa.
Không biết vì sao, Kiều Hạ vô cùng muốn cho Cố Duyên Xuyên thấy một bộ dạng khác biệt của mình vào ngày mai, vì thế khiêm tốn mà xin được chỉ bảo.
"Vậy Điềm Điềm... Cậu cảm thấy mình nên thay đổi như thế nào mới có thể nhìn trưởng thành hơn đây?"
Tưởng Điềm lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, phân tích nói: "Ách...Mình cảm thấy ngoại hình cùng cách ăn mặc cho người khác ấn tượng ban đầu. Tiếp theo nếu muốn loại cảm giác trưởng thành thì tốt nhất nên mặc quần áo theo phong cách trưởng thành, sau đó..."
Cô ấy nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu, "Tốt nhất là trang điểm. Trang điểm đơn giản sẽ giúp cậu nhìn qua trưởng thành hơn."
Nghe rất có lý! Kiều Hạ cảm thấy rất có ích, cười cười, cảm kích xong liền lục tung tứ phía.
Lộn xộn một lúc lâu, cô cảm thấy trước kia mình quá rụt rè, rất ít khi mặc váy.
Sáng hôm sau, Kiều Hạ mặc một chiếc váy dài màu đen, phối hợp với một đôi giày da nhỏ, còn trang điểm vô cùng tinh tế.
Trước khi ra cửa, cô nhìn trong gương cảm thấy bản thân so với ban đầu nhìn trưởng thành hơn nhiều.
Kiều Hạ rất vừa lòng, nhẹ nhàng bước đến cửa thư viện.
Sau khi nhìn thấy Cố Duyên Xuyên, cô thong thả ung dung mà đến trước mặt anh, ổn định lại, đôi mắt sáng ngời đẹp mắt chớp chớp, mong đợi hỏi, "Cậu có cảm thấy hôm nay mình đặc biệt khác mọi ngày không?"
Cố Duyên Xuyên nhìn chằm chằm bạn cùng bàn của mình lúc lâu, lông mày chau lại, trong giọng nói lộ ra tia nghi hoặc, "Một ngày không gặp, cậu đây là... Cao lên?"
"Nhiều như vậy?" Nói xong, anh còn dùng tay đo ra 4cm.
Khó có được một lần mang giày cao gót, thật vất vả mới nhìn cao hơn một chút, Kiều Hạ: "?!!"
Cực khổ vất vả trang điểm lâu như vậy, cho rằng cả người nhìn trưởng thành hơn, kết quả anh chỉ chú ý chiều cao của mình.
Thật đáng giận! Người này chẳng lẽ không thấy cô mang giày cao gót sao?
Cô ngẩng đầu nhìn, đối phương cao 1m8 trở lên. Thật đúng là không có nhu cầu mang loại giày cao gót này.
Kiều Hạ có chút buồn bực, trên mặt không vui vẻ tươi cười như vừa rồi, nhấc chân đi ra chỗ xe bus.
Cố Duyên Xuyên đoán rằng bạn cùng bàn hẳn là đang tức giận nhưng lại không nghĩ ra mình đắc tội cô ở chỗ nào.
Chỉ có thể nhắm mắt đi theo sau Kiều Hạ, cùng cô soát vé lên xe.
Sau khi ngồi xuống, Cố Xuyên Duyên ôn tồn hỏi, "Tớ khiến cậu không vui sao?"
Kiều Hạ không phải nữ sinh có tính hay để bụng, hơi suy nghĩ một lúc cảm thấy anh không nhìn ra mình có gì biến hóa cũng không có gì sai.
Nam sinh ấy mà, không để ý mấy chuyện này cũng là điều bình thường.
Chỉ là trong lòng vẫn có chút không vui, như việc dành cả thời gian và cong sức để chuẩn bị một món quà tặng cho người ta nhưng họ từ đầu đến cuồi lại không hề phát hiện.
"Hôm nay mình trang điểm, mặc váy so với bình thường đẹp hơn nhiều, nhưng cậu không hề phát hiện ra."
Giọng của cô nho nhỏ, nghe còn có phần tủi thân, y như bạn nhỏ được điểm cao lại không được khen ngợi.
Sau khi biết được nguyên nhân này, Cố Duyên Xuyên nhìn cô trong chốc lát, "Thật ra tớ cũng không cảm thấy cậu hôm nay đẹp hơn so với ngày thường."
Kiều Hạ: "??"
Nói trực tiếp như vậy cũng không cho cô một chút mặt mũi nào sao!
Cô tức giận lườm anh, đổi lại đôi mắt đen nhánh của Cố Duyên Xuyên toát lên nụ cười, sau đó nghe được anh dùng giọng nói thực nghiêm trang mà nói, "Bởi vì tớ cảm thấy..."
"Bạn cùng bàn của tớ cho dù trang điểm hay không trang điểm, mặc váy hay không mặc váy, ở trong lòng tớ đều xinh đẹp như vậy. Không có tồn tại khái niệm ngày hôm nay đẹp hơn hôm qua."
Kiều Hạ y như kinh khí cầu bị chọc thủng, tức giận trong lòng tan tành thành mây khói, lỗ tai từng chút một đỏ bừng lên.
A a a... Sao anh có thể buông lời thả thính như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...