Edit: Nấm
Beta: Er + TH
Kiều Hạ sợ anh không đồng ý, sau khi gửi tin nhắn thì trong lòng rất khẩn trương.
Đến khi tin nhắn anh gửi tới, cuối cùng cô như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm.
Đầu ngón tay út ấn màn hình, Kiều Hạ tiếp tục gửi tin nhắn cho anh.
[ Tốt rồi ~ Vậy ngày mai chúng ta sẽ chính thức bắt đầu quan hệ hẹn ăn cơm nhé ~ Bình thường cậu thích ăn cơm ở căng tin nào? (≧▽≦) ]
Quan hệ hẹn cơm... Sau khi Cố Duyên Xuyên nhìn thấy bốn chữ này, khóe miệng chậm rãi cong lên, ý cười trong mắt tăng thêm vài phần.
Bắt đầu từ ngày mai, bạn học nhỏ ngồi cùng bàn sẽ biến thành bạn nhỏ ăn cơm cùng của anh.
Nhìn vào tin nhắn của cô lần nữa, căng tin mà anh thích? Không có khả năng tồn tại chuyện này.
Đối với anh mà nói, hương vị đồ ăn của mấy căng tin ở trường đều như nhau, rất khó ăn.
Nhưng mà, Cố Duyên Xuyên suy ngẫm một lúc rồi trả lời cô: [Căng tin thứ hai.]
Bởi vì anh còn nhớ rõ hai ngày trước tìm hiểu trong tường nhà cô, thấy một status mới nhất là --
"Đột nhiên phát hiện hai món sườn hấp cơm và thịt gà chiên giòn ở căng tin thứ hai mới mở đều cực kỳ ngon~"
Sau khi Kiều Hạ nhìn tin nhắn anh trả lời lại thì vô cùng kinh ngạc và vui mừng: Điều quan trọng nhất là ăn cơm chung là gì, chắc chắn là khẩu vị phải giống nhau!
[Chuyện này thật là trùng hợp (=▽=) Gần đây tớ cũng rất thích đến căng tin này. Vậy mười hai giờ trưa mai, tớ đợi cậu ở cửa căng tin~]
Nhìn tin nhắn cô gửi tới là có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của bạn học nhỏ ngồi cùng bàn. Thực ra, đó chỉ là một sự kiên rất nhỏ, nhưng cô ấy lại luôn luôn vui vẻ.
Cố Duyên Xuyên bị lây nhiễm sự vui vẻ của cô, khóe miệng nở nụ cười càng sâu, chậm rãi gõ năm chữ: [Được, không gặp không về.]
-
Giải quyết một mối băn khoăn nhỏ, Kiều Hạ rất vui vẻ, sạc pin điện thoại, sau đó cầm váy ngủ và bước nhẹ nhàng vào phòng tắm.
Mở vòi hoa sen ra, dòng nước ào ào dội vào người, cô lấy sữa tắm ra tay, bắt đầu xoa từ cổ xuống.
Khi tắm rửa là lúc đầu óc thư giãn và buồn chán nhất, suy nghĩ của Kiều Hạ giống như cây bèo trong nước, trôi nổi không mục đích, cuối cùng vẫn dừng lại ở Cố Duyên Xuyên.
Tối hôm nay anh và cô tổng cộng có ba lần tiếp xúc thân thể, vành tai, tay và đỉnh đầu.
Trước kia chưa từng có nam sinh nào làm chuyện như vậy với cô, mà cô dường như cũng không hề bài xích anh.
Kiều Hạ đưa tay lên vành tai của mình, nhẹ nhàng nhéo mấy cái, không xuất hiện phản ứng nóng nóng, mặt đỏ run sợ như lúc bị anh chạm vào.
Ngón tay anh giống như mang điện vậy. Đây chẳng lẽ là sự hâp dẫn từ người khác phái giống trong sách nói sao?
-
Hôm nay thời gian tắm của cô lâu hơn với bình thường một chút, bởi vì cô vừa tắm vừa suy nghĩ vẩn vơ nên tốc độ vô thức chậm đi.
Lúc tắm, Kiều Hạ nghe thấy ba người bạn cùng phòng trò chuyện hăng say ở bên ngoài, nhưng vì cách một cánh cửa nên cô cũng không nghe rõ cụ thể họ đang nói gì.
Thay quần áo xong, cô đẩy cửa ra ngoài, tình cờ nghe thấy Tương Điềm nói, "Tốc độ anh ta đổi bạn gái rất nhanh, nhưng thẩm mĩ chỉ có một. Dường như là cả đời này anh ta chỉ tìm một kiểu nữ sinh có dáng người thấp thấp, nhìn qua rất trong sáng và ngoan ngoãn."
Nhìn thấy Kiều Hạ đi ra, đôi mắt cô ấy sáng lên, nâng cao âm điệu, "Giống như Hạ Hạ của chúng ta vậy!"
Ánh mắt ba người đồng loạt nhìn cô.
Ở chung gần một năm, sớm chiều gặp mặt đã lâu, nhưng họ vẫn bị bộ dạng của tiểu mỹ nhân vừa tắm xong, giống như một bông hoa sen trên mặt nước làm cho tâm trí rung động.
Lông mày lá liễu, đôi mắt như làn thu thuỷ, làn da trắng sáng như ngọc, quan trọng nhất là dáng người đẹp. Cần cổ thon dài và xương quai xanh tinh tế. Hai bầu ngực mềm mại làm cho váy ngủ hoạt hình hơi dựng lên, đường cong mê người ẩn hiện sau lớp váy.
Cứ như người trong hoạt hình chui ra vậy, cái loại váy bình dân ai cũng mặc này mặc trên người cô ấy lại thêm vài phần ý hấp dẫn mê hoặc.
"Mẹ ơi!" Triệu Mẫn Mẫn là người thẳng thắn nhất, "Hạ Hạ, bộ dạng này của cậu, dù mình là con gái còn không nhịn được, tay chân cũng muốn cứng."
Hai người còn lại cũng cười hì hì trêu ghẹo, "Hạ Hạ, về sau bạn trai cậu được hưởng của cực tốt rồi, khẳng định đặc biệt đặc biệt có lợi!"
Kiều Hạ bị họ trêu chọc thật sự rất ngại, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng, "Các cậu đang nói chuyện mà sao lại nhắc đến mình rồi?"
"Đấy chỉ là tình cờ nói tới thôi." Trần Duyệt cười nói.
Nhìn cơ thể Kiều Hạ sóng nước nhấp nhô, sau đó cúi đầu nhìn đất đai bằng phẳng của mình, cô muốn không tức tưởi kêu ông trời quá bất công.
Không chỉ cho người ta một khuôn mặt trong sáng và dễ nhìn mà còn mua một tặng một, tặng thêm dáng người mê người nữa.
Hâm mộ, hâm mộ nữa cũng không có được.
Kiều Hạ ngồi trên ghế dài, thoa một ít sữa dưỡng thể, tò mò hỏi, "Vừa nãy các cậu nói chuyện gì vậy?"
Tương Điềm giành trước, kích động nói: "Tuần sau diễn ra giải bóng rổ giữa 10 trường sẽ được tổ chức ở trường chúng ta. Đến hôm đó, Quý Hành cũng đến."
Nghe được cái tên này, Kiều Hạ càng bôi sữa dưỡng thể lung tung.
Nghĩ cô luôn không quan tâm chuyện linh tinh, Trần Duyệt tích cực giải thích cho cô, "Quý Hành là một nam thần giảng đường rất nổi tiếng, không chỉ đẹp trai mà trong nhà còn có tiền. Nghe nói anh ta còn quyên góp cho trường học mình một tòa nhà đó!"
"Khác hẳn với nam thần giảng đường cao ngạo và lạnh lùng, không gần nữ sắc của trường chúng ta, anh ta chưa đến một năm đã thay ba người bạn gái."
"Hơn nữa, anh ta tuy lăng nhăng nhưng có vẻ chỉ chung tình với kiểu em gái mềm mại, bạn gái anh ta chưa bao giờ cao hơn 1m6. Mọi người đều nói anh ta vừa lăng nhăng lại chung thủy."
"Đợi đến ngày diễn ra trận bóng rổ." Tương Điềm đột nhiên nghĩ đến một chuyện đặc biệt, kích động đưa ra một giả thiết kỳ diệu, "Nếu là Hạ Hạ lúc trước, nói không chừng Quý Hành vừa gặp đã yêu đối với cậu đó."
Cô ấy đã xem qua mấy ảnh chụp bạn gái của Quý Hành, bộ dạng đều lanh lợi, dịu dàng và ngoan ngoãn. Nhưng không biết có phải do được bạn cùng phòng của mình tẩy mắt không, cô ấy cảm thấy họ đều thua Kiều Hạ.
Kiều Hạ lắc đầu, giọng điệu không còn vui đùa như vừa rồi, sắc mặt nghiêm túc, "Điềm Điềm, cậu không nên nói bừa."
Tương Điềm nghĩ cô thẹn thùng, cười hì hì vài cái, sau đó tiếp tục trò chuyện với Trần Duyệt về chuyện xấu của Quý Hành.
Kiều Hạ cúi đầu, nhẹ nhàng nhấp môi dưới.
Họ không biết quan hệ của cô và Quý Hành, nhưng cô lại biết rất rõ cho nên cô cũng biết anh ấy chán ghét cô đến mức nào.
Dường như đã qua hơn mười năm, Kiều Hạ vẫn nhớ rõ cảnh tượng cô và anh ấy lần đầu gặp mặt như thế nào.
Mùa đông năm ấy vô cùng lạnh, tuyết rơi nhiều và bay toán loạn, cô mặc bộ quần áo vải bông không cũ cũng không mới, bị ai đó dẫn đến Quý gia, gặp được chú Quý và anh ấy.
Phòng khách trang hoàng lộng lẫy với hệ thống sưởi ấm áp, thảm trên sàn mềm mại, trên vách tường treo những bức tranh đắt tiền. Tất cả đều không hợp với đôi giày dính bùn của cô.
Bị mẹ đẩy lên từ phía sau, cô lấy hết dũng khí, đón nhận ánh mắt sắc bén của anh ấy mà nhút nhát gọi một tiếng, "Anh trai."
Sắc mặt thiếu niên lạnh lùng, từng bước đến gần cô, nở nụ cười, giọng điệu trào phúng, "Tao không biết từ lúc nào mà tao lại có thêm một đứa em gái. Gọi tao là anh, mày xứng sao?"
Những lời này khiến Kiều Hạ mười tuổi đau lòng rất lâu, nhưng sau này khi cô trưởng thành thì cũng dần dần phai nhạt.
Mấy người bạn cùng phòng vẫn tích cực thảo luận về Quý Hành. Kiều Hạ không có hứng thú tham gia nên đã sớm leo lên giường, đeo tai nghe để xem một bộ phim Mỹ mới công chiếu.
Cô biết Quý Hành sẽ đến trường học mình tham gia, vài ngày trước cô đã biết được tin này từ vòng bạn bè.
Lúc trước cô và anh ấy trùng hợp ngẫu nhiên mà thêm Wechat lẫn nhau, Kiều Hạ nghĩ anh ấy chắc chắn sẽ xóa đi hoặc là chặn, nhưng kỳ lạ anh ấy lại không làm như vậy.
Về trận bóng rổ, cô cảm thấy mình không nên đi xem.
Trải qua mấy năm ăn nhờ ở đậu cô đã biết cái gì gọi là biết điều. Nếu biết rõ mình không được yêu thích và chào đón thì tốt nhất nên cố gắng không xuất hiện trước mặt họ.
Giống như năm đó cô điền phiếu nguyện vọng, mẹ cô kiên quyết bắt cô điền nguyện vọng thi vào trường đại học S, cùng trường với Quý Hành.
Kiều Hạ nghe lời nhiều năm như vậy nhưng khi đến ngày điền đơn nguyện vọng thì cô lại tự quyết định thi vào đại học A.
Đại học S và đại học A đều là đại học danh giá lâu đời, đều là trường hạng nhất. Điểm duy nhất khác biệt đại khái là Quý Hành không ở đó, cô sẽ không thường xuyên xuất hiện trước mặt anh ta, cũng sẽ không làm cho anh cảm thấy chán ghét.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...