Editor: Caramel
Quả thật trong chuyện này, lúc thân dưới của người phụ nữ sạch sẽ, chảy ra chút nước dâm không mang theo hương vị gì. Trước kia Chu Kỳ cũng đã thử nếm qua nước dâm của chính mình chẳng thấy có mùi vị, nên bây giờ ăn cũng không thấy có gì. Cô cũng không biết vì sao mà Tưởng Diên lại thích uống nước dâm của cô như thế, lại còn ăn rất ngon lành, không biết còn tưởng rằng anh đang ăn gì đấy ngon lắm.
Tưởng Diên nghe nói thế thì hôn vào miệng của cô, “Không có mùi vị gì cả? Em cẩn thận ăn thử xem, có phải đều là mùi vị lẳng lơ của em, còn có chút ngọt nữa, mỗi lần liếm nước dâm của em đều là vị ngọt.”
Chu Kỳ ngại ngùng ôm lấy eo anh, đầu chôn trong ngực của anh nói, “Em phải trở về rồi, em nói với mẹ là mình xuống dưới mua đồ, về lâu chắc chắn mẹ sẽ cảm thấy em nói dối, sợ rằng bà ấy lại tức giận.”
Tưởng Diên vuốt tóc cô, hỏi cô: “Ngày mai muốn mời bố mẹ ra ngoài dùng bữa cơm không? Anh muốn xác định vị trí một chút, tới Đại Tần ăn không? Đến đó xin lỗi bố mẹ em, giải thích với hai người về chuyện của chúng ta chứ?”
Đây là nhà hàng Trung Hoa đạt tiêu chuẩn Michelin nổi tiếng nhất ở đây, giá cả vô cùng mắc, cá nhân Tưởng Diên đến ăn chắc chắn sẽ rất tiếc tiền. Nhưng dù sao là mở tiệc để tiếp đãi bố mẹ vợ mà, đi đến chỗ xa hoa chút cũng tốt nên anh mới định đưa họ đến đấy.
Chu Kỳ nghe thấy địa điểm thì nhảy dựng lên, hỏi anh: “Chỗ đó quá đắt rồi, nếu anh thật sự muốn mời bố mẹ em ăn cơm thì tìm một nhà hàng tiện nghi chút là được, không cần phải quá đắt tiền đâu. Hai người họ cũng không cần phải đến nhà hàng sang trọng ăn mà.”
Tưởng Diên nghĩ một hồi, vẫn nên đến nơi tốt tốt một chút, kiểu gì cũng phải nhìn đến mặt mũi của người lớn mà chăm sóc đi. Dù sao cũng chính là bố mẹ vợ mình, mời ăn cơm chắc chắn không thể quá tiếc nuối được, nên anh mới nói với Chu Kỳ rằng mai cứ đến đó.
…
Sau khi Chu Kỳ trở về, mẹ Chu nhìn chằm chằm cô nói: “Không phải có giáo viên đến đưa đồ gì đó cho con sao? Đồ đâu mất rồi?”
Chu Kỳ nói qua loa cho có lệ, “Là nói một vài chuyện mà thôi, nói miệng thì làm sao có cái gì được chứ. Bố mẹ à, Tưởng Diên gửi Wechat cho con, muốn mời hai người một bữa cơm, ở bên chỗ Đại Tần ấy.”
Mẹ Chu trừng mắt nhìn cô, không nghe ra buồn vui giận hờn gì nói: “Cậu ta bỏ tiền ra được sao? Lại mời chúng ta đến chỗ đắt tiền như thế, khách sạn đó rất nổi tiếng đấy, hơn nữa giá cả rất cao. Sẽ không mời chúng ta đến khách sạn đó ăn, sau đó lại bắt chúng ta trả tiền chứ.”
Chu Kỳ có chút tức giận, “Không phải, sao bố mẹ lại nghĩ anh ấy là một tiểu bạch kiểm* vậy? Con ở bên anh ấy lâu như thế cũng đều do anh ấy chi tiền, chưa từng để con bỏ tiền túi ra, cũng chẳng phải ham tiền của con, anh ấy chắc chắn không giống như mọi người nghĩ.”
*Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.
Mẹ Chu cười lạnh: “Phải chờ đợi để câu được con cá lớn hơn, con không biết à? Nhà chúng ta tuy chẳng phải gia đình có tiền, nhưng con đừng quên, nhà mình có tận hai căn phòng ở đây đấy, có hai căn phòng thì nói lên điều gì? Có hai căn phòng thì cũng đã đủ lắm rồi, có lẽ không ham tiền của nhà chúng ta thì chắc chắn là ham nhà. Bây giờ cậu ta mới là công nhân xây dựng thôi, muốn kiếm một căn nhà ở chỗ này có bao nhiêu khó khăn, biết được sau khi kết hôn với con cái gì cũng có. Con biết rõ như thế mà không dừng lại đi, còn ngu ngốc bị cậu ta lừa.”
Chu Kỳ thật sự bị giọng điệu này của bà làm cho tức chết rồi, cô không muốn nói chuyện với giọng điệu khắc nghiệt như thế.
“Dù sao hai người cũng chẳng hề muốn đi, nếu hai người không muốn đi như thế thì con tiết kiệm được tiền.”
Mẹ Chu muốn bốc hỏa, bố Chu mới nói với bà, “Thôi quên đi, bà xã à, bà cũng đừng có một gậy đánh uyên ương thế kia. Ngày mai cứ đi xem trước đi, nhỡ đâu chẳng phải giống như chúng ta nghĩ thì sao. Cứ đi xem xem người kia như thế nào, lỡ như là người có nhân phẩm tốt thì thế nào. Bà cũng nên tin tưởng ánh mắt con gái mình một chút, ngày mai đến dùng một bữa cơm với cậu ta, nhìn một cái có thể biết ngay là loại người gì.”
Mẹ Chu vẫn còn muốn phản đối, nhưng nghe được chồng bà nói như thế thì không phản đối nữa, đồng ý ngày mai cùng đi ăn cơm.
…
Tối hôm đó Chu Kỳ gửi tin nhắn Wechat nói với anh, nên ngày hôm sau Tưởng Diên đến. Anh nhìn bố mẹ Chu chào hỏi một chút, nhưng mẹ Chu không phản ứng gì.
Bây giờ Tưởng Diên mặc tây trang, bởi vì chính thức gặp người lớn nên anh đã đi mua tây trang. Trước kia, Tiểu Thành từng nói với anh, nói cái gì mà ông chủ này nọ, chủ yếu đều dựa vào ăn mặc, nói anh đi mua một bộ tây trang.
Tưởng Diên không thích mặc tây trang, dù sao cũng đều do thói quen của anh, sao có thể thích mặc những bộ quần áo thế này được, mặc vào cảm thấy rất không quen, không được tự nhiên, anh vẫn thích mặc quần áo loại năm tệ thoải mái hơn.
Đây cũng là lần đầu tiên Chu Kỳ nhìn thấy anh mặc tây trang. Dáng người anh vô cùng đẹp, cho dù mặc quần áo bình thường hay tây trang cũng đều rất đẹp trai. Bây giờ mặc tây trang vào lại có cảm giác khang khác, cảm giác áo mũ chỉnh tề, có một cách nói dạo này rất hay nghe, gọi là phong cách cấm dục. Chu Kỳ vô cùng thích, nhìn anh mặc như thế thì ánh mắt đều tỏa sáng, đặc biệt đẹp trai. Cô muốn nhìn thấy anh mặc tây trang “chơi” cô, cảm giác sẽ là một loại phong cách khác biệt.
Tưởng Diên đi qua mở cửa xe cho Chu Kỳ, dẫn bố mẹ cô đi lên xe, sau đó anh lái xe đưa người đến khách sạn.
Ngày hôm qua anh đã bảo Tiểu Thành đến nơi này đặt chỗ, nên bây giờ anh trực tiếp đi vào phòng đã được đặt trước ở bên trong.
Phòng thuê lúc này vô cùng im lặng, Tưởng Diên đi vào rót cho mẹ Chu ly nước. Mẹ Chu nhìn anh chăm chú, hỏi anh: “Cậu không phải là sinh viên à. Có bằng cấp gì rồi?”
Tưởng Diên nghe thế thì dừng tay một chút, thành thật trả lời: “Không phải, từ trung học cháu đã nghỉ học rồi ạ.”
Mẹ Chu nghe nói như thế, thì giọng càng thêm không vui: “Dân quê à? Cậu ở đâu?”
“Ở một trấn nhỏ phía Tây.”
Khoảng cách không xa, ở thành thị này có một nông thôn hẻo lánh, mẹ Chu nghe thế thì mặt càng trở nên khó coi hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...