Sau khi chiếc xe của Vũ Dạ Triệt đã về đến Vũ Trạch. Tân Yết liếc nhìn đôi tình nhân kia mà bĩu môi, nội tâm Tân Yết muốn cầm súng bắn chết hai người này!
Vũ Dạ Triệt đưa Nhược Uyển về nhà trước, sau đó anh lại phải đến công ti để họp. Trước khi rời đi, Vũ Dạ Triệt còn nói nhỏ với cô
- Em nghỉ ngơi đi, khi nào anh xong việc sẽ về với em.
- Em muốn đến công ti của anh... được không?
Nhược Uyển ngước mắt nhìn anh, đôi mắt to tròn của cô làm anh không thể cưỡng lại được. Anh đặt lên môi của cô một nụ hôn nhẹ, rồi ôn nhu gật đầu.
- Nhưng khi đến ba giờ chiều hãy đến, lúc đó anh họp xong rồi. Ngoan, bây giờ thì em vào nghỉ đi
Nhược Uyển bĩu môi, rồi gật đầu. Sau đó cô đi vào, Vũ Dạ Triệt nhìn Tân Yết sau đó nhàn nhạt nói
- Chiều nay cậu đưa cô ấy đến Vũ Thị. Gọi cho Tuyệt lão gia đưa thêm vài người bảo vệ cô ấy, tôi cảm thấy sắp có việc gì đó.
- Tôi biết rồi!
Tân Yết nghiêm túc gật đầu rồi lẳng lặng đi vào. Vũ Dạ Triệt hơi nheo nheo mắt, anh ngồi vào ghế sau, còn ghế lái để cho một tên tài xế khác lái. Anh vừa ngồi vừa suy nghĩ, anh lo sợ cô sẽ xảy ra chuyện.
Gần đến Vũ Thị, sắc mặt của anh liền nhanh chóng trở lại lãnh đạm như bình thường. Anh gạt đi những suy nghĩ linh tinh kia ra khỏi đầu, rồi bước vào công ti
Anh là Tổng Giám Đốc của Vũ Thị đương nhiên đến đâu cũng có người cúi đầu, gọi một tiếng "Đại Boss", Vũ Dạ Triệt gật đầu. Khi bước đến gần phòng họp thì anh nhìn thấy Vũ Dương và Vũ Mục An đứng trước cửa
Vũ Dương nhìn thấy anh liền chạy lại
- Anh, bà ta đưa một đứa con gái đến đây. Hiện đang ở trong phòng họp!
Vũ Dạ Triệt nhíu mày, "Bà ta" ở đây mà Vũ Dương nói chính là "mẹ ruột" của ba anh em nhà họ Vũ
Bà ta là Tuyền Ân, là một người phụ nữ mưu mô, vì cái gia sản to lớn của Vũ gia mà bà ta đã không từ thủ đoạn để được gả vào Vũ gia. Sau khi đã đào được một số tiền kha khá từ Vũ gia thì bà ta liền đá Vũ lão gia và ba anh em Vũ gia ra. Đi theo một tiểu thịt tươi đến đất nước Ý kia. Nhưng không ngờ bây giờ bà ta lại quay lại
- Mục An về rồi?
- Em vừa về đến. Bà ta... Chắc hẳn muốn gả cô gái kia cho anh!
- Ồ!
Vũ Dạ Triệt nhếch môi, nụ cười của anh quả thật hấp dẫn được nhiều người phụ nữ, nhưng hiện tại nét cười này lại mang nhiều nguy hiểm khiến người ta rợn người.
Vũ Dạ Triệt mở cửa bước vào, Vũ Dương và Vũ Mục An cũng đi theo sau anh
Vũ Dạ Triệt ngũ quan tinh xảo, gương mặt nghiêm nghị, bên ngoài còn toát lên vẻ lãnh đạm khiến người ta rung sợ, nhưng cũng khiến người ta muốn chinh phục
Tuyền Ân cùng một cô gái nhỏ bên cạnh, cô gái kia có vẻ là tiểu thư nhà giàu. Cô ta luôn đứng khép nép bên cạnh Tuyền Ân, nhưng sau khi thấy gương mặt hoàn mỹ của Vũ Dạ Triệt, ánh mắt của cô ta đã bắt đầu sáng lên
- Triệt... Con....
- Câm mồm! Ai là con của bà?
- Triệt... Mẹ đây... Con sao vậy? Mẹ là mẹ con đây!
Trong phòng họp bây giờ còn lại 6 người
Một, Vũ Dạ Triệt
Hai, Vũ Mục An
Ba, Vũ Dương
Bốn, Tuyền Ân
Năm, cô gái đi cùng Tuyền Ân - Lục Mỹ Hi
Sáu, là ba của cô ta - Lục Kiến
Lục Mỹ Hi nhìn anh đến say đắm, còn anh... Khi thấy có người nhìn chằm chằm mình liền thấy không thoải mái, anh đưa đôi mắt chim ưng sắc bén quét qua Lục Mỹ Hi, làm cho cô ta ngại ngùng, bẻn lẻn nhìn anh
- Hai người họ?
- A! Đây đây. Triệt, đây là Mỹ Hi... Là tiểu thư của Lục gia ở Chung Thành. Con xem, cô bé rất xinh xắn, đáng yêu đúng không? Mẹ đang định sắp xếp cho hai đứa xem mắt đấy!
- Xem mắt?
Vũ Dạ Triệt cười lạnh, anh đi gần đến bên Lục Mỹ Hi... Cô ta ngượng đến đỏ mặt, đưa đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn anh, như đang quyến rũ anh. Nhưng cái ánh mắt này lại là thứ khiến Vũ Dạ Triệt chán ghét
- Cô ta... Cũng xứng để tôi xem mắt sao?
- Triệt, con nói gì vậy... Mỹ Hi là tiểu thư Lục gia, là Lục gia đó! Con bé không xứng thì ai mới xứng?
Vũ Dương và Vũ Mục An nhìn bà ta liền cảm thấy dơ bẩn, bản thân đã không ra gì còn muốn làm mai cho Vũ Dạ Triệt
Riêng anh thì không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng trước mặt bà ta. Bàn tay to lớn nâng lấy cằm bà ta lên, trên môi nở một nụ cười. Nhưng lại làm cho Tuyền Ân và Lục Mỹ Hi run lên một cái
- Cô ta, cho dù là con của Tổng thống. Tôi cũng không cần. Còn bà? Đã là không ra gì, còn muốn kéo tôi theo? Người đàn bà mưu mô như bà... Quả thật làm người ta.... Khinh bỉ!
Vũ Dạ Triệt từ sớm đã không xem Tuyền Ân là mẹ, cho dù bà ta sinh anh ra thì sao chứ? Từ nhỏ đã không thích ba anh em. Miệng luôn gọi ba người họ là con hoang, nếu không phải bà ta có công sinh thành thì chắc chắn bây giờ mồ của bà ta đã sớm xanh cỏ. Chứ chẳng thể nào còn yên ổn đứng ở đây dạy dỗ anh
- Anh Triệt. Anh đừng nói như vậy, bác gái là có nổi khổ mà!
Lục Mỹ Hi nhẹ nhàng nói. Giọng nói của cô ta quả thật rất nhẹ nhàng, nếu là nam nhân chắc hẳn sẽ phải gục ngã ngay. Nhưng rất tiếc, đó không phải anh
Vũ Dạ Triệt bước đến cạnh cô ta. Cúi đầu xuống, nhếch môi lạnh nhạt nói
- Cô còn bốc mùi hơn cả bà ta!
- Anh... Anh...
- Lục tiểu thư, cô là thiên kim của Chung Thành thì sao? Là thiên kim của Lục gia thì sao? Cô có tư cách gì dạy dỗ tôi ở đây? Nên nhớ! Đây là Phong Thành!
Vũ Dạ Triệt nói xong liền nhìn ba người bọn họ bằng ánh mắt khinh bỉ. Vũ Dương và Vũ Mục An chỉ im lặng, họ không muốn nói nhiều với cái đám người này
Nhưng từ nảy đến giờ, Lục Kiến vẫn chưa hề lên tiếng... Việc này làm cho Tuyền Ân và Lục Mỹ Hi có chút nôn nóng
- Anh Triệt, nếu anh hẹn hò với em. Lục thị sẽ góp vốn vào Vũ thị, đến lúc đó anh là người có lợi... Vừa có tiền vừa có phụ nữ...
Lục Mỹ Hi nói càng ngày càng nhỏ, mặt cô ta cũng đỏ ửng. Nhưng, những câu cô ta nói lại càng làm cho ba anh em nhà họ Vũ khinh miệt cô ta hơn
Bỗng nhiên, bên ngoài có một cô gái tức giận đạp cửa vào. Gương mặt xinh đẹp, kiêu sa không góc chết của cô đang tức giận đến mức sắp đỏ cả lên. Nhược Uyển không nghe theo lời mà Vũ Dạ Triệt đã nói, cô muốn đến sớm. Và đúng lúc, cô nghe được câu nói của Lục Mỹ Hi
Khi nhìn thấy cô, ba người bọn họ và cả Vũ Mục An khá ngạc nhiên. Lục Mỹ Hi nhìn anh, rồi nhìn sang cô
- Này cô gái, đây là Vũ thị, cô lại bạo lực như vậy?
Tuyền Ân nhíu mày nhìn cô rồi nói, Nhược Uyển nhếch môi cười lạnh. Cô uyển chuyển đi đến trước mặt Tuyền Ân và Lục Mỹ Hi, ra sức châm chọc
- Ha, bạo lực? Đúng rồi, đúng rồi. Tôi không nên bạo lực, nếu không... Đám chó hoang các người lại quay ra cắn người mất!
- Cô!!!
Lục Mỹ Hi vung tay lên muốn đánh cô, nhưng lại bị cô bắt lấy. Hất mạnh cô ta ngã xoàng ra đất, Lục Mỹ Hi khổ sở nằm dài trên sàn nhà, khó khăn nhưng không đứng dậy được. Nhược Uyển ngồi xuống, nâng gương mặt của cô ta lên, hung hăng nói
- Lục tiểu thư thì sao? Lục thị thì sao? Lục Mỹ Hi cô thì sao? Muốn lấy người đàn ông của tôi? Phải xem cô có bản lĩnh hay không!
Nhược Uyển hất mạnh cằm của cô ta xuống, với sức lực của Nhược Uyển thì đương nhiên mặt cô ta nhanh chóng tiếp đất. Tuyền Ân thấy Lục Mỹ Hi như vậy liền muốn nhào đến đánh cô, nhưng bị cô lườm cho một cái
Bà ta nuốt nước bọt một cái. Nhược Uyển đứng dậy, đi từ từ đến trước mặt bà ta, nhưng cô tiến một bước, bà ta liền lùi hai bước. Cô lãnh đạm nói
- Bà là Tuyền Ân sao? Nghe danh đã lâu. Nhưng! Cho dù bà có là bà nội của Tuyền Ân đi nữa, thì tôi cũng không khách khí!
Sau đó, cô nhìn sang Lục Kiến đang đứng run rẩy. Từ khi cô đạp cửa xông vào thì thân thể ông ta đã run lên bần bật, cô đi đến bên cạnh của ông ta. Đặt tay lên vai ông ta, châm chọc nói
- Lục lão gia... Đứa con gái mà ông cho là gia giáo lại muốn cướp nam nhân của tôi? Không lẽ ông chê Lục gia quá lớn đi? Nên muốn tạo phản? Hả?
- Không... Không có... Tiểu thư... Tôi sai rồi.... Tôi sai rồi... Tôi không có ý đó...
- A! Hay là....
Nhược Uyển bật vòng tay của mình ra, là một con dao nhỏ được ghép với vòng tay. Đây là vòng tay mà Tuyệt Khuyết đặc biệt cho cô để phòng thân và đây là lần đầu cô sử dụng nó. Con dao nhỏ trên tay của cô chạm lên gương mặt sợ hãi của Lục Kiến
- Hay là... Ông muốn kết giao với Vũ gia... Rồi quay lại cắn Tuyệt gia?
- Tôi....
- Ô, tôi đoán đúng rồi sao? Lục lão gia quả nhiên có nhã ý rất lớn với Tuyệt gia nha
Lục Kiến toàn thân cứng nhắc, ngay cả miệng cũng không thể mở miệng nói được câu nào. Tân Yết nhìn Nhược Uyển ra tay thì chắc chắn Vũ Dạ Triệt đã sớm chiếm một vị trí quan trọng trong tim của cô, Tân Yết lắc đầu. Định bước lên trước, thì từ cửa sổ nhảy ra một tên áo đen
Lục Mỹ Hi nhìn thấy người nam nhân kia liền nhanh chóng bám lấy tay anh ra
- Tước... Tước... Mau cứu cha của em!.
Tân Yết há hốc, mở to mắt nhìn. Tên nam nhân kia là Chu Tước, là một tên không gần nữ sắc, bây giờ lại có một nữ nhân mở miệng gọi "Tước" thân mật như vậy. Chỉ có hai con đường, một là chết.... Hai là chết một cách thê thảm!
Chu Tước nhướn mi, mạnh tay hất cô ta ra, khiến đầu cô ta đập vào cạnh bàn. Từ trước đến giờ, ngoài Nhược Uyển ra thì không có người con gái nào đến gần được Chu Tước quá 5 mét. Nhược Uyển là trường hợp ngoại lệ
- Nhược Uyển tiểu thư, buông ông ta ra... Lão gia còn có việc muốn hỏi ông ta
- Chu Tước, sao anh lại ở đây?
- Lão gia hạ lệnh bảo vệ tiểu thư, xung quanh tứ phía đều có tinh anh của Tuyệt Ảnh Quân, lão gia đoán chắc Ưng Quân và Hạ gia sắp có mưu đồ bất chính với cô
Nhược Uyển gật đầu, trước khi giao Lục Kiến cho Chu Tước. Cô
còn không quên "cắt" nhẹ lên tay ông ta một đường dài
Ông ta cắn răng chịu đựng, ép bản thân không kêu lên
Sau đó, Chu Tước đưa ông ta đi trước, còn một số tinh anh khác thì kéo Lục Mỹ Hi đi. Bây giờ chỉ còn lại Tuyền Ân
- Bà muốn giống ông ta? Hay muốn nhảy lầu? Hay là... Muốn tôi lột da bà ra đây?
Một lúc sau, Nhược Uyển lại nói thêm
- Dù sao thì... Tôi lột da người cũng quen tay rồi. Cũng xem như có chút kinh nghiệm đó. Bà muốn thử không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...