Phần I:Kí ức
“Kori!Tớ sẽ bắt được cậu!”Một cậu bé tóc đen,kháu khỉnh nói với cô gái cậu chơi cùng.
“Ha,tớ không nghĩ vấy đâu Richard!”Cô gái được gọi là Kori nói.
Họ đang chơi điện tử,những đứa trẻ này khoảng 12 hoặc 13 tuổi.
“Cô Kori,tôi có nên pha trà cho cô không?”Cậu bé tên Richard hỏi.
“Không,ở đây chẳng có ai ngoài chúng ta,tớ ghét mọi người gọi tớ là “cô
Kori”,tớ ghét trà,tớ ghét cậu hành động như một người hầu”,Kori nói ại
tức giận.
“Nhưng tớ là người…”Richard nói lí nhí.
“Nghe này Richard,kể cả cậu có là người hầu thì cậu không phải tự xem mình như vậy hiểu không?”
Khi Kori chuẩn bị đứng dậy lấy thêm bánh,Richard nắm tay cô.Kori nhìn xuống và thấy Richard nhìn cô.Mắt họ gặp nhau.
Đôi mắt đẹp đó…Họ đều nghĩ.
Họ đều biết chyện gì sẽ xảy ra;nụ hôn đầu khó quên,và môi họ chạm
nhau.Kể cả đây là lần đầu với cả hai,nhưng họ không cảm thấy lúng túng
vì họ đã hiểu nhau quá rõ.
“Richard Grayson!Sao cậu dám hôn con gái tôi hả?”Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi nói.
“Cha,nó không phải như cha trông thấy đâu!”Kori khóc.
“Vậy hả?Con tưởng cha điên chắc?”Ngài Anders rất tức vì ông không muốn con gái mình hẹn hò một người hầu đáng thương.
Ngài Anders lôi Richard đi.Và Richard rất yếu nên cậu không thể làm được gì.
“Về phòng của ngươi và dọn đồ lại!”Ngài Anders mắng.”Ta tưởng ngươi là
một đứa trẻ mồ côi đáng thương nên ta cho ngươi ở lại đây,nhưng ngươi
không biết chỗ của mình?Người chỉ là một người hầu!Ngươi không có lí gì
để hẹn hò Kori.”
“Thưa ngài,cháu đã dọn đồ xong”
“Đây là tiền lương tháng này của ngươi”Ông đưa cậu ấy 300 đô la”Bây giờ hãy ra ngoài”
Kori bị nhốt ở trong phòng.Ngài Anders không muốn cô ra ngoài khi
Richard đã đi mất.Cô nhớ rằng cô đã nhờ Galfore đưa cho Richard một tờ
giấy.Galfore nói rằng ông đã đưa nó cho cậu ấy,nhưng ông cũng nói rằng
Richard cũng nhờ ông đưa một mảnh giấy cho cô.Kori nắ chặt mảnh giấy
trong tay.Cô không dám đọc nó.Đúng lúc đó Richảd cũng cầm tờ giấy trên
tay cậu.Và cậu chẳng dám đọc nó.
“Cảm ơn ngài”Cậu trả lời.
Cậu bước ra khỏi nhà.Richard nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
Một ngày thật đẹp để ra đi
Cậu nhìn lên cửa sổ phòng Kori.Kori đang ngồi đó,khóc.Cô ấy vẫn cầm bức thư.Cậu ấy cười và nói nhưu không có tiếng.
Đừng khóc
Rồi Kori cười,vì khi còn nhỏ họ đã có chơi với nhau.
Richard cười lại và quay ra.Và cậu qua đường không nhìn.Có một chiếc xe thể thao chạy rất nhanh đến chỗ cậu.Cậu nhìn và shock.
-
Chiếc xe đâm cậu bé tóc đen.Cậu bé ngã trong đau đớn.Người đàn ông trong
chiếc xe chạy nhanh ra chỗ cậu.Anh ta nhanh chóng lậy điện thoại ra gọi
xe cứu thương.
Trên cửa sổ cô gái tóc đỏ và mắt xanh lục bảo đã nhìn thấy hết.
“Đấy không phải là Richard”Cô ấy thầm thì và ngất đi.Một người đã nhìn thấy cô ngã.
“Cô Kori!”Anh ta hét.
-
Bên ngoài nơi chỗ tai nạn xảy ra,một người bước ra khỏi nhà.
“Được rồi Richard chỉ cần cậu hứa cậu không…cái gì…?”Ngài Anders nói
khi nhìn thấy Richard trong đống máu.Khi ông định chạy đến chỗ cậu,ông
nghe Galfore nói.
“Ngài Anders!Cô Kori ngất đi rồi!”
“Sao,thật nhiều tai nạn!”Ông nhìn lại chỗ Richard,cậu đã được một người
đàn ông lạ mặt giữ,trông người đó rất quan tâm đến cậu!Ông cũng nghe
thấy tiếng còi xe cứu thương.
Xe cứu thương đến rồi
Ông chạy tới phòng của Kori.
“Gọi xe cứu thương nhanh!”
Cùng lúc đó,cùng một bệnh viện,nhưng khác phòng,Kori và Richard đều hét”Ai đây?”
-Với Richard-
“Ai đây?”
Và người ngủ bên cạnh cậu thức dậy.
“Uh tôi ư”Tôi tên là Bruce Wayne.”
“Un xin lỗi,câu hỏi đso không phải cho ông nhưng tôi đang định hỏi ông”
“Vậy cậu tên là gì,cậu bé của tôi?”
“Uhm…Tôi quên rồi.”
“Điều đó có thể xảy ra sau vụ tai nạn,cậu ấy cso thể mất vài kí ức;trong
trường hợp này cậu ấy quên người quan trọng nhất với mình và nhưng việc
liên quan”,bác sĩ giải thích.
“Thật là đáng thương,ai là bố mẹ cậu?”
“Tôi mồ côi”Richard trả lời.
“Oh,cậu có cuộc đời thật đau khổ,nhưng từ bây giờ tôi sẽ nhận nuôi
cậu.Từ bây giờ cậu sẽ được gọi là Robin Wayne.Tôi,Bruce Wayne chính thức
nhận nuôi cậu”
“Cảm ơn ngài Wayne”Richard cười.
“Không phải ngài Wayne,là cha”
“Uh ngài…Ý con là cha tờ giấy gì đây?”Richard hỏi, nhận ra rằng mình đang cầm một tờ giấy.
“Con cầm tờ giấy đấy từ khi con bị tai nạn,cha không biết nó là gì”
-Với Kori-
“Ai đây?”
“Ôi Kori con quên cha sao?”Ngài Anders lo lắng.
“Tất nhiên là không,cha,con nhìn thấy một người con trai trong mơ,nhưng
con không biết đó là ai nên con hỏi to”Kori giải thích “Cha,con đang ở
đâu?”
“Con đang ở trong bệnh viện,con yêu”
“Tại sao?”
“Con đã bị ngất,con không nhớ sao?”
“Không,con không nhớ”
Bác sĩ đã đúng,con bé đã mất trí nhớ và trong trường hợp này,nó quên đi mất người quan
trọng nhất với nó.Và nó quên mất Richard Ngài Anders nghĩ.
“Con đã mất đi một chút trí nhớ,con sẽ nhớ lại nhanh thôi”
Kori gật đầu,cô có tờ giấy nắm trên tay.
“Cái gì đây?”Cô hỏi khi nhìn vào tờ giấy.
“Cha không biết,con cầm tờ giấy đó từ khi con ngất và con không muốn bỏ ra”,cha cô trả lời.
Kori và Richard,ở hai phòng khác nhau,đọc bức thư và cười.
Kể cả mình không nhớ.Mình bIết người này rất quan trọng với mình.Cả hai cùng nghĩ.
Nội dung bức thư:
Thời gian có thể làm chúng ta xa nhau
Nhưng tôi sẽ luôn bên bạn
Bạn sẽ trong trái tim tôi,trong giấc mơ
Dù chúng ta có cách xa hàng dặm
Tôi hứa rằng tôi sẽ không quên
Ngày chúng ta hôn nhau hay ngày chúng ta gặp
Bầu trời có thể sập,sao có thể che
Nhưng tôi sẽ luôn yêu bạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...