Cô ấy là sinh mệnh của tôi

Edit: Yuzu
Beta: Bạch Lan Tửu
 
Không lâu sau, Hạ Ấu Thanh chính thức vào đoàn phim để quay chụp.
 
Dường như Dương Phàm rất thích người chị này, mỗi khi rảnh liền chạy tới tìm Hạ Ấu Thanh chơi, bảo cô dạy cậu chụp ảnh, Chu Mẫn cũng sẽ tới góp vui, chụp mấy tấm ảnh tinh quái. Công việc tuy bận rộn rắc rối, nhưng cũng may không khí trong đoàn phim khá hòa hợp, có vất vả cũng sẽ không cảm thấy hồi hộp.
 
Giữa trưa đoàn phim đặt thức ăn nhanh, Hạ Ấu Thanh ngồi xổm dưới một gốc cây hút thuốc. Cách đó không xa mấy diễn viên thảo luận kịch bản với đạo diễn, cô vừa hút vừa nhìn, đầu óc trong trạng thái trống rỗng.
 
"Ấu Thanh." Chu Mẫn không biết tới từ lúc nào, trên người mặc trang phục diễn xuất thời Thanh, được bọc trong chiếc áo lông vừa dày vừa dài, đầu đính mũ đội đầu[1], chân mang giày đế hoa bồn [2] ngồi xổm trước mặt Hạ Ấu Thanh, bị sặc khói thuốc phải che miệng ho khan.
 
Hạ Ấu Thanh không lên tiếng, cũng không nhìn Chu Mẫn.
 
Chu Mẫn ho khan xong, bình tĩnh trở lại: "Hôm đó, chị cũng là nổi nóng, em đừng để trong lòng."
 
Hạ Ấu Thanh dụi thuốc, nhặt nhánh cây vẽ nửa vòng trên đất.
 
Vẽ được hai phần ba thì dừng tay, giương mắt nhìn Chu Mẫn: "Em quay về, lấy thứ vốn nên thuộc về em." Ánh mắt của cô rất bình tĩnh, môi hơi nhếch lên, cho người ta cảm giác thật thân thiết, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng.
 
Chu Mẫn nhìn cô, cũng dần trở nên lạnh lùng.
 
Ý của cô căn bản không phải vậy.
 

"Em quay lại chị rất vui, Ấu Thanh, chị nói rồi, chị không muốn ầm ĩ với em. Giữa chúng ta chẳng lẽ nhất định phải như vậy sao?"
 
Thấy Hạ Ấu Thanh không nói gì, Chu Mẫn tiếp tục nói: "Chị thừa nhận, chị từng yêu Diệp Chính Thanh, rất yêu cậu ấy, yêu đến mức đánh mất cả chính mình. Mấy năm nay, chị tận mắt chứng kiến cậu ấy phát triển và thay đổi, điều này gợi mở cho chị rất nhiều, chị cũng dần hiểu được, đàn ông và phụ nữ không giống nhau, ai nói phụ nữ phải ỷ lại dựa vào tình yêu của đàn ông mới có thể sống sót, phụ nữ cũng có thể tự tạo ra sự nghiệp của mình không phải sao? Sáu năm trước chúng ta có lẽ đều còn trẻ, đều hành động theo cảm tính, sẽ đi nhầm đường, thế nhưng, Ấu Thanh, chị thật sự coi em như em gái. Mấy năm nay em mất tích, chị vẫn luôn nghĩ là do chị, chị rất hối hận, năm ấy trong sân bay, chị đúng là có dùng chút tâm cơ, khi đó chị rất rất muốn giữ Diệp Chính Thanh lại, chị biết em thấy, nhưng chị không biết việc đó sẽ gây ra hậu quả như vậy..."
 
"Đừng nói nữa." Hạ Ấu Thanh lên tiếng ngắt lời.
 
Cô ngước mắt nhìn Chu Mẫn: "Không phải chị nói xin lỗi là em phải tiếp nhận."  Nói xong, cô cụp mắt đốt một điếu thuốc mới tiếp tục hút, không để ý đến Chu Mẫn nữa.
 
Chu Mẫn im lặng thở dài, ngồi xổm một lát, bên kia thúc giục làm việc, cô đứng dậy rời đi.
 
Thỉnh thoảng Diệp Chính Thanh cũng sẽ đến thăm đoàn, thăm ai trong đoàn, nội bộ đoàn phim đều biết rất rõ, vẫn có truyền thông tùy tiện thổi phồng mập mờ không rõ giữa anh và Chu Mẫn.
 
Chỉ là không bao lâu, tin tức kia lập tức mai danh ẩn tích, bị đầu đề của tin tức khác chiếm lấy.
 
Ít ngày sau, có tin truyền ra tiểu thịt tươi nào đó đêm ngủ lại chỗ ở của Chu Mẫn. Trong giới Chu Mẫn nổi danh là giữ mình trong sạch, ngoại trừ Diệp Chính Thanh, vào giới mấy năm chưa từng phát sinh tai tiếng gì với người khác. Trong khoảng thời gian ngắn, tình cảm giữa Diệp Chính Thanh và Chu Mẫn trở thành tiêu điểm được quần chúng chú ý.
 
Không quá mấy ngày, văn phòng của Chu Mẫn tuyên bố thanh minh, làm sáng tỏ quan hệ với Diệp Chính Thanh, nói hai người chỉ là quan hệ bạn tốt nhiều năm. Không lâu sau, Diệp Chính Thanh tự mình phát Weibo, tuyên bố này khi được phát ra lập tức lên hot search. Quần chúng ăn dưa bở nhộn nhịp suy đoán, Chu Mẫn đây là đang cọ nhiệt cho phim mới, sẵn tiện kéo Diệp Chính Thanh cùng lên. Khen chê mỗi bên một nửa.
 
Mặc kệ trên mạng cứ sôi sùng sục, chút chuyện nhỏ này không ảnh hưởng gì đến cuộc sống thường ngày của họ.
 
Chuyện Hạ Ấu Thanh quay về, Diệp Chính Thanh vẫn chưa thông báo với ba mẹ. Xin đoàn phim cho nghỉ, Diệp Chính Thanh đưa người về nhà.
 

Đúng ngày trừ tịch, bọn họ xuống thuyền, Đảo Thành nhiều năm không có tuyết lại có tuyết rơi. Đảo Thành nằm ở phía Nam, từ khi có ký ức đến nay chỉ có tuyết rơi hai lần, một ít sương tuyết đọng một tầng trắng mỏng trên mặt đất. Cảnh biển đẹp nhất chính là sau khi tuyết rơi, xanh trắng một mảnh, mùa đông tiêu điều, phương Nam dịu dàng ấm áp, mặt biển rộng lớn, tất cả sự hoàn hảo tập trung cùng một nơi.
 
Bọn họ từ dưới bến tàu đi lên, mặt đất đã tích được một tầng tuyết mỏng, đạp lên mặt đất phát tiếng rào rạt. Diệp Chính Thanh một tay kéo vali, một tay nâng Hạ Ấu Thanh phòng cô trượt chân. Cũng không phải là không giẫm phải, sau đó tùm một tiếng, ngã khóc không ra nước mắt.
 
Cánh tay kia bị cánh tay cứng như sắt giữ lại, Hạ Ấu Thanh nghĩ, dù cô có ngã một cái, chủ nhân cánh tay kia nhất định sẽ vững vàng ôm lấy cô, không để cô có chút sơ xuất nào. Đối với cô mà nói, muốn giành được sự chú ý của Diệp Chính Thanh là một chuyện cực kỳ đơn giản, thậm chí cô không cần phải phí não, làm một việc ngốc nghếch, ánh mắt của anh sẽ theo sát mà đến, lần nào cũng vậy, bách phát bách trúng.
 
Thời gian quay《Minh Nguyệt truyện》 khá dài, kéo từ năm rồi sang năm nay, giao thừa Chu Mẫn cũng không thể về nhà. Năm rồi Chu Mẫn về Đảo Thành liền mang theo túi lớn túi nhỏ quà tặng đến nhà họ Diệp, ra ngoài cùng với Liễu Tuyết Hoa, xoa bóp đấm lưng cho Diệp Bắc Lương, hai người lớn tuổi thích vô cùng. Mỗi lần Chu Mẫn đem qua thứ gì đó, vợ chồng Diệp Bắc Lương khó tránh lải nhải vài câu, xót cô tiêu tiền, Chu Mẫn chỉ biết lấy đồ ra, mọi thứ đều rất xa hoa, cái gì cũng có, đồ ăn thậm chí là mỹ phẩm, một người đàn ông như Diệp Chính Thanh không tinh tế tỉ mỉ như vậy, cũng không suy nghĩ nhiều như phụ nữ, một đôi như thế, hai người lớn càng thêm cười toe toét.
 
Nhưng năm nay Chu Mẫn không về, Liễu Tuyết Hoa không khỏi nhớ nhung, hỏi Diệp Chính Thanh, Mẫn Mẫn đang bận cái gì, sau ngay cả giao thừa cũng không về? Diệp Chính Thanh trả lời là đang đóng phim. Liễu Tuyết Hoa thấy vẻ mặt con trai lạnh nhạt cũng không tiện hỏi nhiều, trong lòng lại không nhịn được mà lẩm bẩm. Cũng may tuy Chu Mẫn không về nhưng dầu gì Ấu Thanh đã về bên cạnh, người một nhà hòa thuận vui vẻ, còn vui vẻ hơn so với năm ngoái.
 
Hai vợ chồng họ Diệp kéo tay Hạ Ấu Thanh hỏi han ân cần, ngó trái nhìn phải cũng xem không đủ, lấy món này món kia cho cô ăn, sợ đối xử với cô hơi sơ suất cô lại bỏ chạy, nhất là mẹ Diệp, mừng đến khóc, nước mắt lưng tròng, Ấu Thâm ôm bà, thân thiết nói: "Dì đừng khóc mà, không phải con đã quay về rồi sao."
 
Diệp Bắc Lương oán trách vợ mình: "Khóc cái gì mà khóc, người bị em khóc bỏ chạy mất."
 
Liễu Tuyết Hoa lau khóe mắt: "Không phải là do em quá vui mừng sao."
 
"Được rồi được rồi, Ấu Thanh về nên vui mừng, em mau làm cơm đi." Diệp Bắc Lương thúc giục rồi nói với Diệp Chính Thanh: "Chú An của con bắt cá trong ao, con đi làm để mẹ con nấu canh cá, nha đầu Ấu Thanh quá gầy, phải bồi bổ thật tốt."
 
"Được được được." Liễu Tuyết Hoa vừa lau nước mắt vừa vào phòng bếp, Hạ Ấu Thanh theo sát phía sau: "Dì ơi, để con phụ dì."
 
Không lâu sau, Diệp Chính Thanh đi tới động tác thành thạo làm cá, Hạ Ấu Thanh chắp tay sau lưng đứng bên cạnh nhìn, không ngờ bị Diệp Chính Thanh đánh lén, ngón tay dính máu mang theo mùi tanh nồng của cá nghịch ngợm quẹt lên mặt cô một cái, trên gương mặt trắng nõn nhất thời có một vệt hồng, hôi muốn chết. Hạ Ấu Thanh tức giận vung tay đánh anh, Diệp Chính Thanh đang moi ruột cá, thân hình nhanh nhẹn tránh thoát, nhìn cô cười khinh bỉ. Hạ Ấu Thanh cũng tức chết, xoa tay phồng má lên, nếu không phải là ngoài miệng không có râu mép, thì chòm râu kia nhất định sẽ bay lên.
 

Diệp Chính Thanh đang muốn cúi đầu hôn trộm một cái, không ngờ mẹ Diệp cầm đồ từ bên ngoài vào, anh lập tức đứng thẳng người.
 
Tuy rằng không bị Liễu Tuyết Hoa bắt được tận mắt, nhưng dáng vẻ tức giận của Hạ Ấu Thanh thì vẫn thấy được, Liễu Tuyết Hoa hỏi: "Ấu Thanh sao vậy? Ai bắt nạt con, tức thành như vậy?"
 
Hạ Ấu Thanh chỉ một ngón tay vào người đang giả bộ nghiêm túc làm cá: "Anh!"
 
Diệp Chính Thanh: "Con không có."
 
Hạ Ấu Thanh chỉ chỉ vết máu còn trên mặt, liếc mắt nhìn người nói dối: "Anh tưởng mắt dì không thấy à?"
 
Diệp Chính Thanh: "..."
 
Liễu Tuyết Hoa cũng không còn cách nào với hai người này: "Đã mấy tuổi rồi, còn bắt nạt Ấu Thanh, nhanh làm cá của con đi."
 
Bị mắng nha. Hạ Ấu Thanh nghịch ngợm kéo mí mắt với Diệp Chính Thanh, le lưỡi nhát ma.
 
Diệp Chính Thanh híp mắt với cô: Phách lối à, buổi tối em chờ đó.
 
Ăn xong cơm tất niên, Hạ Ấu Thanh giúp thu dọn chén đĩa như thường lệ, sau đó cầm xuống phòng bếp rửa, Diệp Chính Thanh vào phụ giúp, nói với Liễu Tuyết Hoa: "Mẹ, mẹ nghỉ đi, chỗ này có con và Ấu Thanh rồi." Liễu Tuyết Hoa vui mừng vô cùng, tháo tạp dề ra giao cho con trai, còn mình ra xem tiết mục cuối năm với chồng.
 
"Đợi chút nữa ra bờ biển xem tuyết rơi." Diệp Chính Thanh nhận chén đã được Hạ Ấu Thanh rửa xà phòng rồi tráng nước, nhân lúc cô không đề phòng, hôn lên gò má cô một cái, có chút hương vị của nam sinh mới yêu lần đầu.
 
Hạ Ấu Thanh rụt người lại, sợ phiền phức liếc nhìn ra bên ngoài: "Anh đừng tới gần em quá, lát nữa..."
 
Tay anh đầy nước nâng cằm Hạ Chỉ, hơi thở dần gần hơn, khẽ cười: "Lát nữa thế nào?"
 

"Ai nha!" Mặt Ấu Thanh đỏ bừng, tức giận nói: "Anh... Có bản lĩnh anh đừng đứng ở đây gây chuyện."
 
"Vừa rồi ai gây trước?"
 
Hạ Ấu Thanh hừ một tiếng, đúng là người đàn ông thù dai.
 
Diệp Chính Thanh cười cười: "Vậy không bằng ngày mai chúng ta liền quay về?"
 
Hạ Chỉ mâu thuẫn, đã nghĩ ở lại với chú Diệp và dì Diệp mấy ngày, lại muốn ở cùng với Diệp Chính Thanh, trong lòng lại càng sợ hãi, sợ một ngày nào đó, chuyện của cô và Diệp Chính Thanh không thể được hai người lớn.
 
Diệp Chính Thanh thấy cô không nói, đang muốn lên tiếng thì bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, Hạ Chỉ kinh sợ, đẩy người bên cạnh ra, một giây kế tiếp, Liễu Tuyết Hoa cầm điện thoại xuất hiện ở cửa phòng bếp: "Chính Thanh, cậu nhỏ của con muốn tới nhà mình, tối nay sẽ tới." Sự lo lắng sốt ruột của Liễu Tuyết Hoa đều viết cả trên mặt.
 
Lúc này Diệp Chính Thanh nhíu chặt mày, không hề nể mặt nói: "Mẹ từ chối đi, nói con không ở nhà."
 
Liễu Tuyết Hoa cầm điện thoại do dự chần chờ, giọng của Diệp Bắc Lương lao tới, sau đó tiếng bước chân cũng đến gần, đoạt lấy điện thoại của Liễu Tuyết Hoa: "Em không gọi thì anh gọi!"
 
Nhìn mặt Diệp Chính Thanh đột nhiên lạnh xuống tám độ, Hạ Ấu Thanh trở nên bất an.
 

 
[1] Mũ đội đầu (nguyên văn: 旗头)
 

[2] Giày đế hoa bồn (nguyên văn: 花盆底鞋)
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui