Edit: Tiểu Màn Thầu
Nói đến chuyện sinh con này, giai đoạn đầu của thai kỳ là phiền toái nhất.
Tống Kỳ Thâm đích thân đi cùng Thiên Chi đến một bệnh viện tư nhân, hỏi thăm những việc cần phải chú ý khi mang thai.
Giai đoạn đầu nên ăn những thức ăn chứa nhiều axit folic, dùng trong một thời gian dài sẽ rất có lợi cho bà mẹ và thai nhi sau này.
Sau khi Thiên Chi rời khỏi bệnh viện vội đi đến trung tâm thương mại, cô vô cùng hào hứng lôi kéo Tống Kỳ Thâm đến một cửa hiệu quần áo dành cho trẻ sơ sinh.
Cửa hàng quần áo này nằm trên đại lộ lớn, có bày bán rất nhiều kiểu dáng mới lạ, còn có dựa theo yêu cầu của khách hàng, chọn ra các loại vải và kiểu dáng mà khách hàng mong muốn.
Thiên Chi nghe thấy thế, cảm thấy rất thích thú.
“Ở đây có quần áo kiểu dáng quái vật nhỏ không?”
//
(Áo quái vật nhỏ.)
“Có ạ, còn có rất nhiều mẫu mã quái thú nhỏ khác nữa.” Chị nhân viên ở cửa hàng này là một fan hâm mộ của Thiên Chi, nghe thấy thế cô ấy lập tức trả lời.
Đôi mắt Thiên Chi sáng lên, bỏ Tống Kỳ Thâm sang một bên, để anh đứng đó một mình, cô vội vàng đi theo chị nhân viên.
“Nhiều mẫu mã là sao?”
“Chính là có rất nhiều kiểu dáng đó, hình dạng đáng yêu, xinh đẹp, mềm mại, thoải mái nữa. Nếu không có mẫu ngài thích, ngài có thể đặt làm theo yêu cầu, để làm ra kiểu dáng mà ngài mong muốn.” Chị nhân viên nhìn thấy nữ thần đứng ngay bên cạnh mình, nói càng lúc càng nhanh, nhìn bộ dạng này giống như muốn đem tất cả quần áo trong cửa hiệu ra chào hàng.
Hôm nay nhìn thấy hai vị thần Tống Kỳ Thâm và Thiên Chi hạ cố đến đây, hơn phân nửa chính là đang suy nghĩ đến việc có con.
Chị nhân viên bán hàng trên đại lộ lớn này, đã từng tiếp đãi qua không ít người giàu đến đây mua sắm, cô ấy đã sớm tôi luyện đạo đức nghề nghiệp đến mức thượng thừa.
Một khi chuyện có liên quan đến việc riêng tư của khách hàng, nhân viên cửa hàng tuyệt đối sẽ không hỏi đến.
Vì vậy, có bao nhiêu câu hỏi đi nữa, chị nhân viện cũng phải kìm nén xuống.
Sau khi tất cả quần áo kiểu quái vật nhỏ được mang đến, Tống Kỳ Thâm đứng một mình ở nơi đó, giống như một vị thần già giữ cửa.
“Đến cả bóng người còn chưa xuất hiện, mà em đã vào đây xem quần áo?”
Bất kể là bé trai hay bé gái, nên mặc size nào trong tháng nào, người mẹ phải chuẩn bị từ trước.
“Đi ngang qua vào xem thử thôi, hiếm khi có lúc nhàn rỗi như vậy.” Thiên Chi lơ đễnh nói.
Lần này hai người bọn họ họ phải trích ra thời gian ra, để đi đến bệnh viện một chuyến.
Tống Kỳ Thâm nghe thế, lập tức nhíu mày, “Đến lúc đó anh sẽ trực tiếp bảo người ta đưa mọi thứ đến Nam Uyển, như vậy không tốt sao?”
“Có ai giống như anh không hả.” Nghe lời nói này của anh, có giống như người sắp lên chức ba hay không?
Đối với việc chọn quần áo cho bé con nhà mình, đương nhiên là phải do tự mình chọn từng cái một.
“Được rồi, em cứ từ từ mà chọn.”
Nhìn thấy anh như vậy, nhất thời trong đầu Thiên Chi xuất hiện một ý nghĩ, trực tiếp quay đầu nhìn về phía chị nhân viên, “Ở chỗ của cô có kiểu dáng Khổng Tước không?”
Cái người từ lúc ban đầu luôn mang vẻ mặt lười nhác Tống Kỳ Thâm, khi nghe thấy thế, anh liếc mắt sang nhìn cô.
Đôi mắt híp lại, cứ nhìn chằm chằm Thiên Chi như vậy.
Chị bán hàng nghe thấy câu hỏi của Thiên Chi, “Đương nhiên là có rồi! Quần áo dành cho các bậc ba mẹ cũng có!”
Chị nhân viên trong cửa hàng nói xong, còn mang đến không ít kiểu dáng, “Chúng tôi còn có rất nhiều hàng đặt trong kho, kiểu dáng gì cũng có, ngài nhìn xem có thích hay không?”
Thiên Chi nhàn nhạt liếc mắt nhìn qua Tống Kỳ Thâm, rồi sau đó vẻ mặt vô cùng vui vẻ đi đến bên cạnh chị nhân viên bán hàng.
Tống Kỳ Thâm:?
Trong ánh mắt tràn đầy mong đợi lần sau khách hàng sẽ quay lại, có thể nói Thiên Chi chính là thắng lợi trở về.
Tống Kỳ Thâm đem tất cả thu thập trong đáy mắt, nhưng anh vẫn luôn án binh bất động.
Khi trở về Nam Uyển, dĩ nhiên anh sẽ trả đủ.
Vào ngày hôm đó, Bảo Bối ngốc nghếch đáng thương Thiên Chi, không chỉ bị tước đoạt quyền lợi uống nước ép bluberry.
Theo như kế hoạch tạo ra một đứa bé của hai người, cô còn bị Tống Kỳ Thâm làm bánh nhân thịt ở phía chính diện và phía sau đến tận mấy lần.
Tình hình ngày hôm đó, chỉ có căn phòng chứa toàn heo con Bội Kỳ mới có thể miêu tả được điều đó.
Đương nhiên, trong số rất nhiều nhân chứng có mặt trong phòng, Thiên Chi còn chuẩn bị chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè —— về bộ quần áo Khổng Tước này.
*
Nhưng nghiêm túc mà nói, việc hai người chuẩn bị có con là một chuyện, việc thực hiện rõ ràng lại có hơi khó khăn.
Những ngày sau đó, ba Tống và mẹ Tống thỉnh thoảng sẽ đến đây tìm hiểu quân tình, ba Thiên cùng mẹ Thiên cũng đến thăm hỏi tình hình.
Ngày cả loại người như Lâm Diễm Chi, cũng có đôi lúc đến đây an ủi.
Nói là an ủi, thực ra là đến xem náo nhiệt thì đúng hơn.
Lúc trước anh ta rất thích đùa giỡn. Nhưng từ sau khi xảy ra việc đó, anh ta đã chịu thu liễm trong một thời gian ngắn, sau đó lại quay về trạng thái như ban đầu.
Đương nhiên, anh ta chỉ dám cùng đám oanh oanh yến yến đi uống một chút rượu, nắm tay một cái, về những thứ khác đều không bị nhiễm bẩn.
Việc Lâm Diễm Chi chạy đến đây tham gia náo nhiệt, đơn giản là vì anh ta rất rảnh rỗi.
Dù sao Thiên Chi vẫn không có động tĩnh gì.
Ngay cả một cái tin vui muốn truyền ra, cũng không có để lan truyền.
Kết quả chính là, sau những chuyến thăm hỏi của Lâm Diễm Chi.
Tống Kỳ Thâm đã có một khoảng thời gian dài, bị đám anh em dùng vẻ mặt khó tin mà nhìn vào mình.
Thông qua cái nhìn chăm chú này, dùng đầu ngón tay ngón chân cũng có thể suy nghĩ ra, đó không phải là ánh mắt tốt lành gì.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Lập cùng Chu Duẫn Hành nhìn Tống Kỳ Thâm bằng ánh mắt gần như “Từ ái”, bọn họ không lên tiếng, chỉ đồng thanh thở dài.
Tống Kỳ Thâm:?
“Không sao cả, cứ chờ tiếp thôi.”
Tiêu Lập vỗ vào vai trái của Tống Kỳ Thâm.
“Biết rằng đàn ông rất để ý đến sĩ diện, nhưng cậu cũng không cần quá mức thương tâm, hiện giờ kỹ thuật rất tân tiến, chỉ cần cậu cố gắng thêm chút nữa, kỳ tích sẽ xảy ra thôi.”
Chu Duẫn Hành vỗ vào vai phải của Tống Kỳ Thâm.
Tống Kỳ Thâm:??
Cái tên “Thủ phạm” Lâm Diễm Chi nào đó chỉ biết mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hiếm khi thấy anh ta không lên tiếng đả kích Tống Kỳ Thâm.
Đơn giản là vì chột dạ.
Tống Kỳ Thâm đi tới đi lui, nhìn Lâm Diễm Chi đang né tránh mình, đến cùng anh cũng hiểu rõ hàm ý nằm ở bên trong.
Hoá ra là do việc vẫn còn chưa có con, Lâm Diễm Chi ở đây càng làm cho người ta thêm chướng mắt.
Đối với việc nghi ngờ tôn nghiêm của người đàn ông, mà Tiểu Lâm tổng cũng dám đem nói ra sao.
Ngay cả trợ lý Hạ nghe xong chỉ biết lắc đầu, Tiểu Lâm tổng ơi, khẳng định sẽ không có ai có thể cứu nổi ngài đâu, ngài nên bó tay chịu trói đi.
Nghĩ như vậy, trợ lý Hạ ngồi ở một bên nghe ngóng, âm thầm mặc niệm cho Lâm Diễm Chi vài giây, còn thắp vài cây nến nữa.
Về sau “Phần mộ” của Lâm Diễm Chi nếu được xây lên, thì trợ lý Hạ nhất định sẽ đi đến đó nhổ mấy cọng cỏ.
“Lâm Diễm Chi, tôi thấy anh hình như chán sống rồi.” Tống Kỳ Thâm cười lạnh một tiếng, giơ chân không hề thương tiếc, trực tiếp đá Lâm Diễm Chi ra khỏi văn phòng.
Từ đó trở về sau, mỗi lần hồi tưởng lại khoảng thời gian kinh khủng ấy, Lâm Diễm Chỉ chỉ muốn tát vào miệng của mình.
Tống Kỳ Thâm lấy việc trả thù anh ta làm niềm vui, đã gây ra không ít rắc rối cho Lâm thị.
Ngay cả Lâm Thanh Lai cũng biết chuyện đó, còn đặc biệt chạy trở về công ty một chuyến, liếc nhìn Lâm Diễm Chi bằng ánh mắt không mặn không nhạt.
Từ nhỏ đến lớn Lâm Diễm Chi rất ghét Lâm Thanh Lai, mà sau lần này, anh ta càng chán ghét hơn nữa.
Tại thời điểm đó, bên ngoài cửa Nam Uyển, luôn có mùi sầu riêng.
Nhưng vì sao mùi hương đó không bao giờ bay được vào trong khe cửa Nam Uyển, bởi vì chủ nhân của Nam Uyển cùng người nào đó không thân quen với nhau lắm.
*
Kể từ khi bị nghi ngờ về phương diện nào đó, Tống Kỳ Thâm tỏ vẻ rất hoài nghi nhân sinh của mình.
Anh luôn là một người kiêu ngạo, cho nên anh chỉ cảm thấy bản thân mình chưa đủ cố gắng, anh đã tự tìm ra phương thức mới để làm bánh nhân thịt, còn mở khoá một số căn phòng ở Nam Uyển mà trước nay chưa từng vào đó.
Trong một khoảng thời gian, Thiên Chi luôn cảm thấy khi đi làm chân lúc nào cũng mềm nhũn.
Giống như đang lơ lửng trên không trung và không có điểm dừng vậy.
Nhưng có lẽ do được tưới tiêu hợp lý, thoạt nhìn khí sắc của cô trông rất tốt.
Vừa nhìn đã biết khuôn mặt nhỏ như được ngâm trong hũ mật, nơi khoé mắt xuân phong đắc ý*, cho dù muốn che giấu cũng không che đi được.
(*Xuân phong đắc ý: con đường thuận lợi, thăng quan tiến chức. Trong ngữ cảnh này, tác giả muốn nói cuộc sống gia đình của Thiên Chi luôn hạnh phúc, được Tống Kỳ Thâm yêu thương.)
Không cần mất quá nhiều thời gian cho sự cố gắng này, Tống Kỳ Thâm tại phương diện nào đó diễu võ dương oai tận hưởng hạnh phúc, nay chúng đã hoàn toàn kết thúc.
Thời điểm Thiên Chi mang thai, chính là vào đầu mùa hạ năm nay.
Vào tối đêm hôm đó, gió nhè nhẹ thổi qua, tiếng ếch và tiếng ve sầu kêu, cùng với một sinh mệnh bé nhỏ trong bụng, hoà mình vào niềm vui của một mùa mới.
Khi làn gió thổi đến, cũng mang đến một sinh mệnh mới.
Cho dù sinh mệnh vẫn còn dài, nhưng đời người không ngừng trôi qua.
Hơn nữa huyết mạch liền kề, tiếp giáp với trái tim, luôn bị tác động nhẹ bởi một điều gì đó.
Vì vậy, khi mang thai được một khoảng thời gian, Thiên Chi vẫn đang suy nghĩ, đây có phải xem như là món quà do trời cao ban tặng hay không.
Có thể sinh ra một bé gái, mang dòng máu của cô và Tống Kỳ Thâm.
Nhưng trên thực tế, cô đã sai rồi.
Không phải là một bé gái, mà đến tận hai đứa bé.
Sau khi trải qua thời kỳ thai nghén, trong lúc Thiên Chi đi khám thai từ chỗ bác sĩ mới biết được chuyện mình mang thai long phượng.
Vốn dĩ trước giờ hai người bọn họ không quan tâm đến giới tính của đứa bé, cho nên quần áo bé trai và bé gái đều mua đủ cả.
Giờ phút này, có cả trai lẫn gái, có thể nói là sống không uổng nhân sinh.
Ngay cả bác sĩ cũng chúc mừng bọn họ, còn bảo rằng hai người thật có phúc.
“Trước đó có một cặp vợ chồng đến đây muốn mang thai long phượng, bọn họ đã chuẩn bị việc đó từ rất lâu. Hai anh chị đừng quá lo lắng, đây chính là một chuyện may mắn.”
Thiên Chi mỉm cười, niềm vui thể hiện trên khuôn mặt, không tài nào che giấu được.
Tin vui này truyền đến gia đình hai bên, khiến cho mọi người tranh nhau đi mua lễ vật, Tống Thanh Đình còn nói rằng mình sẽ chiều chuộng hai đứa bé con này đến tận trời xanh.
“Nhưng mà là anh trai em gái hay chị gái em trai nhỉ?” Thiên Chi chỉ biết là thai long phượng, nhưng cô lại không biết bé con nào sẽ ra trước.
Tống Kỳ Thâm vuốt bụng cô, “Mặc kệ là đứa nào ra trước, chúng đều là anh em, con trai bảo vệ con gái, là định nghĩa trời sinh.”
Thiên Chi nhìn về phía anh, “Thật vậy sao?”
Đôi mắt Tống Kỳ Thâm đen nhánh sâu thẳm, giọng điệu khẳng định, “Thật.”
Nhưng trước mắt đây không phải là chuyện quan trọng nhất, điều Tống Kỳ Thâm quan tâm không phải là những việc này.
Trong ba tháng cuối thai kỳ, người lo lắng nhất chính là anh.
Người thường xuyên trằn trọc, suốt đêm không thể ngủ cũng là anh.
“Làm sao vậy? Người khác không biết còn tưởng rằng anh mới là người mang thai đó.” Thiên Chi cảm thấy buồn cười, cô hiện giờ không sao, nhưng cô cảm thấy một ngày đó Tống Kỳ Thâm sẽ gặp chuyện mất.
Tống Kỳ Thâm mím môi, thật lâu không lên tiếng.
Một lúc sau, anh mới chậm rãi lên tiếng, giọng điệu buồn bã, “Em đừng rời xa anh nha.”
Thiên Chi không trả lời, cô biết rõ Tống Kỳ Thâm hẳn là đang nhớ đến ông nội Tống.
Tống Kỳ Thâm xem ông nội Tống là người thân nhất của mình, tình cảm anh dành cho ông nội còn sâu đậm hơn cả ba mẹ.
Cô gái nhỏ nép mình vào trong lòng Tống Kỳ Thâm, tựa như an ủi, hoặc như một điều gì đó, “Anh ơi, em sẽ không rời xa anh đâu.”
“Em muốn anh biết rõ, cho dù ông nội đã ra đi, nhưng sẽ có một người khác thay thế vị trí của ông nội đến yêu thương anh.”
Tống Kỳ Thâm đặt cằm lên trán cô, ôm chặt cô vào lòng.
Đầu xuân năm sau.
Thiên Chi đến San Franciso ở nước Mỹ, hạ sinh rồng con.
Từ đó, long phượng có đủ, vận phúc vào nhà.