Edit: Tiểu Màn Thầu
Cuối cùng cuộc phỏng vấn đã kết thúc, ngay sau đó chương trình phát sóng trực tiếp cũng chấm dứt.
Thiên Chi cẩn thận gửi từng hộp nước hoa cho các nhân viên công tác, bao gồm cả người dẫn chương trình.
Cho nên cuộc thảo luận ở trên mạng kéo dài như thế nào, Thiên Chi không rảnh để bận tâm.
Cô đã dành cả buổi sáng ngâm mình trong cửa hiệu trên đại lộ, còn chưa kịp nghỉ ngơi, thì vào buổi chiều cô lại phải chạy đến đây để ghi hình cuộc phỏng vấn.
Cũng may cô đã đọc trước kịch bản, vì vậy trong quá trình quay hình vẫn tương đối nhẹ nhàng.
Vừa có thể quảng bá thương hiệu riêng của mình, lại vừa giải quyết được vấn đề mà mọi người đang tò mò.
Trước mắt mọi việc đều đã kết thúc, cô lập tức giải tán đoàn đội, cô cũng cho bọn họ nghỉ nửa ngày, rồi sau đó tự mình lái xe quay trở về Nam Uyển.
Bởi vì có đôi khi phải đi gặp đối tác để bàn bạc các vấn đề liên quan đến thương hiệu, Thiên Chi dứt khoát lấy tấm bằng lái xe bị bỏ trong xó rất lâu ra. Mặc dù trước kia cô đã đi thi bằng lái, nhưng từ sau khi có bằng lái xe đến bây giờ, cô hầu như không dùng tới, cộng thêm yếu tố tâm lý, cho nên cô không dám lái xe nhiều.
Về sau Tống Kỳ Thâm vẫn luôn giúp đỡ cô, thậm chí anh còn can đảm giao tính mạng của mình cho cô, cô đã làm hư không ít xe trong gara của anh, chỉ đến khi Thiên Chi vượt qua giai đoạn loạng choạng đó, mới xem như là hoàn toàn buông lỏng tay chân.
Lúc Thiên Chi quay trở về Nam Uyển, việc đầu tiên cô làm chính là đi lên phòng đặt nước hoa trên tầng ba, căn phòng ấy đã sớm được trợ lý Hạ thu thập ổn thoả.
Lần này cô đi đến kinh đô nước hoa tham gia cuộc thi mang về không ít loại nước hoa, cô có thể thêm chúng vào bộ sưu tập của mình.
Các kệ nước hoa trong phòng đều đã chật kín, còn được sắp xếp ngăn nắp và có trật tự, rực rỡ muôn màu.
Khi chùm đèn trần trong phòng sáng lên, sẽ có thể nhìn thấy ánh sáng phản chiếu từ những lọ thủy tinh ấy.
Loại ánh sáng rực rỡ này, càng làm cho lòng người thỏa mãn.
Ít nhất, ở trong lòng Thiên Chi chính là cảm giác như thế.
Trong lúc Thiên Chi đích thân trấn toạ tại cửa hiệu, có rất nhiều fans hâm mộ đến từ khắp nơi trên đất nước chạy đến đây, bọn họ còn cố ý đi đến đại lộ ở thành phố Ngân, chỉ vì để tận mắt nhìn thấy cô một lần.
Hiện giờ Paper Crane không chỉ tiến hành bán online trên mạng, mà cũng đã bắt đầu được bày bán ở cửa hiệu.
Do không gian cửa hiệu chính nằm trên đại lộ lớn khá rộng rãi, cho nên trước mắt Thiên Chi chưa có ý định mở thêm chi nhánh thứ hai.
Từng bước từng bước một, mới là thiết thực nhất.
Thiên Chi ở lại cửa hiệu, trò chuyện rất lâu với fans hâm mộ, trong lúc nói chuyện cô từng đề cập qua căn phòng lưu trữ nước hoa của mình.
Cô cũng nói những lời khen ngợi về Tống Kỳ Thâm, còn nói đến cả nguồn gốc của căn phòng này.
Anh vì cô mà tự tay chuẩn bị mọi thứ.
Trước kia anh mang đến cho cô những bất ngờ lớn như thế nào, hiện giờ cô đã có thể khoe khoang chúng với mọi người.
Lúc này có một fan hâm mộ hét lên, tựa như đang nói đùa, bảo rằng muốn nhìn thấy căn phòng đó, xem nó có thực sự rộng lớn như trong truyền thuyết hay không.
Còn nói muốn tận mắt chứng kiến căn phòng lưu trữ nước hoa của nhà điều chế nước hoa nổi tiếng Thiên Chi, chỉ cần nhìn thấy hình ảnh thật một lần, cũng để cho bọn họ được mở mang tầm mắt.
Vào thời điểm ấy, mặc dù chỉ là một câu nói thuận miệng của người khác, nhưng Thiên Chi vẫn ghi nhớ ở trong lòng.
Thiên Chi đã tự mình lập kế hoạch, còn thảo luận chuyện này với đoàn đội của mình.
Đợi một này nào đó rảnh rỗi, sau khi thu xếp ổn thỏa, cô sẽ tiến hành phát trực tiếp trên Weibo, nhân tiện cũng tổ chức một cuộc bốc thăm trúng thưởng nhỏ, xem như là một chúc phúc lợi cho người hâm mộ.
Để làm nên tên tuổi của một thương hiệu, quả thực không thể thiếu sự đóng góp của fans hâm mộ và khách hàng.
Cho nên, ở phương diện tuyên truyền và phát phúc lợi này, Thiên Chi không bao giờ keo kiệt.
Thiên Chi dạo một vòng trong phòng lưu trữ nước hoa, lúc này cô mới cảm thấy mỹ mãn mà đi xuống lầu.
Tống Kỳ Thâm vẫn chưa tan làm, có lẽ anh sẽ không quay về sớm đâu.
*
Bởi vì hôm nay là một ngày vui vẻ, gần đây cô đã tranh thủ thời gian học một chút kỹ năng nấu ăn, cô muốn trước khi Tống Kỳ Thâm trở về, tạo cho anh một bất ngờ nhỏ.
Thiên Chi không gọi đầu bếp Trương đến, cô muốn tự mình nấu cơm cho anh ăn.
Mặc dù không thể đảm bảo về mặt hương vị, nhưng sau khi để các nhân viên trong văn phòng nếm thử qua, có lẽ cũng không tệ lắm nhỉ?
Thiên Chi cẩn thận mặc cho mình một chiếc tạp dề nhỏ, vì để ngăn ngừa vạn nhất và sợ làm sai các bước nấu ăn, Thiên Chi thậm chí còn tỉ mỉ in ra các bước theo thứ tự, rồi dán chúng lên tủ lạnh, để thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn xem, tránh phải làm sai bước nào đó.
Nghĩ đến tình cảnh lúc trước mình cười nhạo Tống Kỳ Thâm, Thiên Chi không thể ngờ rằng, sẽ có một ngày phòng thủy luân chuyển* như vậy.
(*Phong thủy luân chuyển: ý chỉ cả đời người không có khả năng lúc nào cũng sẽ thuận buồm xuôi gió, uống nước lạnh cũng sẽ có lúc đau răng. Nguồn Baidu.)
Đến lượt cô, cũng xem như là thực đơn đoạt mệnh.
Đợi đến lúc công việc nấu ăn sắp kết thúc, nước canh trong nồi thủy tinh trên bếp sôi “Òng ọc òng ọc” nổi cả bong bóng, chuông cửa ở Nam Uyển đột ngột vang lên.
Mặc dù trong lòng cô đang tự hỏi vì sao Tống Kỳ Thâm trở về mà còn bấm chuông cửa làm gì, nhưng Thiên Chi vẫn vội vàng chạy ra mở cửa.
Bởi vì mới từ trong phòng bếp đi ra, cô gái nhỏ chưa kịp đặt cái muôi xuống, thậm chí là chiếc tạp dề vẫn còn buộc chặt trên người.
Mái tóc xoăn dài buộc lên cao, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn ẩn hiện trong ánh chiều tà, ánh đèn phía sau lưng càng làm nổi bật vẻ đẹp của cô.
“Trở về muộn thì cũng thôi đi.” Cô gái nhỏ oán trách một tiếng, nhưng trong lòng có chút vui mừng như con chim sẻ nhảy tung tăng, bàn tay nắm chặt chốt cửa, rồi sau đó cô mới ngẩng đầu lên, nói một câu, “Anh còn nhấn chuông cửa làm gì…”
Vừa dứt lời, trong lúc nói ra chữ cuối cùng cô ngước mắt nhìn lên, nó lập tức bị kẹt lại trong cổ họng.
Cô nhìn người đứng đối diện, đối phương hơi mỉm cười nhìn cô, vừa ôn hoà lại dịu dàng.
Khuôn mặt này luôn nằm trong trí nhớ của cô.
“Thế nào, ngay cả anh cũng không nhận ra à?” Giọng điệu của Lâm Thanh Lai rất nhẹ nhàng, thân thiết chào hỏi giống như một người bạn cũ.
Thiên Chi nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Lâm Thanh Lai, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, “Anh Thanh Lai sao anh lại đến đây?”
“Ngạc nhiên chưa?” Lâm Thanh Lai nhìn vào tạp dề trên người cô, nháy mắt đã hiểu rõ, “Xem ra hiện giờ anh chính là vị khách không mời mà đến trong truyền thuyết à.”
“Không có đâu.” Thiên Chi vội vàng tránh người qua một bên, vẫy tay về phía anh ta, “Anh vào đi.”
Trước đó Lâm Thanh Lai từng nói sẽ đến đây thăm hỏi, nhưng anh ta vẫn chưa quyết định thời gian cụ thể.
Bất kể là trường hợp nào, mỗi lần Lâm Thanh Lai trở về nước đều sẽ gặp mặt Thiên Chi một lần, sau đó hai người không còn gặp nhau nữa.
Lúc trước Lâm Thanh Lai không quen thân với đám người của Tống Kỳ Thâm lắm, hơn nữa bên trong còn phát sinh nhiều chuyện như vậy, thực ra còn chưa đến một năm, mà anh ta cứ giống như thần thánh sống ẩn dật, không thấy bóng dáng và nghe thấy tin tức gì cả.
Từ sau khi Thiên Chi cầm giải thưởng trở về nước, hai người mới liên lạc lại với nhau.
Thời điểm Thiên Chi đến tập đoàn Lâm thị thực tập, theo lý thuyết bộ phận đó do anh ta quản lý, nhắc đến cũng thật kỳ quái, trong suốt khoảng thời gian thực tập Thiên Chi chưa bao giờ gặp mặt Lâm Thanh Lai.
Mặc dù cả hai không gặp mặt nhau, nhưng thỉnh thoảng bọn họ vẫn nhắn tin nói chuyện trên WeChat.
Dựa theo như lời Lâm Thanh Lai từng nói, anh ta không muốn phụ thuộc vào Lâm thị, tự mình bôn ba ở bên ngoài, vì vậy anh ta có hơi bận rộn.
“Anh Thanh Lai, sao anh lại đột ngột đến đây, tốt xấu gì cũng phải báo cho em một tiếng chứ.” Sau khi Thiên Chi mời Lâm Thanh Lai ngồi xuống, quả thực cô không biết nên mời anh ta uống loại nước gì.
Nhắc đến mới nhớ, hầu như không có vị khách nào đến Nam Uyển chơi cả.
Phần lớn thời gian, chỉ có đôi vợ chồng son này mà thôi.
“Anh biết em đang ở nhà, vừa khéo hôm nay anh có thời gian rảnh, cho nên anh mới chạy đến đây.” Lâm Thanh Lai không phải là người không biết tính toán trước sau, vốn dĩ anh ta muốn đi đến văn phòng thiết kế gặp cô, nhưng anh ta nhận được tin buổi chiều hôm nay cô sẽ có một cuộc phỏng vấn, sau khi phỏng vấn xong cô đã trực tiếp quay trở về Nam Uyển.
Nhưng anh ta cũng không nói dối, thực sự hôm nay anh ta trùng hợp lại có thời gian rảnh, vì thế anh ta đã không báo trước một tiếng mà đến đây thăm hỏi.
“Bây giờ anh không đến Lâm thị nữa à, cả ngày anh bận rộn cái gì vậy?” Thiên Chi nghĩ đến đây vội rót cho anh ta một tách trà kiều mạch, trà nóng hôi hổi, vào mùa đông uống thứ này sẽ làm ấm bụng.
Lâm Thanh Lai nhìn chiếc tạp dề còn chưa kịp cởi ra của cô, sau đó lại nhìn đến cái muôi trong tay cô, có lòng tốt nhắc nhở một chút, “Em đang nấu ăn à?”
Nói đến việc này, Thiên Chi chợt nhớ nồi canh trong nhà bếp.
Cô đột nhiên vỗ đầu mình một cái, “Chao ôi.”
Đợi đến lúc thu dọn xong mọi thứ, Thiên Chi mới giật mình hoàn hồn chạy ra ngoài.
“Bây giờ em còn biết nấu ăn nữa à?” Trong mắt Lâm Thanh Lai hiện lên chút ưu tư.
“Vâng” nói đến chuyện đó, Thiên Chi hơi ngượng ngùng, “Gần đây tâm huyết dâng trào, cho nên em bắt đầu học thử… ha ha.”
Hai người nói chuyện một lúc, trong khoảng thời gian đó, cô gái nhỏ sợ Tống Kỳ Thâm trở về cơm canh nguội lạnh không ăn ngon nữa, cô vội đi vào trong phòng bếp dùng nắp đậy thức ăn đậy chúng lại.
Bởi vì Thiên Chi cũng biết được kế hoạch gần đây của Lâm Thanh Lai.
Anh ta đã tự thành lập một quỹ ngân sách, còn thành lập một công ty tài chính riêng, ngoài ra anh ta còn thuê người có chuyên môn đến quản lý. Sau đó Lâm Thanh Lai lại được Kinh Đại mời về, vì anh ta có đủ tiêu chuẩn để trở thành một vị giáo sư, cho nên đại học Kinh Đại mới mời anh ta làm giáo sư ngắn hạn.
Nói cách khác, trong một khoảng thời gian dài sắp tới, Lâm Thanh Lai sẽ đến đại học Kinh Đại giảng dạy.
Vốn dĩ chí hướng của Lâm Thanh Lai không đặt ở Lâm thị, cho nên cuộc sống hiện giờ mới chính là điều anh ta hài lòng nhất.
*
Tống Kỳ Thâm từ dưới tầng hầm gara xe đi lên, trong lúc đi lên tầng một của Nam Uyển, anh nghe thấy bên trong phòng khách có tiếng nói chuyện.
Là giọng nói của cô gái nhỏ, nửa điểm giả dối cũng không có, thậm chí giọng điệu còn rất nghiêm túc, “Anh Thanh Lai, anh giỏi quá.”
Người đàn ông nọ nhíu mày, đi thẳng về phía trước, ánh mắt vừa phóng tới cái ghế sô pha trong phòng khách, anh lập tức nhìn thấy một “Vị khách không mời mà đến.”
Đó chính là Lâm Thanh Lai.
Lâm Thanh Lai ngước mắt lên nhìn Tống Kỳ Thâm, cũng giống như trước kia không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ nhẹ gật đầu một cách đầy tượng trưng.
Tống Kỳ Thâm không nhanh không chậm bước đến, còn lên tiếng chào hỏi với Lâm Thanh Lai, “Mới đến à.”
Không biết có phải là do ảo giác của Thiên Chi hay không, đối với cô mà nói, giọng điệu của Tống Kỳ Thâm có vẻ hơi kiêu căng.
Không ai sánh nổi.
Một câu “Mới đến à” bao hàm rất nhiều ẩn ý không rõ ràng.
“Sao anh lại trở về trễ thế?” Thiên Chi và Lâm Thanh Lai đã trò chuyện với nhau lâu như vậy, Tống Kỳ Thâm mới khoan thai đến muộn.
“Có một số việc cần phải giải quyết, cho nên mới về trễ một chút.” Tống Kỳ Thâm mỉm cười, “Nhớ ông xã rồi hả?”
Lời nói đột ngột thay đổi, Thiên Chi thiếu chút nữa bị nụ cười hoàn mỹ của Tống Kỳ Thâm làm cho ngỡ ngàng, cô vô thức liếc mắt nhìn Lâm Thanh Lai, đối phương chỉ mỉm cười, đôi mắt trong veo không chút gợn sóng.
“Hôm nay em đích thân nấu ăn hả?” Tống Kỳ Thâm nhìn các món ăn đặt trên bàn cơm, lên tiếng hỏi.
“Món em nấu sao lại có thể dễ dàng bị nhận ra như vậy?” Vốn dĩ Thiên Chi muốn tạo một bất ngờ nhỏ, nhưng không ngờ rằng anh đã phát hiện ra. Cô chọc chọc phần cơm trong bát của mình, cảm thấy hơi bị đả kích.
“Có phải vì nó trông không được đẹp mắt đúng không?” Cô chán nản nói.
Trong lòng Tống Kỳ Thâm chính là suy nghĩ này, nhưng anh không thể hiện ra ngoài mặt, chỉ nói, “Không có, trông rất ngon. Chẳng qua là em biểu hiện quá rõ ràng, lúc trước trợ lý Hạ đã từng đến hỏi anh.”
Dù sao người một mực hối thúc anh trở về nhà chính là cô. Bởi vì từ trước đến nay Thiên Chi không bao giờ thúc giục người ta như vậy.
Hai người cứ anh một câu em một câu, không coi ai ra gì.
Thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, một lần nữa cảm nhận được bầu không khí này, tâm trạng của Lâm Thanh Lai cũng hoàn toàn thay đổi.
Anh ta nhìn qua hai người bọn họ, trong đôi mắt hiện lên sự thư thái.
Sau khi dùng bữa xong, Lâm Thanh Lai cùng Tống Kỳ Thâm đi đến thư phòng, bảo rằng có một số công việc làm ăn cần phải bàn bạc, bọn họ nói chuyện rất lâu.
Đợi đến lúc tiễn người đi rồi, Tống Kỳ Thâm tắm rửa sạch sẽ ngồi xuống bên cạnh cô, Thiên Chi mới bắt đầu tò mò.
“Anh và anh Thanh Lai nói chuyện với nhau lâu như vậy, rốt cuộc hai người nói cái gì thế?”
Tống Kỳ Thâm hừ nhẹ một tiếng, tuỳ ý để cô gái nhỏ lau tóc cho mình.
“Anh hừ cái gì, thật là âm dương quái khí.” Thiên Chi chợt cảm thấy buồn cười, nhìn vẻ mặt anh rất tự nhiên, nhưng hết lần này đến lần khác tiếng hừ kia, vô cùng khó chịu, giống như bị một bình giấm chua rót vào.
Anh không lên tiếng, nhưng lại dùng hành động để biểu lộ sự chua loét ngút trời của mình.
Đêm nay Tống Kỳ Thâm có hơi vội vàng, chỉ chọn lấy hai cái, sau đó trực tiếp xốc váy cô gái nhỏ lên.
Sau một tiếng làm bánh nhân thịt, anh vẫn ủ rũ không nói lời nào.
“Rốt cuộc anh bị làm sao vậy, sao cứ phớt lờ em thế.” Thiên Chi vừa tò mò lại vừa cảm thấy anh không thèm để ý đến mình.
Chỉ là bầu không khí yên lặng thế này, càng làm cho người ta khó xử.
Có lẽ là do cô cứ quấn lấy anh hỏi mãi, lúc này anh mới chậm rãi lên tiếng, rõ ràng trong giọng nói còn mang theo sự bất mãn, “Thiên Chi, vừa rồi em khen ai giỏi quá?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...