Edit: Tiểu Màn Thầu
Thiên Chi đẩy nước ép blueberry vào trong, còn đặt ở chỗ không dễ bị đụng phải, rồi sau đó cô lấy những thức ăn vặt có thời hạn sử dụng ngắn ra, phân phát một chút cho các thành viên trong nhóm.
“Chi Chi, đây là đồ ăn vặt mà cậu đã chuẩn bị trước đó à, khó trách cậu không đi ăn cơm.” Nữ sinh nhận lấy đồ ăn vặt Thiên Chi đưa đến, quan sát nhãn hiệu tinh tế in trên mặt, cảm khái nói, “Cậu cũng thực sự rất biết hưởng thụ đấy.”
“Đúng đó, chỉ ăn đồ ăn vặt không ăn cơm hình không tốt cho lắm.” Một nữ sinh khác lên tiếng phụ hoạ.
Thiên Chi mở hũ bánh cookie, lấy một cái bánh ra ngoài, “Thỉnh thoảng ăn sẽ không sao, tớ cũng không thường ăn chúng, trong lúc đói không thể không có chút gì để lót bụng.”
Chính xác là cô không đói lắm, sau khi ăn một cái bánh, cô lập tức đem bánh cookie đưa đến chỗ người nam sinh duy nhất trong nhóm, ý bảo cậu ta nhận lấy. Nhưng hiển nhiên đối phương không có hứng thú với thứ đó, chỉ mỉm cười từ chối.
“Số đồ ăn này, cậu lấy từ đâu ra? Không phải lần trước trưởng phòng từng nói không được mang đồ ăn vặt đến đây sao?”
Vốn dĩ có một nữ sinh trong nhóm đang vui vẻ ăn, chợt nghe thấy một nữ sinh khác nảy sinh nghi vấn, động tác ăn đồ ăn vặt chợt ngừng lại.
Thiên Chi trầm mặc, cầm bánh cookie ở trong tay cũng không được, mà không cầm cũng không được.
“Hình như là vậy, tớ còn nhớ rõ ông ta không cho phép cầm vào nữa.”
Thiên Chi cố gắng sàng lọc từ trong hồi ức, cuối cùng cô đã sàng lọc chọn ra được một chuyện.
Lần này đến Lâm thị thực tập, người dẫn dắt bọn học chính là trường phòng đã làm việc ở Lâm thị hai mươi mấy năm, quyền cao chức trọng, tuy tư tưởng không cổ hủ, nhưng cũng không phải dạng quá cởi mở, bình thường làm việc rất có nề nếp, còn quản lý vô cùng nghiêm khắc.
Thời điểm bọn họ vừa vào làm, trưởng phòng đã nói qua các vấn đề về quy tắc, đồ ăn vặt và cơm hộp không được đem vào, chúng sẽ gây ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc, hơn nữa còn làm cho bên trong văn phòng có mùi lạ.
Lần trước có một nữ sinh mang trà bưởi mật ong đến, sau khi rót một ly, chỉ là vị trà ngọt thanh mà thôi, đã lập tức bị nghiêm cấm.
Thiên Chi vừa mới vui vẻ nhận chúng, trước mắt lại sắp gặp rắc rối.
“Quên đi, ăn lén vậy, trước khi trưởng phòng trở lại, không bị phát hiện là được rồi, việc này có sao đâu.” Nữ sinh cúi đầu, động tác ăn đồ ăn càng nhanh hơn.
Thiên Chi cũng hiểu rõ đạo lý ấy, nhưng dưới gầm bàn của cô còn đến tận hai túi lớn.
Cài này…..Nên xử lý như thế nào?
Tống Kỳ Thâm thật là nghĩ cái gì là muốn làm ngay cái đó.
Nếu như trưởng phòng một hai đòi tịch thu chúng, Thiên Chi buộc lòng phải……Thề chết không theo.
Những lời thảo luận của mọi người vừa mới kết thúc, cánh cửa thủy tinh bị mở ra, một giọng nam truyền đến ——
“Làm gì nguyên một đám, hôm nay yên lặng vậy?”
Âm thanh của trường phòng dần biến mất, ngay sau đó cánh cửa chậm rãi đóng lại.
“Nhóm ô sin nhỏ, hôm nay đã ăn cơm chiều hết chưa! Tinh thần có tốt không! Đã sẵn sàng tăng ca chưa!!”
Nghe thấy tiếng hô to ấy, tay Thiên Chi run run.
Sau đó cô chỉ yên lặng, chột dạ, lặng lẽ phủi tay, đặt bánh cookie ở trong một góc bàn, còn dùng tài liệu che lại.
Bốn vị nhân sĩ kia cũng hiếm khi cùng nhau im lặng như vậy, không biết có giấu kỹ hay không.
“Hôm nay sao lại im lặng thế?” Sau khi trưởng phòng nhấc chân bước vào trong, rồi lại dừng bước, nhìn xung quanh một vòng.
Theo sao ông ta trực tiếp đi thẳng đến chỗ người được gọi là nhóm trưởng Thiên Chi.
Đại hội động viên cá nhân cũng được bắt đầu trước khi tăng ca vẫn giống như thường lệ.
Trưởng phòng nói từ chi tiết nhỏ nhất liên quan bộ quần áo lao động đến cả kế hoạch vào nhà máy tìm hiểu dây chuyền sản xuất công nghiệp, cứ nói thao thao bất tuyệt như vậy.
Không hề có ý định dừng lại.
Rồi sau đó ông ta trực tiếp cầm lấy tài liệu đặt trên bàn của Thiên Chi lên, “Tốc độ làm việc của em không tệ, chính là ——”
Trưởng phòng nói nửa chừng chợt dừng lại, lời nói bị mắc kẹt trong cổ họng.
Ánh mắt ông ta tự nhiên rơi vào cái hũ bánh cookie mà Thiên Chi mới vừa giấu.
Đôi mắt của bốn người kia trong giống như radar tự động, trực tiếp thăm dò về phía đó.
Vừa rồi Thiên Chi còn thấp giọng phụ hoạ với ông ta, giờ phút này cô vô cùng tự giác mà cúi đầu, rất im lặng.
Chỉ cần thẳng thắn sẽ được khoan dung mà thôi.
Cô mang theo đồ ăn vặt, không thể ăn được sao.
Trong lúc Thiên Chi muốn đưa ra lời đề nghị để phá vỡ bầu không khí im lặng quỷ dị này.
Trưởng phòng dường như không nhìn thấy gì, tỏ vẻ bình tĩnh đặt tài liệu trở về chỗ cũ.
Tất cả mọi việc như chưa từng xảy ra.
Ông ta vỗ vai Thiên Chi, “Là một cô gái nhỏ rất biết cố gắng.”
Thiên Chi và bốn người kia: “………”
*
Thực tập quả thực rất bận rộn và mệt mỏi, nhưng nội dung công việc không nhàm chán.
Vì vậy Thiên Chi trong khổ tìm vui, cũng khá thích thú.
Chẳng qua là phải chạy đi chạy lại giữa Lâm thị và Kinh Đại, cô còn có rất nhiều khoá học, cho nên cái vòng tuần hoàn quay về Nam Uyển được cô nuôi dưỡng đã bị cắt giảm một chút.
Lớp học trước kia của cô vào mỗi tối thứ sáu, trùng hợp lại là chương trình học chiếm nửa học kỳ sau.
Trước mắt cũng đã trải qua được nửa học kỳ, các tín chỉ còn lại sẽ được giải quyết sau kỳ thi, vì vậy không cần giống như ngày thường, sau khi lên lớp xong vội vàng trở về.
Bởi vì hiện giờ là cuối tuần, trải qua một tuần bị học tập và đi thực tập tàn phá, thời điểm Thiên Chi quay trở về nhà, cô vui vẻ đến mức ngân nga khúc ca hạnh phúc.
Cô thuộc dạng người khá lười, nhưng mỗi khi làm việc có ý nghĩa như vậy, tâm tình cùng tinh thần đều được lấp đầy, giống như khơi lên niềm vui sau khi gieo hạt giống và có một mùa bội thu.
Từ khi bước vào mùa đông, trời tối rất nhanh.
Trong lúc quay trở về Nam Uyển, cô đang đi trên con đường quốc lộ ven biển, dĩ nhiên từ phía xa xa cô đã nhìn thấy trang viên lên đèn.
Tiếng sóng biển văng vẳng bên tai, gần bán sơn Nam Uyển có một khu rừng lá kim, tiếng gió ven đường thổi xào xạc.
Ánh sáng cách nơi này không xa, dường như cô đã lâu rồi không quay trở về nơi này.
Luồng khí lạnh vào mùa đông cũng không còn như trước.
Nó ấm áp hơn trước kia rất nhiều.
Hình như Thiên Chi chưa bao giờ có cảm giác như vậy, rất háo hức và mong chờ quay trở về Nam Uyển.
Có một nơi mà tất cả các gánh nặng có thể được trút bỏ.
Loại cảm giác mãnh liệt này vẫn luôn quanh quẩn trong cô, cho đến khi cô chậm rãi mở cửa ra.
Chắc chắn là Tống Kỳ Thâm đã trở về, còn về sớm hơn bình thường.
Trước tiên Thiên Chi lên tầng hai thay quần áo, sau đó lại trăn trở bước xuống lầu, đi đến thư phòng tìm anh.
Đôi khi dự đoán vẫn có thể gặp sai lầm, Thiên Chi nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng ra, đưa cái đầu nhỏ hướng vào trong thăm dò, chỉ nhìn thấy một ánh sáng rực rỡ. Tủ sách sắp xếp gọn gàng, nhưng tủ trưng bày đồ sứ lại bị mở ra, một gọng kính mạ vàng đặt ở bên trong đó.
Khẳng định vừa rồi Tống Kỳ Thâm đã ở trong thư phòng này.
Nhưng hiện giờ, không nhìn thấy bóng dáng anh ở đâu cả.
Thiên Chi thu hồi tầm mắt, vừa định quay đầu lại, bất chợt ở phía sau có một cơ thể ấm áp tiến sát vào.
Giây tiếp theo hơi thở thanh mát, ùn ùn kéo đến.
Ngoài ra còn có một giọng nói vang lên, mang theo chút âm mũi rất rõ ràng.
“Tìm cái gì vậy?”
Còn có thể tìm cái gì nữa.
Tất nhiên là tìm anh rồi.
Thiên Chi thầm nghĩ như vậy, nhưng không nói ra.
Trên đường cô quay trở về nhà cái cổ đã bị đông cứng, sau khi được bàn tay ấm áp của Tống Kỳ Thâm bao quanh, mới dần dịu lại.
Anh đặt tay sau ót cô, không nhanh không chậm mút một cái trên đó.
“Tại sao anh cứ có cảm giác hình như nửa năm rồi chúng ta không gặp nhau vậy nhỉ?”
Lời nói ngắn gọn.
Tống Kỳ Thâm nói xong, điều chỉnh lại vị trí của Thiên Chi, xoay vai cô gái nhỏ lại, nhẹ nhàng quay cô hướng về phía mình.
Nhưng chỉ xoay một chút, Thiên Chi lập tức bị ôm vào trong lồng ngực của anh.
Hôm nay cô gái nhỏ hình như cực kì trầm lặng.
Tống Kỳ Thâm cũng không suy nghĩ quá nhiều, lại lên tiếng hỏi.
“Vì sao cơ thể của em lạnh như vậy?”
“Hả? Có sao?”
Thiên Chi ngây người thốt lên hai tiếng, rõ ràng vừa rồi cô đã đi thay một bộ quần áo khác rồi mà.
Đoán chừng là bởi vì hôm nay taxi không chịu đi hướng đường quốc lộ để lên núi, cho nên cô đành phải xuống xe, tự mình đi lên.
Vì vậy khí lạnh vươn trên người vẫn chưa tiêu tán hết.
“Có lẽ do bên ngoài quá lạnh.”
Tống Kỳ Thâm không nói nữa, lôi kéo cô đi về hướng sô pha bên ngoài phòng khách.
Hai người cùng nhau ngồi xuống ghế sô pha, bàn tay của Thiên Chi bị anh kéo qua rồi che lại, che đến mức hơi ấm lan toả, anh bắt đầu vuốt ve thưởng thức từng ngón tay của cô.
Thiên Chi đặt tay trái sau lưng, sau đó tiến đến gần anh hơn, “Những thức ăn vặt đó, là do anh bảo anh Diễm Chi giao đến à?”
Tống Kỳ Thâm nghe vậy lười biếng trả lời một câu, không hề để ý, cứ đắm chìm chơi đùa với bàn tay của Thiên Chi.
Nhìn thấy anh gật đầu, những nghi ngờ trong lòng cô cũng đã tìm ra đáp án.
Xem ra, lúc ấy trưởng phòng giả vờ như không nhìn thấy chúng, nhất định là có liên quan đến việc này.
Về sau nhóm năm người các cô đã bị bắt gặp rất nhiều lần, trưởng phòng vẫn không nói cái gì cả, còn cầm lấy mấy cái bánh để ăn nữa.
“Lúc trước vì muốn để cho em ăn cơm thật nhiều, tại sao hiện giờ anh lại mua cho em……Những món đó.”
Tống Kỳ Thâm không chỉ là một người kiên định với việc dậy sớm, hơn nữa anh không bao giờ thay đổi nguyên tắc.
Những lúc Thiên Chi ngủ nướng, tất nhiên cô sẽ không dùng bữa sáng.
Nhưng anh dường như cứ nắm chặt điểm này, nhất định bắt cô phải dùng bữa, còn bảo rằng không ăn sẽ không có sức, lúc nào cũng dễ mệt mỏi, anh còn áp dụng chiến lược làm bánh nhân thịt nữa.
Có thể nói là, cực kì xấu xa.
“Vậy em có thích không?” Tống Kỳ Thâm nhướng mày, ném vấn đề của cô trở về con đường ban đầu.
“…….Hình như cũng không phải không thích.”
Thiên Chi yên lặng một lúc, nói thật lòng, những thứ đó đều là món cô yêu thích.
Tống Kỳ Thâm đối với sở thích của cô, hoàn toàn nắm rõ.
Như thể đang thực hiện một cuộc tìm kiếm trên phương diện rộng, anh dường như biết rõ mọi thứ liên quan đến cô.
“Như thế không tốt à, chỉ cần thích là được rồi.”
Tống Kỳ Thâm vừa nói vừa gãi nhẹ vào lòng bàn tay của Thiên Chi.
Thiên Chi đã dũng cảm hơn so với trước kia một chút, trực tiếp rút tay mình về, nhấc một bên cánh tay của anh lên, tiến lại gần, dựa sát vào người anh.
Cô gái nhỏ dựa vào rất gần, không biết có phải do vừa rồi bị lạnh đến đông cứng hay không, mà trong lúc nói chuyện dường như vẫn mang theo âm mũi, mềm mại như bông.
Thiên Chi ngước mắt nhìn Tống Kỳ Thâm.
Ánh sáng trong phòng khách tầng một mờ mờ ảo ảo chiếu xuống, phát hoạ nửa bên sườn mặt gầy gò của người đàn ông này.
Anh cũng bởi vì sự chủ động của cô, còn phối hợp cúi thấp đầu xuống.
Hàng lông mi dày rũ khẽ động, lưu lại một hình bóng.
Chỉ có duy nhất một người mà thôi, từ lúc bắt đầu lãnh giấy kết hôn đã như thế.
Giống như vẫn luôn lặng lẽ mà che chở cho cô.
Bất luận là ở bên ngoài, hay là ở trong thâm tâm.
Có lẽ càng nhiều hơn nữa, nhưng lại đặt ở một nơi mà cô không hề biết đến.
Trong nội tâm Thiên Chi chợt xuất hiện một loại cảm xúc không tên, nó tựa như một ngọn núi lửa đã yên ắng rất nhiều năm đột nhiên hoạt động trở lại, dung nham ào ạt phun trào.
Không có cách nào khống chế, cũng không thể nào cưỡng lại được.
Cô tiến gần đến bên tai anh, gập ghềnh, âm thanh rất nhẹ, nhưng vẫn cố gắng nói rõ từng chữ một.
“Anh ơi….Hôm nay cùng nhau…..tắm suối nước nóng nhé?”
Tống Kỳ Thâm sửng sốt, rũ mắt nhìn về phía cô.
Đây là lần đầu tiên Thiên Chi chủ động như vậy.
Nhưng từ phương diện đơn giản mà quan sát, ý tứ của câu nói này không phải là đang nói.
Anh trai, đến đây à.
Tống Kỳ Thâm giơ tay lên, dùng ngón trỏ và ngón cái nắm lấy cằm cô, còn có một hơi thở mạnh mẽ truyền đến.
Anh không biết vì sao bên tai cứ mãi quanh quẩn lời mời gọi của cô gái nhỏ, trong lồng ngực mọi cảm xúc đều tụ về, đan xen vào nhau, việc này là sự thật, cô vẫn đang tồn tại ngay trước mắt anh.
Chính là như vậy, tình cảm nghiêng trời lệch đất, đầu quả tim bị hung hăng nắm lấy.
Một tư vị ngọt ngào cùng đau đớn luân phiên nhảy loạn.
Loại cảm xúc bất ngờ rơi xuống và không thể khống chế được cứ dính vào Tống Kỳ Thâm.
Trong lòng chính là cảm giác chua xót, anh đã trải nghiệm qua quá nhiều lần từ cô gái này.
Nếu Thiên Chi đã chủ động đề nghị, anh cũng không có gì phải bận tâm, đương nhiên là dựa theo tính tình tuỳ ý mà ăn sạch cô.
Tống Kỳ Thâm ôm lấy cô gái nhỏ ngâm mình trong suối nước nóng còn làm rất nhiều lần bánh nhân thịt, mới chịu bế cô quay trở về phòng ngủ chính.
Hiện giờ Thiên Chi không còn run rẩy, cô ôm lấy heo con Bội Kỳ, nghiêng đầu dựa vào nó, cằm đặt lên trên.
Bắt đầu cùng Tống Kỳ Thâm câu được câu không mà nói chuyện phiếm.
“Em cảm thấy gần đây công việc thực tập quá mệt mỏi, còn phải chú ý đến chương trình học và việc học, nếu bận không còn thời gian nữa, em có thể không cần trở về Nam Uyển được không?”
Dứt lời, Thiên Chi vội vàng bổ sung thêm một câu.
“Chỉ là đề nghị một chút à, anh không đồng ý thì thôi.”
Nhìn Thiên Chi như đang muốn thương lượng, kỳ thực lúc trước trong lòng cô đã có một tính toán nhỏ, hơn nữa nó đã sớm nằm trong dự định.
Theo như ý tưởng của cô, hoặc là hai tuần trở về một lần.
Hoặc là nếu ngày thường bận rộn với chương trình học thì sẽ không quay về.
Không nhất thiết là phải quay về vào mỗi cuối tuần.
Dù sao thời gian thực tập cụ thể của cô không cố định, hơn nữa cũng đã trao đổi với nhà trường, cô cần phải liên kết với chương trình học.
Theo lý thuyết mà nói, chờ đến sau kỳ nghỉ đông, nó đã đi đến gần cuối giai đoạn thực tập, cũng là thời điểm quan trọng nhất, khi ấy bọn cô không có lớp, toàn bộ thời gian đều rảnh.
Lấy việc thực tập là tiền đề, đầu tiên Thiên Chi vẫn là sinh viên đại học.
“Anh không cho phép.” Tống Kỳ Thâm lập tức từ chối.
Cô chỉ đề nghị thôi mà, cũng nói với anh rằng không đồng ý thì thôi.
Tống Kỳ Thâm chỉ cần biểu hiện rõ thái độ của mình là tốt rồi.
Không cần thiết…..Nói nhẹ nhàng không được à! Không cần thiết! Phải nói! Câu “Anh không cho phép” giống như lời thoại vậy!
“Ồ.”
Thiên Chi yên lặng chửi thầm trong lòng xong, hơi dùng sức bắt lấy cánh tay của Tống Kỳ Thâm, lắc lư chơi đùa.
Hai người đã tiêu hết tất cả sức lực của mình cho việc ngâm suối nước nóng khi nảy, giờ phút này bọn họ dần bình tĩnh trở lại, không nói gì thêm nữa.
Tuy nhiên Thiên Chi vẫn nhớ đến lời nói của mình khi ấy, cô cảm thấy mình thuộc dạng não ngắn.
(*Trong raw ghi là Tú đậu. Tú đậu là một từ ngữ mạng bên trung ý chỉ người có bộ não “Đường ngắn”, cũng có nghĩa là nhất thời ngớ ngẩn, đầu óc mụ mị. Nguồn baidu.)
Nhưng xem bộ dạng của Tống Kỳ Thâm hình như rất thích.
Cô cũng không ngại ngùng nữa.
“Em có một vấn đề đã muốn hỏi anh từ rất lâu rồi, cái Dear DD kia, rốtt cuộc có ý nghĩa gì?”
Thiên Chi nổi lên sự nghi ngờ, đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Tống Kỳ Thâm cười như không cười liếc mắt nhìn cô.
Trong lòng Thiên Chi đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng quen thuộc.
Chính là ở chỗ này, anh cũng nhìn cô như thế.
Chẳng qua là, khi ấy hai người đang thảo luận về heo con Bội Kỳ.
Giờ phút này, tình cảnh đó lại tái hiện.
Thiên Chi bỗng nhiên có một loại dự cảm không rõ ràng.
Quả nhiên, giây tiếp theo.
Tống Kỳ Thâm đã lên tiếng.
“Dù sao nó không phải là em trai nhỏ.”
—————//—//————
* Tác giả có lời muốn nói: Đầu trọc: Dù sao cũng không phải là em trai nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...