Hoài bị trận đòn roi nên toàn thân đau nhức, không những vậy vết thương để lại trên mông có chỗ rỉ máu khiến cô không thể ngồi được, chỉ có thể nằm sấp, đau đớn mà vẫn cắn răng ko dám hé 1 lời. Mắc tội tày trời, dù thương con gái, song bà Năm cũng ko dám xin xỏ ông Năm điều gì, chỉ biết để Hoài nằm dưới bếp, đến bữa thì dọn cơm ra cho Hoài ăn. Bà giận cô lắm chứ, đứt ruột đẻ ra cô... bây giờ mọi chuyện thành ra như vậy, bà muốn trách, muốn mắng con gái, nhưng thấy cô đau đớn như vậy là cũng quá đủ rồi. Bà ko nỡ buông ra những lời cay đắng mà chì chiết con gái nữa.
Về phần Trình, anh cả ngày thấp thỏm không yên, ăn không nổi thứ gì, anh chỉ uống nước lã cầm hơi. Bởi anh lo cho Hoài lắm, anh cũng thấy hối hận nữa, vì phút nông nổi, sự ích kỷ và tham lam của bản thân, chỉ nghĩ đến việc bản thân thỏa mãn đc 1 số thứ mà quên nghĩ trước nghĩ sau. Anh quá đơn giản trong suy nghĩ, chính vì vậy giờ đây đã đẩy mọi chuyện vào tình thế phức tạp. Trình mong cho trời tối thật nhanh để còn đến nhà Hoài, xin ông bà Năm cho anh được cưới cô ấy.
Bất giác anh thấy chạnh lòng,... giá như... bố mẹ anh còn sống, nhà cửa anh đường hoàng như người ta... có lẽ ông Năm cũng ko cấm đoán anh qua lại với con gái ông ấy. Cũng chỉ vì nghèo, nhà Hoài nghèo, anh còn nghèo hơn. Gia sản chỉ có túp lều lợp lá, chiếc thuyền đánh cá đơn sơ, ngày ngày mưu sinh trên sông nước. Trách ai bây giờ? Thôi thì ông trời cho thân trai khỏe mạnh, rong ruổi tháng ngày kiếm ăn thế cũng là hạnh phúc rồi.
Và nếu như Ông Năm đồng ý, anh hứa sẽ chăm chỉ hơn để Hoài không phải khổ. Thầm nghi như vậy nên Trình quyết tâm lắm, anh hăm hở tắm gội chuẩn bị đến nhà người yêu. Mà anh đâu biết, chỉ vì phút nông nổi ấy của anh mà Hoài bị trận đòn đau đến mức ko ngồi dậy được, cơm chan nước mắt...
Tiếng ếch nhái kêu râm ran bên bờ sông, ánh sáng đèn dầu le lói, Trình tắm xong đứng trước cái gương bé tẹo như cái bát úp treo trên mảnh tre nứa và chải đầu, vuốt vuốt mấy cái cho chỉn chu, lấy động lực rồi ra khỏi nhà. Bất thình lình ở đâu xuất hiện 1 đám thanh niên hùng hùng hổ hổ lao vào đấm đá anh không ngớt, miệng chúng lắp bắp chửi rủa:
Đánh chết mày thằng ôn con láo toét!
Sướng chưa con? Sướng chưa?
Đánh chết me. Nó đi chúng mày ơi...
Sướng con K.U thì mù con mắt này..
Chết C.H.A mày đi... chết M.E. mày đi.
Mày nghĩ mày là ai mà dám đụng vào Hoài??? Hả...
Thằng khố rách áo ôm này...
Chết này... chết này...
Đám người chừng 5, 6 người gì đó ra sức đấm đá vào bụng vào đầu Trình. Bị đánh bất ngờ, dù bình thường anh cao to vạm vỡ nhưng lúc này rơi vào thế bị động, Trình chỉ có thể nằm im chịu trận, quá đau đớn, anh đưa tay lên ôm mặt ôm đầu, nhưng vẫn ko tránh khỏi. Đám thanh niên hùa nhau làm càn, máu trên trán Trình chảy xuống, toàn thân bầm tím đến đáng sợ. Trong lúc đau đớn, Trình biết đc nguyên nhân mình bị đánh là thế nào. Chắc chắn chuyện anh và Hoài lúc trưa cả làng đã biết hết.
Vậy... đám người này là do thích Hoài nên ghen tức với anh mà đến... hay do ông Năm chỉ đạo??? Anh không kịp phân tích đc gì thì lại bị đá cho túi bụi. Một thằng khác nói to:
Thôi thôi... vậy thôi chúng mày ơi.
Cho nó 1 bài học vậy là đc rồi. Nhỡ nó chết thật thì sao hả?
Xem nó chảy máu rồi kìa.
Đã hẹn là chỉ đánh thôi, ko đc xảy ra án mạng mà...
Cho thằng C.H.Ó. này nó chừa đi, trinh tiết con gái nhà người ta mất rồi... tha cho nó thì có lấy lại được nữa ko hả thằng đần này???
Thằng khác nói tiếp.
Đúng rồi. Đúng rồi. G.I.Ã. chết K.Ụ. nó đi chúng mày êiiii!!!
Thế là cả bọn lại lao vào 1 hiệp nữa mới kéo nhau đi.
Trình khi nãy còn ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, giờ đây đến mí mắt anh cũng ko mở nổi nữa, anh đau đớn đến nghẹn thở. Máu từ trán, trên đỉnh đầu chảy xuống ướt cả nền nhà đan cài bằng tre nứa, len lỏi xuống dòng sông những giọt nước kêu tí tách. Phút chốc Trình ngất đi, anh hôn mê không biết bao lâu.
Ngày hôm sau ánh mặt trời chói chang chiếu trên sông, Trình mở mắt nhìn quanh, anh nằm đó từ tối qua đến giờ, mất máu nên anh ngất đi, hai mắt anh đờ đẫn, tay chân ko nhúc nhích đc vì đau. Vết thương trên trán trên đầu đã tự cầm máu, nhưng anh chưa dậy đc ngay, nằm đó suy nghĩ 1 lát, Trình bám vào bức vách và cố ngồi dậy.
Đầu anh nặng trĩu, chân tay thì bầm tím hết cả. Anh ko đi lại đc chỉ cố lết thân dưới và ngồi dựa vào đó, cảm giác đau đớn này nếu như người nhỏ bé, gầy yếu có lẽ sẽ ko thể nào cầm cự đc đến giây phút này. Bao nhiêu dự định tiêu tan, anh khẳng định nguyên nhân mình bị đánh đến thân tàn ma dại thế này... 100% là do ông Năm sai khiến. Bởi lẽ chỉ có cha sinh mẹ đẻ ra mình mới xót thương cho sự tân tiết của đứa con gái. Chứ đám trai làng kia, dù có yêu Hoài đi chăng nữa, nhưng nếu biết chuyện cô ấy ko còn tân tiết thì hiển nhiên chẳng thằng nào đoái hoài nhòm ngó nữa rồi.
Bởi vậy, cơn đau này anh tình nguyện cam chịu, đặt mình vào hoàn cảnh của ông Năm để suy nghĩ nên Trình hiểu đc tâm lý tức giận đó của ông Năm. Nếu như người làng ko ai biết thì còn có thể cứu vãn.. đằng này gặp ngay mụ Xoan. Chuyện tốt ko ai biết, chuyện xấu thì bay đi khắp làng, ông Năm tức giận con gái 1 mà xấu hổ với dân làng thì 10. Bởi vậy trận đòn này với anh mà nói là hoàn toàn xứng đáng!!!
Qua 3 ngày, vết thương và những nốt bầm tím trên người Trình đã bớt đau hơn, tuy nhiên người anh vẫn còn rất mệt, anh ko đi đánh cá được. Mấy ngày liền nằm lì ở chòi, tiền ko có mua thuốc, thức ăn cũng chẳng còn gì ngoài mấy con cá, tép phơi khô. Anh cho gạo vào cái nồi bung nhừ thành cháo ăn qua ngày. Hoài cũng đi lại đc, mông tuy còn đau nhưng vẫn đỡ hơn Trình. Ông bà Năm ko ai nói với ai câu gì, không khí gia đình bình yên đến đáng sợ, như thế càng làm cho cô áy náy và sống thu mình hơn.
Mấy ngày cô ko dám bước chân ra khỏi nhà, và chuyện Trình bị đánh 1 trận thừa sống thiếu chết, Hoài hoàn toàn ko chút tin tức. Cô cứ nghĩ anh nhát gan, dám làm ko dám chịu, mấy ngày ko đến tìm cô. Làm Hoài chán nản và tuyệt vọng lắm. Trình cũng đoán đc suy nghĩ này của người yêu, song đương lúc nước sôi lửa bỏng, ông Năm giận dữ như vậy, bản thân thì bị đau, nếu như anh đến có lẽ tình thế ko dc khả quan cho lắm.
Qua thêm mấy ngày nữa, Hoài bình phục trở lại, phía Trình quá yên tĩnh, ko 1 chút tin tức làm Hoài càng thêm phần suy nghĩ. Sự nghi hoặc cô dành cho anh ngày 1 lớn, cô lo sợ anh là kẻ hai mặt, nuốt lời nên Hoài càng sốt ruột. Tại sao anh ấy nói đến nhà mà ko thấy mặt mũi đâu, ko lẽ... qua sông đấm... vào sóng à?? Ko đc, cô ko thể chờ đc nữa. Cô sẽ liều mình đếm tìm Trình để trực tiếp hỏi cho ra nhẽ. Nếu như Trình khốn nạnn thật thì cô sẽ cắt đứt mọi mối quan hệ.. hoặc nếu có vấn đề gì khác xảy ra với anh ấy, thì cô sẽ suy nghĩ lại, Vì cô yêu anh ấy lắm, hơn nữa, Hoài đã trót trao thân cho Trình rồi. Cô làm sao có thể quên anh được đây???
Đêm đó, nhân lúc bố mẹ đã ngủ say, Hoài lén bỏ ra khỏi nhà, trong đêm tối cô chạy thật nhanh đến bờ sông nơi căn chòi mà Trình đang ở. Hy vọng gặp được anh. Từ hôm bị đánh Trình chỉ quanh quẩn ở chòi ko đi đâu cả, vì thế Hoài đến may mắn vẫn gặp đc anh. Trời mùa hè, Trình ko hạ tấm niếp che cửa nên dù tối cô vẫn thấy đc bóng người đang nằm ở trong. Hoài ko còn biết sợ bóng đêm nữa, cô mạnh dạn gọi tên anh:
Trình! Trình!
Anh đang ngủ đấy à?
Trình ko ngủ đc vì hằng đêm cứ giờ này anh chèo thuyền đi thả lưới nên anh quen giấc ko ngủ đc. Nhưng người hãy còn đau nên anh nằm yên 1 chỗ. Nghe tiếng Hoài, tim anh giật thót, sao cô lại đến đc đây giờ này. Nhưng anh cũng mừng vì gặp đc cô, bởi anh lo cho cô lắm.
Hoài. Em đến đấy à? Anh chưa ngủ, em đi vào đây.
Có chút lạ lẫm. Bởi nếu mọi lần Hoài đến Trình sẽ chạy ra đón cô, nhưng hôm nay anh vẫn nằm yên 1 chỗ và gọi cô vào, hơi hụt hẫng song Hoài vẫn bước vào trong.
Tối quá, em bật đèn lên nhé!
Hoài đề nghị.
Trình sợ cô nhìn thấy vết thương trên người mình nên anh vội ngăn cản:
Đừng! Hoài. Em đừng bật đèn.
Sao thế?
Hoài ngạc nhiên.
À tại nhà sắp hết dầu đèn, anh chưa mua đc để dành có lúc cần dùng tới.
Trình nói dối.
Ra thế. Hết thì mai mua lo gì...
Nhưng anh hết tiền rồi.
Giọng Trình nặng trĩu.
Hoài nghe đc nỗi buồn qua ngữ điệu Trình nói. Hôm nay anh ấy lạ quá, ko giống mọi khi, ko phải chàng trai nồng nhiệt thường ngày vẫn làm cô vui vẻ. Anh đã xảy ra chuyện gì rồi?
Cũng hơn 1 tuần ko gặp, Hoài nhớ Trình lắm, nhất là từ cái lúc trao thân cho anh ấy, cô càng ko thể nào quên đc hình bóng anh. Bởi vậy trong đêm tối lúc này, dù có cảm nhận dc người yêu có gì đó khác khác, song cô vẫn vùi đầu vào ngực anh và ôm. Cô nhớ anh đến da diết, nhớ vòng tay anh, nhớ những nụ hôn vội vàng, lúc yêu đương vụng dại mà trao đi đời con gái. Trình vòng tay ôm chặt lấy cô, tim anh đau nhói, anh cũng nhớ cô ko kém, hai trái tim thổn thức khao khát hướng về nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...