Không chỉ bố Hạ ngạc nhiên mà ngay chính bản thân cô cũng không ngờ Vũ lại nói ra câu này. Phải chăng đây chính là kế hoạch mà anh nói hãy tin tưởng ở anh sao? Hạ sợ hãi hơn, không biết bố cô sẽ phản ứng ra sao nữa, tại sao Vũ lại có thể nói ra chuyện như vậy được chứ? Suy nghĩ suốt đêm qua, quả thực ngoài cách này ra Vũ không tìm cho mình một lý do nào thích hợp hơn để ngăn cản được đám cưới của Hạ với người đàn ông khác.
Bố mẹ Hạ là công chức nhà nước, rất trọng thể diện và danh tiếng, gia đình nhà Huấn cũng thế. Bởi vậy, suy đi tính lại Vũ quyết định mang kế sách này ra để đối phó. Nói là kế sách song anh cũng hy vọng đây là sự thật, vì anh và Hạ quả thực đã đi quá giới hạn với nhau rồi, nếu như "Đạn" của anh nhạy bén... có lẽ cũng có khả năng dính bầu được rồi. Chuyện này mà lan truyền ra ngoài chắc chắn gia đình nhà Huấn sẽ hủy hôn, vì người ta trọng danh tiếng, ko thể nào đi đón một người phụ nữ lên giường và có thai với người khác về làm vợ được.
Và anh sẽ còn cơ hội để đi đến chung kết. 😁 Tuy nhiên. Để nói ra điều này quả thực rất thiệt thòi cho Hạ, bởi cô là con gái chưa chồng, mang tiếng xấu như vậy rất khó sống với bạn bè đồng nghiệp và mọi người xung quanh.. Nhưng Vũ không còn cách nào hơn cả... chỉ còn cách này thôi. Nếu như kế hèn này tung ra mà vẫn ko giữ được Hạ lại cho mình thì anh cũng đành bó tay... Hoặc chỉ còn cách dắt nhau bỏ xứ.
Nhưng cách bỏ trốn ko phải là phương án tốt nhất. Bởi Vũ nghĩ, chuyện xấu xa gì thì thời gian cũng làm cho người ta quên đi, dần dần rồi mọi người cũng chấp nhận. Song bố mẹ anh già rồi. Lại có mình anh là con trai, bây giờ bỏ dở sự nghiệp, bố mẹ già phiền lòng khi tuổi già thế này... có đáng không. Thôi thì... Anh đành để Hạ chịu thiệt thòi, sau này nhất định anh không phụ lòng người phụ nữ ấy!!
Khuôn mặt giận dữ của bố Hạ ngày càng căng thẳng, ông giận dữ:
Dù con tao có mang trong người đứa con của mày, tao cũng nhất quyết ko gả con cho mày! Thằng khốn!
Nói đoạn Bố cô đi đến giật lấy tay Hạ rồi lôi về, Hạ ko còn cách nào khác là nghe theo lời bố. Dù gì cũng là người sinh thành ra cô, đúng sai cũng là người cô tôn trọng,... và hơn ai hết cô hiểu rằng, qua câu nói của Vũ thì chắc chắn lễ ăn hỏi ngày hôm nay sẽ bị hủy bỏ. Vì cô biết tính cách của Huấn rất ưa sĩ diện.
Cô dâu mà anh chuẩn bị cưới mang trong mình đứa con của người khác thì khác gì dội lên đầu cậu ta một gáo nước lạnh... Nghĩ vậy Hạ lại thấy vui trong lòng, bao nhiêu ấm ức thời gian qua bỗng nhiên tiêu tán hết cả. Cô chờ đợi kịch hay diễn ra, Hạ thà mang tiếng xấu còn hơn chấp nhận lấy người mà mình không yêu.
Không ngoài tính toán của Vũ, hôm ấy là ngày lễ ăn hỏi của Hạ và Huấn. Khi nhà trai rồng rắn kéo nhau đến mang theo bao sính lễ, ô tô lớn nhỏ nối đuôi nhau đi thành hàng dài rõ là gia đình có điều kiện. Chú dể hăm hở chỉnh đốn lại trang phục trước khi xuống xe để ra mắt với họ gái, trưởng đoàn đi vào, nhóm thanh niên bê lễ cũng nghiêm túc đứng chờ người lớn chỉ đạo làm thế nào thì nghe theo.
Nhưng rồi khi đi vào đến cổng nhà gái, cả họ nhà trai đều tá hỏa sân vườn nhà cô dâu không mắc rạp, không trang trí cổng gì cả. Không khí ảm đạm như ngày thường vậy, bên trong nhà có mấy bác người cao tuổi họ hàng nhà cô dâu đang bàn bạc gì đó.
Họ nhà trai thấy hơi khó chịu về sự tiếp đón này, bởi trước đó hai bên đã thống nhất tổ chức lễ hỏi gồm 25 cỗ lớn, phông rạp linh đình tổ chức. Bây giờ như này... là như nào??? Cả đoàn người nhà trai đi vào, bố Hạ ko mặc áo vest chỉnh tề mà chỉ mặc đồ đơn giản ở nhà, khuôn mặt rầu rĩ ra tiếp đón. Vì đứa con gái hư hỏng mà bây giờ ông muối mặt với họ nhà trai.
Mời các ông các bà, mời mọi người vào trong uống chén nước ạ!
Bố cô mời chào khách.
Huấn ngạc nhiên, anh ghé tai ông nói nhỏ:
Như này là sao vậy bố?
Từ ngày hai bên gia đình qua lại định đoạt chuyện hôn nhân cho anh và Hạ, Huấn chủ động xưng hô bố-con rất thân mật.
Bố cô chậm rãi nói:
Vào nhà rồi nói chuyện.
Không ai hiểu chuyện gì nhưng ai nấy đều hiếu kỳ, ngồi ổn định đâu đấy chờ bố Hạ phát biểu. Huấn là người sốt ruột nhất, anh ta thấp thỏm không yên.
Bố Hạ đứng trước mặt mọi người, hai bàn tay ông đan vào nhau, nhìn một lượt người già người trẻ trong nhà, ánh mắt buồn buồn, ông nói:
Xin lỗi ông bà thông gia, xin lỗi quan viên hai họ.. tôi có đứa con gái nhưng bất lực không bảo ban, dạy dỗ cẩn thận được.
Hôm nay chính ra là ngày lễ ăn hỏi của cháu Huấn và con gái tôi....
Nhưng mà...
Bố Hạ ngập ngừng.
Nhưng mà làm sao vậy bố?
Huấn sốt sắng.
Cháu nó bỏ nhà đi từ đêm qua rồi mọi người ạ!
Thật lòng xin lỗi ông bà và mọi người... cả Huấn nữa, bác xin lỗi.
Gia đình tôi xin phép được hủy hôn ước này...
Mọi tổn thất chúng tôi xin được chịu trách nhiệm toàn bộ ạ!!
Cái gì? Cô dâu bỏ trốn ư? Sao lại có chuyện như thế được...
Mọi người xôn xao..
Huấn mất bình tĩnh:
Bố nói đi, như này là tại sao? Con gái bố ko thích con nên giở trò chứ gì?
Tại sao ko từ chối ngay từ đầu mà để tận bây giờ mới bỏ trốn...
Bố nói đi!
Huấn nói như gầm lên rất đáng sợ.
Đây, có lá thư nó vẫn để lại đây, ko tin cậu đọc đi. Tôi đẻ ra nó tôi còn xót xa, giận dữ gấp 10 lần cậu đấy.
Bình tĩnh lại đi.
Nói đoạn bố Hạ lấy ra từ trong túi áo một mẩu giấy, đúng chữ Hạ viết:
Con xin lỗi bố mẹ!
Con không thể lấy anh Huấn được vì con trót thương người khác rồi.
Hôn lễ này ko thể diễn ra được, bố mẹ đừng miễn cưỡng cuộc hôn nhân mà con không muốn.
Cho con gửi lời xin lỗi chân thành đến anh Huấn, nếu có thể sau này vẫn mong được làm bạn bè với anh.
Hạ.
Huấn tức giận, anh xé tan mẩu giấy trước mặt mọi người, không chào hỏi gì cả hùng hổ bước ra về. Mọi người họ nhà trai cũng lũ lượt đứng dậy ra về, ai nấy bàn tán xôn xao, phần nhiều là trách móc họ gái không ra gì...
Sau khi nhà trai về hết, mấy người anh em họ nhà gái cũng đứng dậy đi về, hủy hôn rồi thì còn chuyện gì nữa mà nói. Lúc này Hạ và mẹ mới ở trên lầu bước xuống, cô rơm rớm nước mắt cảm động trước bố mình, không ngờ ông lại làm như vậy, nghĩ lại cô thấy mình có lỗi với bố mẹ biết bao.
Bố! Con xin lỗi bố.
Chuyện hôm nay khiến bố bẽ mặt với mọi người rồi...
Con... con...
Biết lỗi thì về sau phải sống cho thật tốt... đừng bao giờ lặp lại chuyện này nữa..
Đúng là... đầu hai thứ tóc rồi còn để trẻ con nó dắt mũi.
Nói xong ông ngồi thần mặt ra ghế tựa, ánh mắt lơ đễnh nhìn xa xăm. Mẹ cô thì nắm tay con gái ngồi xuống ghế đối diện, hỏi han chuyện trò:
Chuyện đã thành ra như vậy rồi, bây giờ mà ko từ chối, sau này về nhà người ta, họ mà biết đứa bé không phải con cái nhà họ... chắc chắn con sẽ mang tiếng xấu hơn nhiều. Chứ ko đơn giản là như ngày hôm nay đâu. Bẽ mặt một lần rồi thôi, vẫn còn lại chút giá trị cho con...
Dạ.
Mà mày ghê gớm lắm rồi, con gái con đứa ăn học đàng hoàng, giáo viên hẳn hoi mà lại đi làm cái trò... ko ra thể thống gì cả.
Mày dại lắm con ạ.
Để người ta biết được người ta cười cho xấu..
Con... con xin lỗi.
Nhưng cũng tại bố mẹ ấy, ngay từ đầu cứ cấm đoán con và anh ấy. Bây giờ con mang trong mình đứa bé này rồi.. ko lẽ bố mẹ định để cháu ông bà không có bố à... mà bắt con lấy người khác chẳng phải là ko công bằng với người ta sao ạ???
Mày to gan lắm!!!
Mà cái thai mấy tháng rồi, lâu chưa?
Con không biết ạ.
Đúng là.
Mất máu con gái lâu chưa mà cũng ko biết à? Chỉ giỏi tí tởn là nhanh!!
Mẹ!!
Mẹ con cái gì. Mày mà ko bụng mang dạ chửa... thể nào cũng bị ăn đòn nhừ tử...
Con biết lỗi rồi...
Lên nghỉ ngơi đi, sáng mai mẹ đưa đi khám xem đứa bé thế nào rồi...cái gì cũng chưa biết mà đòi lấy chồng.
Dạ.
,,,
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh và bất ngờ, Hạ ko ngờ khó tính như bố cô mà lại chịu xuống nước nhanh như vậy. Từ lúc ở nhà Vũ về, ông im lặng một lát rồi nói suy nghĩ của mình cho con gái nghe, hai bố con thì thầm to nhỏ rồi thống nhất làm theo kế hoạch mà bố cô vẽ ra. Kể cả chuyện mẩu giấy...
Chung quy lại là, ông cũng chỉ thương và lo cho con gái mình mà thôi.
Từ đầu đến cuối muốn cô lấy Huấn cũng là vì muốn tốt cho con gái, mong đc gả vào nhà giàu sang để đời sau sung sướng, tâm lý bố mẹ nào chẳng vậy. Nhưng chuyện lỡ ra vậy rồi, dù gì cũng là con mình đẻ ra, con dại cái mang, ông cũng cố tìm cách để giữ lại chút thể diện cho con gái mình. Bây giờ, dù không muốn song hai đứa đã có con với nhau, bố mẹ nào nỡ lòng ngăn cản được nữa. Thôi thì.. trời chẳng chịu đất thì đất chịu trời vậy!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...