Tối hôm ấy Đức về huyên náo với phòng ở tập thể rằng các cô em xinh đẹp bên văn thư có nhã hứng mời qua bên đó chơi. Dù sao thì cũng chẳng bận việc gì, hơn nữa đến đây nửa tháng rồi mọi người cũng chưa đi chơi ở đâu ngoài nơi ở này... Một số anh chưa vợ nghe vậy thì háo hức lắm, nhắc đến có gái chưa chồng là hào hứng ngay. Ai cũng hưởng ứng đi chơi nhiệt tình. VŨ không nói gì cả, anh đi cũng được mà không đi cũng đc vì chơi bời với anh giờ đâu có ý nghĩa gì.
Sáng hôm sau mọi người ai nấy chuẩn bị để đi chơi cả thì thấy Vũ vẫn ngủ lỳ, có ý như không muốn đi. Đức đến bên giường lay lay mãi Vũ mới dậy:
Này! VŨ, ông không định đi chơi với mọi người à? Muộn rồi đây này!
Vũ nheo mắt:
Mọi người đi đi, tôi không đi đâu. Già rồi ngại đi chơi lắm!
Như ông cụ. Vợ còn chưa có mà kêu già, thôi dậy thay quần áo đi với các anh em cho vui. Chả mấy khi mới có dịp đi chơi với các người đẹp... ông dốt lắm...
Tôi không cần đẹp!
Thì đi cho biết cũng đc chứ sao. Tí ông ở nhà một mình là buồn chết luôn ấy, đến tối bọn tôi mới về cơ...
Nghe thấy bảo ở một mình, Vũ gượng dậy suy nghĩ xem có nên đi hay không.
Thế nào? Đổi ý chưa. Thôi, dậy đi, cứ như là con gái chưa chồng ấy mà e thẹn. Nhanh lên nhé, bọn tôi chờ ông ở phía dưới!
Ừ cứ xuống đi.
Vũ lười biếng đáp lại. Anh định không đi, nhưng mà đi cả nhóm vậy cũng vui, ở nhà 1 mình chán chết. Vũ thay quần áo, vệ sinh cá nhân rồi xuống bên dưới. Cả nhóm đi một đoạn khoảng nửa km thì tới khu trọ của Quỳnh và mấy đồng nghiệp nữ. Các cô em biết hôm nay có khách đến chơi nên bảo nhau dậy sớm, quét dọn sân nhà và sửa soạn thật đẹp. Tán gẫu hồi lâu, Quỳnh đề xuất ý tưởng rủ mọi người ra suối tắm.
Trời nắng nên đi tắm suối đúng là hết ý rồi. Các anh dai nghe bảo đi tắm ngay lập tức liên tưởng đến cảnh các cô em mặc đồ hở hang. Bởi vậy đồng ý liền. Mọi người đều ok cả nên Quỳnh mừng lắm. Kế hoạch bước đầu sắp thành công rồi, cô chọn mấy bộ đồ cho vào túi xách rồi đem theo.
Cả nhóm nam nữ khoảng hơn chục người đi bộ thêm một quãng nữa thì đến con suối bên cạnh quả núi to. Từ trên cao dòng nước trong vắt chảy xuống không ngừng, khung cảnh vô cùng đẹp. Cánh nam giới cởi quần áo ngoài, mặc duy nhất chiếc quần sịp và lao xuống suối bơi lội thỏa thích. Phái nữ thì e thẹn hơn. Họ mặc nguyên quần áo mà nhảy xuống suối nô đùa. Riêng Quỳnh đã có ý định từ trước, cô cố ý mặc chiếc áo sơ mi sáng màu mỏng tanh, bên trong là chiếc áo lót cùng màu, khi xuống nước, áo ướt sẽ lộ ra tất cả.
Ngâm mình dưới nước, Quỳnh không nô đùa nhiều mà lặng lẽ quan sát xem Vũ làm gì, đứng ở đâu. Quỳnh mon men đến gần chỗ Vũ, anh không bơi lội mà chỉ nghịch nghịch nước. Chú ý quan sát dòng nước chảy xiết từ trên vách đá cao xuống, bọt nước trắng xóa bắn tứ tung tạo nên cảnh tượng rất tuyệt. Quỳnh khi đến gần Vũ, cô cố ý đi ra giữa dòng nước rồi ngụp đầu xuống dưới, chốc lát lại cố vùng vẫy giống như là đang bị đuối nước..
Mồm miệng ú ớ, hai tay giơ lên cao kêu cứu...
Đúng lúc ấy Vũ nhìn thấy, anh bơi ra và bế Quỳnh vào bờ. Thực ra Quỳnh bơi rất giỏi. Từ nhỏ hay đi chăn trâu ở suối nên cô ko bao giờ biết đuối nước là gì cả... lúc này cố tình uống mấy ngụm nước vào mồm để giả bị đuối. Mục đích là muốn tiếp cận Vũ mà thôi. Vũ hoảng hốt ôm Quỳnh lên bờ, thấy cô nằm yên. Anh đưa một tay lên mũi thì không thấy hơi thở, Vũ định đưa tay lên ngực xem tim Quỳnh còn đập không. Nhưng mà làm thế sao tiện, cô ấy là gái chưa chồng, hơn nữa chiếc áo mỏng tang đã vô tình phô bày hết mọi thứ bên trong ra ngoài. Da thịt phụ nữ ngồn ngộn bày ra trước mắt, chiếc áo lót che vừa khuôn ngực đầy kia chính là một đòn thách thức với các anh dai đang đứng vây quanh.
Các chị em vây quanh lấy Quỳnh lo lắng:
Xem con bé thế nào đi mọi người ơi... xem nó còn thở không, thế này phải hô hấp nhân tạo mới được.
Thực ra Quỳnh đâu có bị gì, khi Vũ đưa tay lên mũi, cô cố ý nín thở để anh ko phát hiện ra. Mấy thao tác sơ cứu người bị đuối nước cô đâu lạ gì, chủ yếu muốn để Vũ thực hành lên người mình thôi. Quỳnh nằm yên chờ đợi, cô hy vọng anh ấy sẽ dùng sức đè nặng hai cánh tay lên ngực mình, và dùng miệng để hô hấp nhân tạo cho cô...
VŨ lo lắng cứu người, anh không biết ý đồ của Quỳnh bởi vậy anh luống cuống định cúi xuống hô hấp nhân tạo. Quỳnh nín thở chờ đợi. Tuy nhiên Lúc ấy Đức lao ra, vì Đức vốn thích Quỳnh, giờ đây chứg kiến người con gái mình thích bị Vũ hô hấp nhân tạo anh không đành lòng.. nên Đức nói:
Để tớ làm cho. Kỹ năng sơ cứu người bị đuối nước tớ rất giỏi...
Nghe vậy Vũ vội đứng lên, nhường chỗ cho Đức.
Quỳnh tức điên lên vì Đức phá đám, suýt nữa thì được anh ấy hôn lên môi rồi. Hừmm khó chịu thật. Khi Đức cúi xuống chuẩn bị hôn lên môi cô thì Quỳnh giả vờ ho rồi nôn hết chỗ nước ngậm trong miệng nãy giờ ra ngoài. Từ từ mở mắt và tiếp tục diễn kịch. Lý do là Quỳnh không thích Đức, cô không muốn để anh hôn lên môi mình. Không hôn đc Vũ thì thôi, cô đành phải tự tỉnh trước vậy.
:)))
Từ lúc Quỳnh giả vờ đuối nước là mọi người ai nấy xôn xao không xuống suối tắm nữa, sửa soạn rồi đi về. Ban đầu, kế hoạch là sẽ nấu nướng ăn uống ở khu trọ của Quỳnh. Tuy nhiên cô bị đuối nước nên cả đám giải tán hết để cô nghỉ ngơi. Quỳnh hơi tiếc, song cô vẫn vui vì hôm nay được Vũ đích thân ôm cô vào người, chắc hẳn giây phút ấy ít nhiều anh cũng đã nhìn ngắm được cơ thể cô rồi. Và Quỳnh cũng có lý do để tiếp cận Vũ nhiều hơn nữa.
Tối hôm sau, Quỳnh ăn mặc đẹp rồi đến khu tập thể tìm Vũ. Đức thấy Quỳnh đến thì chạy đến hỏi han ôn tồn. Quan tâm lắm. Còn cô thì chẳng hề mảy may chú ý. Đúng là anh thích em nhưng em thích người khác cơ.
=))). Nó là như vậy. 😂😂
Quỳnh chờ Vũ cho bằng được, anh đi ăn cơm chưa về nên cô cố nán lại và nghe những lời sáo rỗng từ Đức. Lát sau Vũ về, Quỳnh thay đổi 180°, cô ngọt nhạt hẳn:
Chào anh Vũ! Anh vừa ăn cơm tối về sao?
Ừ em. Vừa đến hả. Em ăn tối chưa?
Vũ đáp lịch sự.
Em ăn rồi anh ạ. Anh Vũ này, chuyện sáng hôm qua cảm ơn anh nhiều nhé!
May mà có anh...
Nói đến đây Quỳnh ngập ngừng..
Không có gì đâu em. Chuyện nên làm thôi mà..
Lần sau đi tắm suối nhớ phải chú ý đấy nhé. Không biết bơi đừng tự ý đi ra ngoài dòng nước sâu...
Dạ. Cảm ơn anh. Em nhớ rồi.
Mà này, anh đi uống nước cùng em được không ạ?
Em muốn mời anh uống ly cafe để cám ơn..
Thôi. Em không phải khách sáo. Chuyện nhỏ thôi mà, gặp tình huống bất ngờ thì cứu giúp là chuyện nên làm thôi em..
Anh tốt bụng quá!
Quỳnh tung hứng.
Có gì đâu em, ai vào hoàn cảnh lúc ấy cũng sẽ làm như thế mà...
Dạ. Vậy anh đi uống nước cùng em nhé! Coi như bạn bè uống với nhau cũng được mà anh... huống chi anh còn giúp đỡ em như vậy nữa...
Trước lời mời khó chối, Vũ đồng ý đi cùng Quỳnh. Cả hai đi đến một quán cafe đèn mờ gần thị trấn nhỏ, bên trong thưa thớt không có mấy người khách. Quỳnh chọn bàn ngay gốc cây cổ thụ treo đèn lấp lánh, vì hôm nay cô mời nên Quỳnh chủ động gọi đồ uống rồi cô vào trong sửa soạn lại trang phục, tô lại chút son môi và dặm thêm phấn lên mặt.
Khi ra ngoài cũng đúng lúc nhân viên mang đồ uống ra. Ban đầu định uống cafe, tuy nhiên sau đó Quỳnh lại đổi ý bảo cafe khó ngủ, tùy ý chọn hai ly sinh tố trái cây. Trời tối, không thấy ai chú ý, Quỳnh lén lấy gói giấy nhỏ trong túi xách ra rồi đổ vào ly nước của Vũ. Làm nhanh chóng rồi Quỳnh bước đến bàn Vũ đang ngồi. Đon đả mời chào:
Anh uống đi, trời nóng thế này uống sinh tố trái cây là hết ý anh ạ.
Vũ không ngần ngại đưa lên miệng nếm thử, trò chuyện mãi, cốc sinh tố cứ vơi dần vơi dần. Quỳnh thì cười thầm trong lòng, cuối cùng thì mục đích của cô đã đạt được. Trò chuyện không lâu, Vũ chủ động đưa Quỳnh về khu trọ rồi mới về chỗ ở của mình. Dù không thích Quỳnh, nhưng đó là phép lịch sự tối thiểu, anh không thể để cô ấy đi về một mình đc, trời tối rất nguy hiểm.
Vũ về rồi, Quỳnh vội vàng đem cái gói bột màu đen sì vứt đi, không biết đó là thứ gì. Chỉ biết rằng, thứ bột ấy chính là cái gói mà Quỳnh đã lén bỏ vào ly sinh tố mà Vũ đã uống. Cô vui vẻ chờ đợi kết quả mà mình mong muốn sẽ đến. Từ hôm ấy Vũ vẫn học tập và làm việc bình thường. Hoạt động giao lưu đoàn thể cũng vậy. Ko có gì khác biệt lắm, Quỳnh không đến làm phiền thêm lần nào nữa, anh chỉ mong thời gian tập huấn thật nhanh để về xuôi với Hạ và Cu Mạnh thôi.
Thế nhưng, khi thời gian tập huấn sắp hết thì Vũ bắt đầu thấy lạ lạ vì anh bỗng nhiên có cảm tình với Quỳnh. Nhìn thấy Quỳnh mà trái tim anh đập rộn ràng hẳn lên, hình ảnh hôm Quỳnh bị đuối nước, hai bầu ngực ngồn ngộn gọi mời qua lớp áo mỏng cứ hiện hữu trong đầu... mà ko có cách nào để quên đi được. Lạ thật đấy, Vũ đâu phải người háo sắc đến vậy đâu..mà cùng với việc có cảm tình với QUỲNH thì tâm trí dành cho Hạ cũng ít hơn hẳn. Anh không háo hức về xuôi như mấy ngày đầu mới đến nữa.. như thế là sao nhỉ..?