Cô Ấy Là Để Sủng!

Dạ Phong Lệ và Tài Triệu im lặng, vui rồi...cô tìm thấy gia đình rồi!

Doãn Chy đưa tay, ôm chặt Dương Lâm. Cô không muốn biết gì nữa, cô chỉ cần biết người đang ôm cô là người thân duy nhất còn lại..

" Anh hai...huhu..."

Cô òa khóc như đứa trẻ, mọi người chỉ cười.

Tìm lại người thân ai không vỡ òa chứ?

Nhân Đường Cao nhìn bầu trời đêm, có lẽ Dương lão gia và phu nhân an lòng rồi.

Lúc trước, họ đi du lịch để nghỉ dưỡng cho cái thai, thì bị Đông lão gia hại ngay lúc vừa hạ sinh xong.

Phu nhân do vừa mới sinh, không thể chạy thoát. Lão gia lúc ấy, đã giao đứa bé gái này cho ông...một vệ sĩ đi theo họ suốt thời gian dài, và giúp họ để đứa bé gái này đoàn tụ với anh trai nó.

Do thời gian trôi, Dương Lâm không nhớ ra ông cũng phải, vì lúc phu nhân mang thai...Dương Lâm chỉ mới 5 tuổi thôi, thằng bé sau khi nghe tin gia đình mất hết...đã trở thành kẻ tàn độc với mọi thứ bây giờ!

Năm đó không thể nuôi đứa nhỏ, Đông lão gia lại thích con gái đã đồng ý nhận nuôi mà không hề biết đó là đứa bé mà ông ta hằng ngày đuổi bắt giết đến tận cùng. Nhưng vì lí do gì đó, ông ta đã đưa cô đến cho Bạch lão gia nuôi đến tận giờ. Và bây giờ, một cô chủ nhỏ cũng là học trò nhỏ của ông đang đứng trước mặt ông đây.

Mà có lẽ...ông không nên nói ra mọi thứ sẽ tốt hơn!

" Có lẽ thầy nên đi rồi..." Nhân Đường Cao quay lưng, định đi thì cô lên tiếng.


" Hức...thầy đi đâu " Cô vừa lau nước mắt vừa hỏi. Thầy bỏ con đi mấy năm nay, bây giờ đi tiếp sao?

" Đi du lịch, rãnh ta sẽ về mua quà cho con " Nhân Đường Cao xoa đầu cô, rồi quay đi.

Căn phòng chỉ còn lại bốn người. Ông đã muốn đi ai cản nổi chứ?

" Về nhà thôi em " Dương Lâm xoa đầu cô.

" À hự..." Dạ Phong Lệ ho khan.

" Ý anh là em về cùng Phong Lệ đi " Dương Lâm nói thêm, anh quên mất em gái mình...

" Dạ " Doãn Chy đi sang chổ Phong Lệ.

" Vậy chúng tôi về trước, sáng mai tôi sẽ đưa cô ấy qua Dương gia " Dạ Phong Lệ bế cô lên, rồi rời đi.

Rồi...

Căn phòng còn mỗi Tài Triệu và Dương Lâm!

" Uống rượu chứ? " Dương Lâm hỏi.


" Được "

...

Bar.

Tiếng nhạc sôi động bên ngoài, Tài Triệu nhìn Dương Lâm. Tự dưng thuê phòng chi vậy?

" Anh có định quay về cùng Lâm Ý Dĩnh? Tôi thấy ngày nào cô ta cũng đến tìm anh " Tài Triệu lắc li rượu, nhìn Dương Lâm.

Anh không nói gì, đi lại...

Đè Tài Triệu xuống sofa!

" Này...này anh làm gì vậy? " Tài Triệu bất ngờ.

" Đang ghen à? " Dương Lâm nhìn vị bác sĩ nào đó đang ngượng ngạo.

" Nhìn ra rồi sao? " Triệu nghẹn ngào, thật ra...anh thích Dương Lâm!

Cũng không biết khi nào, có lẽ là do tình cảm nhất thời thôi. Nào ngờ hôm nay...

" Từ lúc ở bệnh viện rồi " Dương Lâm đưa tay vuốt ve mặt Triệu.

" Ừ "

" Bác sĩ, anh có ngại yêu đàn ông không? À còn là một ông bố độc thân? " Dương Lâm nhìn anh dưới thân mình.

" Tôi không ngại "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận