"Tiểu Nhiên ngoan nào, gọi mẹ đi!"
"Pa...Pa..."
"Con không thích mẹ à, tiểu Nhiên?"
Tôi đang tha thiết dụ con bé gọi mẹ, mà nó cứ gọi như vậy. Mặc dù tôi không ngồi cạnh Trạch Huân nhưng đứa con gái lại cứ gọi ba không thôi. Tôi đành bất lực!
"Mẹ giữ Tiểu Nhiên vài ngày giúp con nha, khi nào con bé đòi về con sẽ sang đón!"
"Con xem, con bé còn nhỏ đã hiểu chuyện rồi đấy! Là nó cố tình đòi sang nhà bà chơi để cho hai vợ chồng con có riêng tư đấy!" Mẹ tôi đấy, bà nói như đang đọc được suy nghĩ của Trạch Nhiên vậy.
Nhưng về khoản này thì... cũng có đúng chút chút. Khi còn bé tí, ngoài lúc cần sữa thì không bao giờ con bé đòi tôi cả. Đến lúc dọn sang nhà riêng thì con bé cũng được 3 tuổi, Trạch Huân thì ít bế con, chủ yếu bên cạnh tôi, đôi lúc tôi cứ thấy con bé chơi một mình...
Như vậy đấy, mà con bé vẫn cứ đòi ba chưa bao giờ đòi mẹ cả.
___
Tối đến, Trạch Huân đọc sách trên giường, còn tôi thì để tay trên ngực anh nghịch điện thoại. Chốc, Nhược Hạ gọi:
"Đình Nghi, cậu đã mua được váy ngủ chưa đấy? "
Chuyện là hôm qua, tôi cùng Nhược Hạ đi mua sắm. Lúc cậu ấy mua đồ cho trẻ con xong, cậu ấy rủ tôi cùng mua váy ngủ loại sexy. Lúc đó, tôi hơi ngại hỏi cậu ấy:
"Cậu mua nhiều vậy làm gì?"
Cậu ấy trả lời làm tôi đỏ hết mặt "Trạch Nhân rất thích như vậy"
Cuối cùng là cậu ấy mua được rất nhiều, tôi thì cứ nhớ lại mấy chiếc váy ngủ dài ở nhà.
Tôi ngước nhìn Trạch Huân thấy anh ấy vẫn còn đọc sách, tôi thử mở loa thăm dò anh ấy xem sao. Tôi vừa nói chuyện vừa nhìn anh, vừa dùng bàn tay kia vuốt ngực anh
"Váy ngủ gợi cảm sao, Trạch Huân không thích mình mặc vậy!"
Anh ấy tay dần buông lỏng cuốn sách, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cứ tiếp tục vuốt ngực anh, vẫn nói chuyện
"Thật không? Trạch Huân thật sự nói rằng anh ấy không thích sao?"
Tôi thăm dò biểu cảm gương mặt của anh, lúc này tôi thấy anh đang chăm chú nghe, tôi cố tình nói tiếp
"Trạch Huân anh ấy nghiêm túc như vậy, sao thích được chứ!"
Anh đổi sang nhìn tôi, biểu cảm rất lạ...hình như anh không thích như vậy thật. Tôi thôi trêu anh
"Thôi mình tắt máy đây, cậu lại chăm cháu đi!"
Rồi cuộc nói chuyện thế là kết thúc. Tôi chỉ vừa đặt điện thoại trên bàn là Trạch Huân đã kéo tôi ngã ra giường, anh như thể không phải anh vậy, hơi thở gấp gáp thổi vào mặt tôi.
"Sao em nghĩ anh không thích gợi cảm?" Anh ấy nói với giọng trách móc.
Tôi cố tình nói khó anh : "Anh có bao giờ nhìn những cô gái gợi cảm đâu chứ!"
"Anh nhìn em thấy sao?"
Cách nói dửng như vậy như đang chọc tôi ấy, với cảm xúc người phụ nữ bình thường, tôi tỏ ra ghen tuông: "Anh đã nhìn ai? "
Bất chợt anh đổi giọng, làm tôi còn tưởng người trước mặt mình không phải anh
"Em không mặt váy ngủ cũng gợi cảm chết anh!"
Tôi đánh vào ngực anh "Anh là giáo sư mà lại nói như vậy, làm người ta ngại..."
"Bây giờ anh là chồng em, không phải giáo sư."
Nói rồi anh cúi đầu hôn tôi, lại là những cử chỉ ân cần đó, cứ làm cho tôi xao xuyến mãi.
-----
Ngày hôm sau, tôi thức dậy hơi muộn, nhìn quanh phòng thì không thấy Trạch Huân đâu.
Điện thoại bỗng ting lên, là tin nhắn, ngắn gọn lắm:
"Tối nay anh muốn ngắm em mặc váy ngủ, gợi cảm một chút cũng tốt..."
Tôi đọc xong tin nhắn chợt phì cười. Thì ra Trạch Huân cũng thú tính lắm nha ~
_____
Hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...