Cô Ấy Là Của Chúng Tôi
"Đình Nghi! Đình Nghi! "
"Hả? "
Cô bạn Nhược Hạ lay tay tôi. Tôi còn chưa kịp kéo sự bình tĩnh trở lại.
"Đó không phải là một trong bốn người đi cùng cậu sao? Anh ta là thầy chúng ta! " Không chỉ có Nhược Hạ ngạc nhiên. Tôi muốn đập đầu đây.
Không ngoài dự đoán của bản thân. Lớp tôi thấy anh đã hò hét ầm ĩ, có người còn gọi anh tha thiết.
"Thầy ơi, sao thầy đẹp vậy ạ!! Không biết thầy đã có vợ chưa? "
"Sao cậu lại bạo vậy hả, nhìn là biết thầy còn độc thân mà!!! "
Tôi nghi ngờ hôm nay anh sẽ không yên ổn dạy. Anh sẽ cho họ biết thế nào là học nghiêm túc.
Trạch Huân vẫn giữ trạng thái bình tĩnh, nghiêm nghị của một người thầy chính nghĩa.
"Tôi đề nghị các em tự trọng. Chúng ta bắt đầu tiết học. "
Đúng là người tài có khác, chỉ một câu nói đã khiến cho một lớp đang nhôn nhao trở nên im lặng.
...
Tôi đang cố cúi mặt để tránh ánh mắt như đang bóp chết người.
"Các bạn ngồi thẳng lưng, nhìn lên bảng. " Anh dùng cây thước có sẵn trên bàn đập mạnh hai cái.
Tôi biết thể nào cũng vậy mà. Tôi vừa ngước mặt lên đã thấy anh nhìn tôi, ánh mắt này rất khó tả.
Rồi tiết học đầu tiên bắt đầu trong tĩnh lặng, chỉ mỗi giọng anh vang lên đều đều. Môn học tưởng chừng khô khan khó nuốt, nhưng lại đầy thú vị. Không biết có phải do người dạy, hay do cách dạy.
...
Giải lao giữa giờ
"Đình Nghi, cậu thấy thầy ấy như thế nào? " Nhược Hạ quay sang tôi hỏi với vẻ đầy hào hứng
"Bình thường. "
"Nói dối. Ban đầu cậu đã rất ngạc nhiên! "
Đúng đấy, tôi đang nói dối. Nhưng tôi biết nói gì nữa đây. Không lẽ tôi lại hết mức ca ngợi cách dạy của anh. Hay ca ngợi vẻ trầm tĩnh khi dạy của anh? Mấy câu đó cũng không đủ để nhận xét con người đó.
"Tạ Đình Nghi. " Giọng Trạch Huân gọi tôi. Bây giờ mọi ánh mắt trong lớp lần nữa nhằm vào tôi.
"Thầy gọi em? "
"Em theo tôi lấy tài liệu cho các bạn. " Anh nói rồi đi trước.
Tôi không biết làm gì trước mọi ánh mắt nghi ngờ, tôi lủi thủi bước theo anh.
Ra khỏi cửa, tôi cố chạy thật nhanh cho theo kịp con người chân dài kia.
"Trạch Huân, anh không đi học sao? " Tôi đứng trước mặt anh, hơi thở còn chưa kịp ổn định.
"Lo nhìn đường đi, tôi kêu em đi lấy tài liệu, không phải dò hỏi. " Anh chỉnh lại cặp kính, nghiêm nghị nhìn tôi.
Con người này từ khi nào bỏ lơ chuyện học để đi làm thầy người khác vậy. Thật khó hiểu.
"Đình Nghi, tôi mong em chú ý nhìn bảng một chút, đừng cứ cúi đầu viết bài. "
"À.. Dạ. " Tôi thấy anh thật lạ, khi này khi khác, khi nghiêm khắc, khi lại ấm áp. Đôi khi có cảm giác như anh đang để tâm đến mình, nhưng nghĩ kĩ thì không phải. Chắc anh đang làm đúng nghĩa vụ của một người thầy liêm chính.
...
Trạch Huân bảo tôi cùng anh đi lấy tài liệu. Nhưng thực ra tôi như đi theo cho vui thôi. Mọi tài liệu anh đều giành cầm.
Tôi đi theo sau thong thả đến mức có thể nhìn ngắm bóng lưng cao to của anh.
...
Vậy là hai tiết học đầu trôi qua nhanh chóng. Nhà trường đã cho một tiếng chuông dài báo hiệu giờ giải lao.
Cô bạn Nhược Hạ đã chạy nơi nào rồi, bỏ tôi một mình trong lớp.
"Tiểu Nghi! "
Giọng này nghe quen quen.
Ba gương mặt quen thuộc đang đứng tựa vào tường. Trong tay mỗi người đều cầm một chiếc bánh gato.
Để tránh cô bạn kính cận về lại gặng hỏi, tôi vội chạy ra cửa lôi họ đi.
"Đi đi nào, em bao các anh ăn sáng! "
...
"Các anh có phải quá rỗi không? Vừa học xong đã đi tìm em. "
"A bánh đâu nhiều vậy nè! Cho em!! "
"Có giỏi thì em tự lấy đi. " Trạch Luân mở giọng thách thức
Tôi nhanh tay giật lấy nhưng không được, cả ba người không ai cho tôi. Họ còn chơi trò thách thức chiều cao. Người luôn nhường tôi là Trạch Ân, anh cũng giống hai người kia.
"Cả ba người từ khi nào thích ăn bánh gato vậy. Thật là không đáng mặt con trai! " Tôi giận hờn đi trước.
"Em có mắng cũng không được ăn bánh đâu. "
Nói rồi Trạch Nhân vứt chúng vào sọt rác.
"Thật lãng phí. "
"Tiểu Nghi, thôi để anh mua cho em chiếc bánh khác to hơn. Dù sao bánh đó cũng không ngon. " Trạch Ân vội chạy lại dỗ dành tôi.
Tâm trạng vẫn còn rất khó chịu "Anh chưa ăn đã vứt hết, sao biết chúng không ngon. "
Nãy giờ lo nói chuyện với họ tôi quên để ý xung quanh, đang có rất nhiều ánh mắt chú ý đến bọn tôi. Lại lần nữa tôi phải lôi họ đi.
...
[...]
"Ba anh gì ơi! "
Có một chàng trai với nét mặt anh tú chạy lại chỗ ba người.
"Các anh có thể cho em biết em gái đi chung với các anh khi nãy học lớp nào không? " Chàng trai nở nụ cười rạng rỡ.
Trạch Ân nhíu mày thì thầm vào tai Trạch Luân "Thằng nhóc này nhìn cũng được đó! "
"Được cái đầu cậu, nhìn chẳng khác gì con gái. " Anh không kiên nể nói lớn.
Chàng trai đã không để tâm đến lời của Trạch Luân. Cậu mò mẫm trong túi rồi lấy ra ba chiếc bánh gato đưa trước mặt họ. "Các anh gửi đến cậu ấy giúp em! "
Cậu ấy nhét vào tay Trạch Luân, cậu cũng không quên nhắc "Các anh giúp em nha! Cảm ơn rất nhiều ạ!! "
"Nhóc này! Thời buổi nào rồi thích con gái người ta mà tặng mấy thứ bánh này. " Trạch Luân nhìn ba chiếc bánh lắc đầu
Trạch Ân giật lấy "Nhóc này khéo thật! Biết Tiểu Nghi nhà mình thích loại này mà tặng. "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...