3 tuần trôi qua là 3 tuần tôi chờ anh về. Cứ hằng ngày, kể cả chủ nhật, anh đều phải đến viện nghiên cứu cùng với giáo sư, để tôi ở trong phòng một mình, không ăn thì ngủ, đến tôi anh mới về.
Nói không chán thì hơi sai, kể cả cô bạn Nhược Hạ từ bữa đó đến nay cũng không thèm nhắn cho tôi cái tin. Hôm nay là sinh nhật tôi, mấy người này ...
"Nhược Hạ à, cậu có phải quên tôi rồi phải không?? " Tôi oán trách cô ấy qua tin nhắn
"Cậu đã có Trạch Huân rồi, tìm tôi làm gì? " Nghe giọng là biết cậu ấy vô tâm rồi!
"Hôm nay là sinh nhật tôi đó!! Trạch Huân đi từ sớm không nói gì, ba người kia thì làm lơ, giờ đến cậu cũng bỏ mặc tôi!! Đáng thương cho tôi quá mà... "
"Xem lại nào, hôm qua sinh nhật tôi, cậu có chúc mừng không a? "
Hmm... Hôm qua sao... À hình như hôm qua, Trạch Huân dẫn tôi đi tham quan phòng thí nghiệm riêng của anh ở Anh, đi đến khuya, lúc về thì lăn quay ra ngủ với anh tới sáng. Tôi quên béng sinh nhật của Nhược Hạ.
"Hôm qua, thật xin lỗi cậu. Vậy có ai tặng gì cho cậu không? "
"Có, nhưng đó không phải quà... "
Nhược Hạ để dấu ba chấm, như thể câu nhắn có chút tâm trạng.
"Vậy là gì? "
"Không nói với cậu, tôi ngủ đây! "
Tạm biệt cậu ấy, tôi lại tiếp tục ngồi chờ người đàn ông ấy về.
Ai cũng có thể quên sinh nhật tôi, nhưng nếu anh dám không nhớ, thề là tôi sẽ cách ly anh luôn.
...
Trạch Huân về vào lúc tối 6 giờ, tôi và anh cùng dùng bữa ở sảnh xong thì đã 7 giờ 30. Tôi vẫn chưa được nghe gì về sinh nhật của mình.
Chúng tôi về phòng, anh cùng tôi nằm trên giường, anh thì cầm cuốn sách mang tựa theo tiếng Anh, tôi thì nằm trong lòng anh.
"Trạch Huân, hôm nay là ngày gì? " Tôi hỏi như kiểu đố vui, cười cười vậy chứ trong lòng ấm ức nặng nề.
Sau khi anh trả lời, thì lòng ấm ức của tôi càng tăng thêm. "Ngày gì? Em nói thử xem. "
Tôi thoát khỏi vòng tay rắn rỏi của anh mà nằm xuống gối, cũng không quên nói với anh một câu.
"Là ngày bình thường. "
Tôi cảm thấy quá buồn, thậm chí còn thất vọng tràn trề, tôi đã hi vọng quá nhiều rồi chăng? Tôi trở mình sang bên cửa ban công, nhắm dần đôi mắt.
Tôi không cần anh tặng tôi gì cả, nhưng đến sinh nhật tôi, anh cũng quên rồi, anh không còn là Trạch Huân cũng những năm trước, sao tôi lại cảm thấy nhớ bó Lưu Ly năm ngoái anh tặng tôi.
Trạch Huân hình như đã tắt đèn, anh có thể vô tâm mà ngủ sao?
Cảm giác trống rỗng dường như đang được bù đắp, phía sau lưng tôi dần ấm hơn khi có bờ ngực anh áp sát, đôi tay anh vòng qua eo tôi kéo hẳn tôi vào lòng và siết chặt. Hơi thở anh phà qua gáy tôi khiến tôi co người, thêm cả giọng nói mệt mỏi vang bên tai.
"Chúc mừng sinh nhật. "
Anh mở lòng bàn tay, ngay lập tức xuất hiện một ngôi sao nhỏ và một sợi dây. Anh nhanh chóng đeo nó qua cổ tôi, đặt nhẹ nụ hôn lên gáy nơi có sợi dây đi qua.
"Khi nào em đủ tuổi, chúng ta sẽ kết hôn. "
Lời nói đó làm tôi quên hết sáng nay mình đã nghĩ gì, khi nãy mình đã làm gì. Chỉ nhớ, bây giờ tôi đang nằm gọn trong vòng tay anh, hơn hết, anh đang cầu hôn tôi.
Tôi cảm động đến nghẹn lời, tôi mỉm cười vô thức nhưng lại rơi nước mắt. Tôi nhắm mắt gật đầu, vậy sự chờ đợi của tôi đã không oan uổng như tôi nghĩ, thậm chí còn hơn cả tôi mong đợi.
Tôi chưa ngủ ngay, tôi đã nằm đó rất lâu, cũng không còn khóc nữa. Anh chắc cũng đã ngủ, tôi thì không dám ngọ nguậy. Trong màn đêm gần như tuyền, tôi cất giọng hết sức nhỏ, tôi chỉ muốn mình tôi nghe thôi.
"Trạch Huân, cuộc đời em từ nhỏ đã may mắn, một bước từ em gái trở thành bạn gái, sau này sẽ được là vợ anh. Nhưng anh có biết điều em hối hận nhất là gì không? "
"..."
"Em hối hận nhất là bản thân mình sao không nhận ra đã thích anh sớm hơn, để cuộc sống em càng thêm may mắn. "
Chợt tôi nhớ lại câu nói tôi vô tình phát ra trong lúc tức giận, rồi tự cười mình.
"Em nguyền rủa anh sau này sẽ không lấy vợ. Không bao giờ lấy được vợ!! "
Ha.. Tôi nguyền rủa anh không lấy vợ, vậy anh lấy tôi chắc được nhỉ?
[...]
Sinh nhật Đình Nghi.
Ngay từ sáng, Trạch Huân đã biết mình phải làm gì rồi. Anh thức dậy từ sớm, lên mạng tìm kiếm "cách cầu hôn ". Nhưng tìm cả buổi anh không ưng ý được cái nào, đành vứt máy tính sang một bên, nhìn Đình Nghi suy nghĩ.
Thấy cô ấy trở mình, anh vội ra khỏi phòng.
Trạch Huân đến một trung tâm mua sắm nhất nhì nước Anh. Hôm nay anh đã không đến viện nghiên cứu, anh đi vòng quanh khu bán hàng trang sức nữ.
Anh nhìn ngắm quá đăm chiêu, các cô quản lý nhìn thôi cũng phát cuồng vì anh. Đàn ông hấp dẫn phụ nữ có nhiều điểm, Trạch Huân không phải có sức hút quá mãnh liệt, nếu người nào gu an nhàn thì sẽ đắm chìm trong sự tập trung của anh.
Nhìn mãi Trạch Huân cũng đã ưng một vật, không quá cầu kì, không quá lấp lánh, nhưng đủ để thu hút ánh nhìn Trạch Huân.
Một sợi dây chuyền với những đường nét đơn giản nhưng rất tinh tế, không quá cầu kì nhưng rất bắt mắt, còn có một ngôi sao là mặt dây chuyền, được làm bằng kim cương tinh luyện.
"Lấy cho tôi sợi này. " Trạch Huân chỉ vào nó và nói với người quản lý.
"Của anh! " Người quản lý là một phụ nữ trung niên, sau khi gói quà nhìn anh cười mỉm "Cậu thật có mắt nhìn, đây là loại có giới hạn của trung tâm chúng tôi. "
Trạch Huân gật đầu tỏ ý cảm ơn, rồi anh bước đi.
Anh chọn một quán cà phê, ngồi ở đó và ngắm nhìn sợi dây chuyền. Quán cà phê sách thiết kế đơn giản, người đàn ông ngồi đó tướng mạo lại không hề đơn giản. Anh giơ cao nó tiện ngắm nhìn, càng thấy nó đẹp đến lạ.
"Rất đẹp. "
Sợi dây chuyền đẹp, chỉ cần nhìn đã biết, anh không khen nó. Anh là đang khen người sẽ đeo nó, tưởng tượng anh chính tay đeo cho cô, ngắm nhìn vẻ đẹp trong sáng nhưng không kém phần lém lỉnh. Vẻ đẹp đánh thức ham muốn của anh.
Trạch Huân là đàn ông, là đàn ông đích thực! Ở ngưỡng cửa 25, cái khao khát dục vọng là to lớn nhất.
Trạch Huân anh trước giờ chưa từng lúng túng trước ai, nhưng giờ anh đang lúng túng trước Đình Nghi, không biết phải tặng cô như thế nào không quá phô trương nhưng vẫn khiến cô hạnh phúc tột độ. Anh đâu biết cô chỉ cần anh nói lời chúc sinh nhật là đủ rồi.
Trạch Huân đã nhận ra Đình Nghi có chút lạ, bữa tối dùng ít hơn. Hôm nay cũng không muốn ngồi ban công, muốn cùng ở trên giường đọc sách. Anh biết lí do, nhưng cố tình tránh. Bất ngờ của anh khiến người ta ấm ức muốn khóc ròng, anh ác thật.
Nhưng đến cuối cùng, anh đã không kìm nén được mà ôm cô, quên luôn việc đây không phải giường mình. Khoảnh khắc anh hôn lên gáy Đình Nghi, là lúc anh thấy bản thân đê tiện vô cùng. Nhưng anh vẫn nghĩ, "Tiểu Nghi chưa đủ tuổi, mày đừng làm bậy! ". Anh chỉ dám ôm lấy vòng eo thon nhỏ ấy mà ngủ thiếp đi.
___
Các cô muốn ngọt tôi sẽ cho ngọt đến sâu răng, nhưng về sau sẽ có chút ngược nhé!
Hãy thả sao+ cmt nhận xét nha!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...