Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi

Ban đầu, các bạn học cũ bối rối thay cho Chúc Ôn Thư và Doãn Việt Trạch, không ai biết phải nói gì.
 
Nhưng khi cô nói ra câu đó, bầu không khí lặng lẽ thay đổi. Có người âm thầm nhìn Lệnh Sâm, có người nhìn trực tiếp, chỉ thiếu viết mấy chữ “Hai người có quan hệ gì” lên mặt.
 
Nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp để giải thích mối quan hệ của cô với Lệnh Sâm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sắc mặt của Hướng Cách Phỉ không tốt lắm, không biết là do đã nhận ra là mình tọc mạch hay là vì vấn đề khác, tóm lại cô ta nhìn chằm chằm vào Chúc Ôn Thư, tâm trạng có vẻ phức tạp.
 
“Tôi với Doãn Việt Trạch…”
 
Chúc Ôn Thư nói với Hướng Cách Phỉ: “Bây giờ chúng tôi chỉ là bạn.”
 
Từ ngữ uyển chuyển nhưng ý nghĩa rất trực tiếp.
 
Nếu Hướng Cách Phỉ mà còn nghe không hiểu thì quá là uổng phí số tuổi này của cô ta.
 
Thật ra, mặc dù cô ta đã nhiều năm không liên lạc với bạn học cũ, lúc cô ta nhìn thấy Chúc Ôn Thư và Doãn Việt Trạch không đi đến cùng nhau, cô ta đã có một phỏng đoán mơ hồ, chỉ là lúc đó cô ta bị Lệnh Sâm thu hút sự chú ý, dưới tình huống cấp bách cho nên không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ mình ngàn dặm xa xôi trở về tham gia một buổi họp lớp, chẳng lẽ lại không thu hoạch được gì.
 
Cũng may, câu trả lời của Chúc Ôn Thư vẫn giữ thể diện cho cô ta.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì vậy, cô ta cười ngượng ngùng nói: “Ồ… Hóa ra là như vậy… Xin lỗi nha, tôi không biết, tôi còn tưởng rằng…”
 
Cô ta còn chưa nói xong, Từ Quang Lượng đã vội vàng xen vào: “Vậy để tôi bảo nhân viên bê đồ ăn lên, tôi đã gọi món trước rồi, mọi người muốn ăn thêm gì thì cứ gọi tùy thích, không cần phải tiết kiệm cho tôi đâu.”
 
Anh ấy nói vậy, những người khác cũng nhanh chóng hùa theo để phá vỡ cục diện bế tắc lúc này.
 
Chung Á cũng nói: “Mau bảo nhân viên bê lên đi, tôi sắp chết đói rồi, một đám các cậu cứ đứng làm gì vậy.”
 
“Đúng vậy, ăn cơm thôi, chuyện đã qua rồi.”
 
Doãn Việt Trạch mỉm cười, đi đến ngồi xuống bên cạnh Từ Quang Lượng: “Xin lỗi vì không kịp về tham dự đám cưới cậu, lại còn phải để cậu tốn tiền mời khách vầy.”
 
Từ Quang Lượng: “Có gì đâu, các cậu đều đưa cho tôi phong bì màu đỏ mà, ha ha, tôi kiếm được một khoản rất to đó nhé.”
 
Ở bên kia tiếng cười nói xôn xao, Lệnh Sâm cũng kéo ghế ngồi xuống.
 
Trong nháy mắt, tình huống xấu hổ đã được giải quyết nhưng Chúc Ôn Thư có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của một số bạn học đều đang nhìn cô và Lệnh Sâm.
 
Đặc biệt là Chung Á bên cạnh cô đã nhìn trộm cô mấy lần, muốn nói gì đó nhưng phải cố hết sức kiềm lại.
 
Một mặt khác.
 
Khi Lệnh Sâm ngồi vào chỗ, khoảng cách giữa hai người họ cách nhau hẳn một cánh tay nhưng Chúc Ôn Thư lại cảm thấy như mình bị nhiệt độ cơ thể và hơi thở của anh bao bọc lấy, cách biệt hoàn toàn với bầu không khí của bữa tiệc.
 
Haiz.
 
Vừa rồi cô bị làm sao vậy, tự nhiên lại nói ra câu kia.
 
Trong tiềm thức, cô cảm thấy Lệnh Sâm rất để ý chuyện vị trí này có phải để cho Doãn Việt Trạch hay không.
 
Có lẽ người ta cũng chỉ thuận theo những gì Hướng Cách Phỉ nói mà hỏi một câu thôi.
 
Nghĩ vậy, Chúc Ôn Thư lặng lẽ liếc nhìn Lệnh Sâm.

 
Lệnh Sâm không nhìn cô, cụp mắt nhìn chằm chằm cốc nước trước mặt, không biết là đang nghĩ cái gì mà mím môi, quai hàm căng cứng.
 
“…”
 
Chúc Ôn Thư chậm rãi thu hồi ánh mắt.
 
Vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên lại bắt gặp ánh mắt của Doãn Việt Trạch.
 
Hai người đã bảy, tám năm không gặp, so với Lệnh Sâm, Doãn Việt Trạch tựa hồ không thay đổi bao nhiêu.
 
Ngoại trừ mái tóc dài hơn, dáng người cao to hơn, cứng rắn hơn, còn lại cảm giác anh ta mang đến cho người khác vẫn giống như hồi cấp 3.
 
Nhưng đôi mắt của anh ta dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, trông rất nặng nề.
 
Chúc Ôn Thư không biết phải nói cái gì nên chỉ hơi gật đầu với anh ta.
 
Đúng lúc này, Chúc Ôn Thư cảm thất rằng cũng có một tầm mắt khác đang bắn về phía cô.
 
Cô quay đầu lại thì thấy Lệnh Sâm đang nhìn chằm chằm vào mình.
 
“Sao thế.”
 
Không hiểu sao Chúc Ôn Thư lại có cảm giác chột dạ như khi bị bắt gặp lén liên lạc với bạn trai cũ, cô khẽ lẩm bẩm, đẩy cốc nước đến trước mặt Lệnh Sâm: “Uống nước đi, đừng nhìn tôi.”
 
“Ồ.”
 
Lệnh Sâm cầm cốc nước lên nhấp một ngụm, quai hàm vẫn căng cứng nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.
 
Chúc Ôn Thư phát hiện khi cơ má Lệnh Sâm hoạt động mạnh, hai bên má sẽ hình thành một vết lõm nông.
 
Nó không đạt tới mức như là lúm đồng tiền nhưng nó khiến cả khuôn mặt anh trở nên sinh động hơn.
 
Sau vài giây.
 
Chúc Ôn Thư cảm giác mình đang bị vô số con mắt nhìn chằm chằm vào, quan sát hành vi nhìn Lệnh Sâm của cô.
 
“…”
 
Đột nhiên, cô cảm thấy may mắn vì Doãn Việt Trạch có mặt ở đây---
 
Bạn học mới không trêu chọc cô.
 
-
 
Nhưng cũng bởi vì có Doãn Việt Trạch ở đây, Lệnh Sâm cũng không phải thân quen với mọi người, cho nên bữa cơm này vẫn khá câu nệ.
 
Mọi người không uống nhiều lắm, chỉ gọi có một bình rượu vang đỏ.
 
Mọi người không mặn không nhạt trò chuyện vài câu, mãi cho đến khi chủ đề được chuyển thành hồi ức thời cấp ba thì bầu không khí mới nóng lên một chút.
 
Đáng tiếc là khi họ tâm sự về kỷ niệm thời cấp ba, Lệnh Sâm không tham gia, chỉ ngồi uống hết ly nước này đến ly nước khác, lắng nghe mọi người kể lại kỷ niệm năm xưa.
 
“Phải nói, ngoại trừ Lệnh Sâm, người thay đổi lớn nhất ở đây chính là Hướng Cách Phỉ.”
 

Có một nam sinh uống vài chén rượu, đỏ mặt nói: “Nếu biết trước bây giờ cậu xinh đẹp như vậy, thời cấp ba tôi đã dốc hết sức theo đuổi cậu rồi.”
 
Hướng Cách Phỉ liếc nhìn anh ta, cười đáp: “Cậu nói như cậu có thể theo đuổi được tôi không bằng.”
 
“Ai da, vâng vâng vâng, là tôi trèo cao.”
 
Anh ta không để lời nói của Hướng Cách Phỉ ở trong lòng, dù sao bây giờ Hướng Cách Phỉ cũng rất xinh đẹp: “Vậy bây giờ cậu có bạn trai chưa? Chắc không phải vẫn độc thân đâu nhỉ?”
 
“Sao lại không phải, mấy năm nay tôi bận rộn kiếm tiền, làm gì có thời gian rảnh đâu.”
 
Lúc Hướng Cách Phỉ nói chuyện cũng không nhìn nam sinh kia, cầm điện thoại trả lời tin nhắn.
 
Trong lúc Doãn Việt Trạch đi ra ngoài nghe điện thoại, cô ta quay sang hỏi Chúc Ôn Thư: “Còn cậu thì sao? Nhân lúc Doãn Việt Trạch không có ở đây thì tán gẫu một chút đi, tôi nghe nói cậu là giáo viên cấp ba, chắc là kiếm bạn trai dễ lắm đúng không?”
 
Lời này nghe thế nào cũng giống như cô ta là một nữ tinh anh bận kiếm tiền, không có thời gian để yêu đương.
 
Còn Chúc Ôn Thư trở thành một giáo viên tiểu học thì phải sớm lấy chồng sinh con không bằng.
 
Chúc Ôn Thư, người từ trước đến nay luôn được mọi người gọi một tiếng “Cô giáo”, lần đầu tiên cảm giác được nghề của mình cũng sẽ bị khinh thường.
 
“Không.”
 
Cô nói: “Tôi làm giáo viên chủ nhiệm, rất bận.”
 
“Ồ…”
 
Giọng điệu Hướng Cách Phỉ có chút đáng tiếc: “Ai da, cũng đúng, nghề nghiệp giáo viên trước đây rất nổi nhưng hiện tại đa số đều nghiêng về các phương diện phù hợp với sở trường.”
 
“…”
 
Chung Á vẫn luôn cúi đầu ăn cơm muốn mở miệng phản bác vài câu nhưng khi cô ấy còn đang suy nghĩ nên nói thế nào thì bị một âm thanh lanh lảnh bên cạnh cắt ngang.
 
Mặc dù Lệnh Sâm vẫn luôn không nói gì nhưng sự tồn tại của anh là mạnh mẽ nhất.
 
Vì vậy, khi anh đặt ly nước xuống bàn, bầu không khí trong phòng bao trở nên căng thẳng.
 
Ngay cả Hướng Cách Phỉ cũng hơi sửng sốt.
 
Cô không ngờ Lệnh Sâm lại có phản ứng vào lúc này.
 
Lệnh Sâm: “Đúng vậy.”
 
Nghe thấy hai từ này, Hướng Cách Phỉ thở phào nhẹ nhõm.
 
Nhưng cô ta còn chưa kịp thở xong thì lại nghe Lệnh Sâm nói.
 
“Cô Chúc tốt nghiệp ở trường danh giá, lại còn dạy ở trường học tốt nhất.”
 
“Nếu không phải sợ cô ấy chê một sinh viên đợt hai như tôi---”
 
Anh chậm rãi quay đầu nhìn Chúc Ôn Thư: “Tôi cũng muốn theo đuổi cô Chúc.”

 
Phòng bao vất vả lắm mới trở nên sôi động lại rơi vào im lặng.
 
Bầu không khí lúc này vô cùng vi diệu, không ai nói chuyện nhưng dường như lại có cả ngàn lời đang lơ lửng trong không khí.
 
Chỉ có đầu óc Chúc Ôn Thư trở nên trống rỗng, ngơ ngác nhìn Lệnh Sâm.
 
Cô không biết anh nói vậy là vì giải vây cho cô.
 
Hay đây là ý nghĩ thật sự của anh.
 
Ngoài trừ Lệnh Sâm ra, không ai có thể biết câu trả lời.
 
Chúc Ôn Thư có thể nghe thấy trái tim mình đập càng lúc càng nhanh.
 
Đúng lúc này, đột nhiên có người mở miệng phá vỡ sự im lặng.
 
“Việt Trạch? Cậu---”
 
Giọng nói kia có chút bối rối: “Cậu, cậu nói chuyện xong rồi à? Mau vào ngồi ăn đi, canh gà đen vừa mới bưng lên sắp nguội mất rồi.”
 
Chúc Ôn Thư đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Doãn Việt Trạch, người vừa đi ra ngoài nghe điện thoại đã đứng ở cửa từ lúc nào.
 
Lệnh Sâm cũng cùng mọi người nhìn về phía cửa.
 
Nhưng anh chỉ liếc một cái, sau đó tầm mắt lại rơi vào bộ dáng không được tự nhiên kia của Chúc Ôn Thư, cụp mắt không nói gì.
 
“Vừa mới quay lại.”
 
Vẻ mặt Doãn Việt Trạch vẫn bình thường, cười nói: “Mọi người đều đang tập chung ăn cơm hay sao, sao lại yên tĩnh như thế.”
 
Có vẻ anh ta không nghe thấy những gì Lệnh Sâm nói.
 
Chủ nhân của bữa tiệc, Từ Quang Lượng thầm thở phào nhẹ nhõm: “Đang nói chuyện về trường học.”
 
“Haiz.”
 
Anh ấy lại thở dài nặng nề: “Bây giờ trẻ con học tập thật vất vả, họ hàng thân thích của tôi đều cố gắng gửi con trẻ nhà mình đến một trường học tốt nhất.”
 
Anh ấy quay đầu nhìn Chúc Ôn Thư: “Cô Chúc, có lẽ cậu cũng không biết trường học của cậu khó vào như thế nào đâu, mẹ kiếp, học tiểu học thôi cũng khó như thi đại học vậy, sau này nếu con tôi có cơ hội được đến trường cậu học, mong cậu quan tâm nó nhiều hơn.”
 
“Ừm.”
 
Chúc Ôn Thư thất thần mỉm cười: “Chắc chắn rồi.”
 
“Có câu nói này của cậu, sau này cho dù có mệt chết thì tôi cũng phải đưa con vào trường của cậu cho cậu dạy, giao con cho người khác dạy tôi không yên tâm.”
 
Từ Quang Lượng đã chuyển đề tài sang vấn đề này, những người khác cũng hùa theo.
 
“Các cậu có biết vì sao mọi người đều muốn cho con cháu nhà mình học ở trường tốt không? Bởi vì các cậu không bao giờ biết những giáo viên ở trường kém đó có xứng là giáo viên không.”
 
Một nam sinh nói: “Các cậu còn nhớ Lưu Hạo Nghị không? Cậu ta hiện đang là giáo viên thể dục của một trường cấp hai, loại người này mà cũng làm giáo viên cho được, vớ vẩn còn dạy hư con cái nhà người ta ra.”
 
Từ Quang Lượng: “Vãi nồi? Cậu ta làm giáo viên? Trường cấp hai nào đó? Để tôi đề phòng.”
 
Mọi người đều có chút ấn tượng với cái người tên Lưu Hạo Nghị này, anh ta là một tên lưu manh có tiếng trong lớp thể thao ở trường cấp ba.
 
Trốn học, đánh nhau, hút thuốc? Thường thôi, điều khiến người ta khinh bỉ chính là anh ta thay người yêu như thay áo, quen cô nào cũng dỗ người ta vào nhà nghỉ, chơi xong còn đem chuyện này ra khoe.
 
Chuyện này có lẽ không truyền đến tai giáo viên nhưng học sinh ít nhiều cũng nghe được một số lời đồn thổi.
 
“Loại này làm giáo viên…”
 

Chung Á đang định đánh giá vài câu, đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Lệnh Sâm: “Đúng rồi, không phải trước đây cậu từng đánh nhau với cậu ta rồi sao?”
 
Lời này vừa nói ra, ký ức của mọi người lập tức quay về.
 
Chuyện này vốn dĩ rất nhiều người đã quên, cho đến mấy năm trước, khi Lệnh Sâm vừa mới nổi tiếng, các account marketing đều nhắm vào anh để tăng lưu lượng, lúc đó có một người gửi một bài viết tới, nói anh thời cấp ba là một tên lưu manh kiêu ngạo, có một lần đánh nhau đánh người ta suýt nữa mất mạng nhưng không biết có ẩn tình gì mà giáo viên lại bao che cho anh.
 
Lúc đó, Lệnh Sâm đang đứng trên đỉnh cao lưu lượng, bất cứ một tin tức tai tiếng nào cũng sẽ bị phóng đại.
 
Từ Quang Lượng vẫn còn nhớ rõ, lúc đó anh ấy đã đại chiến 300 hiệp với dân cư mạng, nói anh không đánh người suýt mất mạng, cũng không phải lưu manh, chỉ đánh nhau có một lần, hơn nữa học sinh cấp ba đánh nhau cũng là chuyện bình thường.
 
Nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì, dù sao thì chính bản thân Từ Quang Lượng cũng không biết tại sao Lệnh Sâm lại đánh nhau với Lưu Hạo Nghị.
 
Lệnh Sâm không đứng lên làm sáng tỏ, những người thích anh thì không quan tâm, còn những người không thích anh đến bây giờ vẫn mang chuyện này ra để bôi đen anh.
 
“Có à?”
 
Lệnh Sâm cúi đầu, thấp giọng nói: “Tôi không nhớ nữa.”
 
“Hả? Lúc đó cậu suýt chút nữa bị đuổi học đó, thế mà cậu cũng quên được à?”
 
Chung Á tiếp tục hỏi: “Tại sao cậu lại đánh nhau với cậu ta? Có ẩn tình gì sao?”
 
Cô ấy vừa hỏi như vậy, mọi người đều nhìn Lệnh Sâm với ánh mắt tò mò.
 
Thật ra khi sự việc này xảy ra, tất cả học sinh đều bị sốc, tất cả mọi người đều không ngờ một người bình thường trầm mặc ít nói như Lệnh Sâm sẽ xảy ra xung đột với người khác.
 
Đáng tiếc là lúc đó Lệnh Sâm không nói, cũng không có ai hỏi được lý do.
 
Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, hơn nữa thân phận của Lệnh Sâm đã có sự thay đổi, sự tò mò của mọi người lại được khơi dậy.
 
Ngay cả Doãn Việt Trạch cũng nhìn Lệnh Sâm.
 
Năm đó Lệnh Sâm không nói ra nguyên nhân, hiện giờ có Chúc Ôn Thư và Doãn Việt Trạch ngồi đây, anh sẽ càng không nói.
 
Nhưng có một điều, anh không bao giờ quên.
 
Đó chính là chuyện cấp ba.
 
Đầu xuân tháng 4, trường học tổ chức đại hội thể thao mùa xuân.
 
Đây luôn là một sự kiện trọng đại đối với học sinh lớp 10 và 11, còn đối với học sinh lớp 12 đang bận ôn thi đại học thì chỉ tham gia cho đủ hình thức, tham gia lễ khai mạc là đủ.
 
Mọi người thậm chí còn chẳng tập trước, cũng chẳng có đồng phục riêng, trực tiếp mặc lại đồng phục năm trước.
 
Chúc Ôn Thư cũng vậy, cô cũng mặc lại chiếc áo sơ mi trắng và chân váy đen được đặt làm riêng cho đại hội thể thao hồi lớp 11.
 
Nhưng không biết là do cô cao lên hay là quần áo bị co lại mà váy cô mặc trông hơi ngắn.
 
Sau lễ khai mạc, học sinh năm cuối lần lượt trở lại lớp học.
 
Lệnh Sâm đi ở cuối hàng, giữ khoảng cách khá xa với các học sinh.
 
Vào thời điểm đó, Chúc Ôn Thư và Doãn Việt Trạch đã ở trong trạng thái bán công khai, cho nên mọi người không hề ngạc nhiên khi hai người đi sánh bước bên nhau ở phía trước.
 
“Mày nói xem, Doãn Việt Trạch đã ngủ với Chúc Ôn Thư chưa?”
 
Trong cảnh xuân rực rỡ ở sân thể dục, Lệnh Sâm đột nhiên nghe thấy câu nói này.
 
“Nhìn cặp chân kia xem, vừa trắng vừa dài, con mẹ nó nếu mà còn chưa ngủ thì chắc chắn không phải là đàn ông.”
 
Lệnh Sâm dừng lại, quay đầu lại.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận