Hàng xóm Úc Thiến dọn nhà , người mới chuyển đến chính là Tạ Sở.
Một hôm cô mở cửa ra ngoài đổ rác, trông thấy anh bước ra từ cánh cửa cách vách, sững sờ hồi lâu.
Tạ ảnh đế một tay chống khung cửa, nở nụ cười mê người.
Úc Thiến xoay mặt xuống lầu, ném rác xong đi dạo quanh tiểu khu.
Cuối thu , lá vàng xơ xát, một con gió bùng đến xuyên qua những tán lá khiến ngọn cây khẽ đung đưa , vài chiếc lá yếu ớt rời cành, đánh vòng trên không trung, rồi khẽ khàng đáp xuống mặt đất.
Bây giờ là buổi chiều, từng rặng mây đỏ chồng chất ở chân trời, trải dài ra muôn phương.
Úc Thiến khoác chiếc áo len màu xám, cô vừa mới cắt tóc, mái tóc dài gợn sóng trước kia bị cắt phăng, đuôi tóc hiện thời chỉ vừa chấm vai, bị khuấy động lung tung theo chiều gió, bực bội, cực kỳ hối hận vì đã cắt cái kiểu tóc không dài không ngắn này.
Ngồi xuống một đầu chiếc ghế dài đặt bên sân cỏ , Úc Thiến xoa bóp ngón tay, lúc nãy đóng cửa không chú ý, ngón trỏ bị kẹp một cái, cô nhíu nhíu mày, Tạ Sở xuất hiện làm cô bất ngờ.
Ngày đó, anh hỏi cô, có thể bắt đầu lại một lần nữa hay không, cô nói không thể.
Hai người gộp lại đã sắp tám mươi tuổi, đã qua hơn phân nửa đời người, bắt đầu lại, thì phải bắt đầu từ đâu đây!
Chiếc ghế dài cô ngồi quay lưng về phía dãy nhà, nên cô không biết anh đang đi về hướng này, dừng lại sau lưng cô, cho đến khi có một đôi vợ chồng già đi đến ngồi đối diện, vẫy tay với cô và người đằng sau.
Có lẽ ánh nhìn của anh dành cho cô quá chăm chú, quá trìu mến như cái nhìn của những người yêu nhau, vì thế mà khiến đôi vợ chồng già ấy tưởng hai người là một đôi.
Mà còn rất nhiệt tình chào hỏi nữa.
Úc Thiến nói, "Chúng con không phải người yêu.
"
Trong nháy mắt vẻ mặt Tạ Sở cứng ngắt, anh hé miệng, "Chúng con là hàng xóm.
"
Đôi vợ chồng già kinh ngạc, nhìn lầm sao, bọn họ châu đầu ghé tai, có thể thấy được tình cảm rất tốt, hai bên rất yêu thương, tôn trọng lẫn nhau.
Tạ Sở đi vòng qua, ngồi xuống bên cạnh Úc Thiến.
"Sau này chúng ta là hàng xóm.
"
Úc Thiến nhìn chú chó săn lảng vảng dưới chân đôi vợ chồng già, "Anh định rút khỏi giới giải trí à?"
"Không sao cả.
" cánh tay Tạ Sở tùy ý đặt ở trên ghế dựa, "Tiền của anh kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng xài không hết, không cần kiếm thêm làm gì.
"
Anh cố ý nói như vậy để làm dịu bầu không khí ngột ngạt quay quanh họ, nhưng mà hiệu quả lại không đáng kể.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...