Khi Lê Chỉ trở về Lê gia để đón năm mới, còn có Trần a di cùng Lê Thanh.
Về phần Lê ba, ông ấy không biết từ đâu nhặt được hai chai rượu vang đỏ, đặt xuống chưa đầy nửa giờ, ông ấy vội vàng rời đi.
Ông ấy nói rằng một người bạn câu cá đã rủ ông ấy đi câu cá xa.
Lão thái thái vẻ mặt khó chịu, có vẻ không vui.
Trần a di cùng Lý tỷ đang bận rộn chuẩn bị bữa tối giao thừa cùng nhau, như thể họ không hề cảm nhận được Lê ba đã trở lại.
Trần a di chăm sóc bản thân rất tốt, sắp xếp cuộc sống đầy đủ, con trai hiếu thuận, hiểu chuyện, con gái riêng đối xử với bà rất tốt, thậm chí không sống với mẹ chồng, có thể nói là đã chiến thắng đời người.
Đặt biệt là xem như chồng đã chết rồi.
Trước đây bà có lẽ đã nghĩ đến việc nắm giữ trái tim của Lê ba, không để ông mang mấy người phụ nữ bừa bộn về nhà, chứ đừng nói đến việc đã có con bên ngoài, một chuyện không đáng để công khai dư luận.
Mỗi ngày lo âu rơi lợi, sống như một người phụ nữ đầy oán hận.
Bây giờ nghĩ lại,bà sống cuộc sống của mình, nếu không có gì khác thì vẫn còn một đứa con trai, làm sao có thể tức giận, đâu đến nổi vì một cái người đàn ông sịnh khí hậm hực cuối cùng bị mất đầy bệnh tật.
không đáng.
Huống chi, người đứng đầu thật sự của Lê thị lại là Lê Chỉ, chỉ cần quan hệ tốt với Lê Chỉ thì vị trí của Lê phu nhân sẽ luôn là của bà.
Lấy lòng chồng, chi bằng đi đến lấy lòng Lê Chỉ.
"Con còn không biết phải khuyên nhủ, tết nhất người một nhà lại không quay quần bên nhau, lại đi ra ngoài câu cá cái gì?"
Lão thái thái tháo kính đọc sách xuống nói với Trần a di: "Hắn ta ngày thường không ở nhà cũng không sau, tết đến hắn ta lại đi ra ngoài vui chơi, Lê Thanh đều đã lớn như vậy rồi, hắn ta làm sao lại không biết khống chế chính mình?"
Đề tài này chính là một lý lẽ tầm thường.
Từ khi Lê Thanh còn nhỏ cho đến bây giờ.
Trần a di trước kia nghe xong cóp khả năng sẽ cảm thấy ủy khuất, không phải là bà chưa từng thử qua, nhưng chính là trong nhà có con ngựa hoang, bà biết phải làm sao bây giờ?
Lúc này lại còn nở một nụ cười, thái độ đạm nhiên nói: "Có lẽ con cá quan trọng hơn."
Lê Thanh đang chơi game trên ghế sofa bên cạnh, thản nhiên nói: "Nãi nãi, bà như thế nào lại còn không có thói quen á?Ba con, này, này, này! Ông ấy chết rồi! Mẹ kiếp, giúp gì thế này? "
"..."
Anh đang chơi vương gỉ, sử dụng một tay súng, không có gì khác, và là một vật tế thần đỉnh cao.
"Cất điện thoại của con đi," Lão thái thái không vui nói, "Tết nhất nói cái gì chế chết a."
Lê Thanh cong môi ngay lập tức đăng xuất sau khi thua trận.
Anh đặt điện thoại sang một bên, đưa tay kẹp hoa quả trong mâm hoa quả, ngẩng đầu hỏi Lê Chỉ đang ngồi đối diện vẫn đang làm việc: "Tỷ tỷ, tỷ đến ăn tết cũng không có nghỉ a"."
Lệ Chi bắt chéo chân, đặt notbook siêu mỏng màu bạc lên chân, chăm chú nhìn màn hình, trên tai đeo tay nghe.
Nghe thấy Lê Thanh gọi mình, cô ngẩng đầu lên nói: "Ừ, có một số việc cần phải xử lý gấp."
Đối với một công ty lớn như vậy, cũng không phải nói nghỉ ngơi liền có thể nghỉ ngơi.
"Vất vả." Lê Thanh chọc một khối trái cây đút cho cô ấy ăn, anh vừa đưa ra, lão thái thái liền liếc một cái.
"Tự bản thân mình ăn đi."
Lê Thanh ngượng ngùng rút tay lại.
Họ đến tương đối sớm, lúc họ đến Lê Chỉ còn chưa về đến, Lão thái thái lúc đó không vui nói rằng Lê Chỉ cũng giống như ba cô, hận không thể không quay lại ăn tết.
Đây chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân thực sự là anh nghe nói chị gái mình đã tìm được bạn gái, tới muộn như vậy chính là hôm qua ở nhà đối phương.
Lê Thanh than thở rằng ngay cả chị gái của anh cũng ăn dưa nhanh hơn anh.
Hôm nay anh mới biết được chị gái mình có bạn gái!
"Tỷ tỷ, tỷ có ảnh chụp không?" Lê Thanh lại nghiêng người.
Lê Chỉ liếc mắt nhìn anh.
Lê Thanh ngồi xổm bên cạnh chân cô, nắm chặt tay nhẹ nhàng đặt vào bắp chân cô, bộ dáng như một tiểu cẩu: "Cho em nhìn xem."
"Sớm muộn gì liền có thể nhìn thấy." Lê Chỉ cũng không né tránh Lão thái thái, ánh mắt rơi vào số liệu trên màn hình, "Ngày mùng hai Tết, sẽ đưa cô ấy về Lê gia."
"Thật sao!" Lê Thanh hưng phấn: "Vậy em phải mang giày thể thao vào, trông thật ngầu và đẹp, em sẽ không làm tỷ xấu hổ được."
Lão thái thái vốn là cầm quyển sách trong tay, bây giờ lại ném thẳng lên bàn: "Đưa ai trở về?"
Bà lạnh lùng nói: "Ta sẽ không thừa nhận."
Lê Chỉ ngước mắt lên, bình tĩnh nói: "Con biết."
Cô không cãi lại hay tức giận, thái độ rất bình tĩnh.
Phản ứng của Lê Chỉ khiến Lão thái thái đầu óc không chính xác, thậm chí bà còn nghi ngờ liệu Lê Chỉ có lén lút sau lưng bà chứng chỉ đều đi lãnh không?
Trần a di bưng đồ ăn ra tới, nói: "Món ăn đã sẵn sàng rồi, chúng ta ăn thôi."
Lê Chỉ tắt máy tính, ngồi xuống nói với Trần a di: "Dì, mùng hai con trở lại."
"Đưa bạn đến sao?" Trần a di đưa đũa cho cô, "Nếu thế thì dì sẽ chuẩn bị thêm món mà cô ấy thích."
Lê Chỉ gật đầu: "Cảm ơn."
Lão thái thái một mình ngồi trên ghế sô pha, không để ý đến Trần a di gọi: "Các người là người một nhà, ta là người ngoài, ăn hay không cũng giống nhau."
"Nãi nãi, là do nãi nãi không muốn gặp người ta a" Lê Thanh tới đỡ bà "Hơn nữa, đây đã là thời đại nào rồi, tư tưởng bảo thủ đã lỗi thời từ lâu rồi."
Anh mỉm cười dỗ dành Lão thái thái. "Huống hồ chi là nãi nãi, người học hành tri thức đến như vậy."
Thái độ của Lão thái thái vẫn không thay đổi, luôn nói "Ta không đồng ý".
Lê Chỉ cũng không ép buộc bà, thậm chí sau khi ăn xong còn gọi điện cho Thần Hi: "Ừh, đã ăn rồi."
Lê Chỉ nhấp một ngụm canh, giả vờ như không nhìn thấy Lão thái thái đang ném đũa, "Tô Giang tặng rượu đỏ đến đây, em có muốn hay không? Em đừng uống, để thúc thúc uống a."
Đối phương dường như đã nói gì đó, trong mắt Lệ Chi lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Ừh, chị biết."
Nhìn thấy nụ cười của cô, Lê Thanh gần như nghẹn ngào khi uống đồ uống của mình.
"Được, lát nữa chị sẽ gửi cho em." Lê Chỉ cúp máy.
"Tỷ tỷ, hôn sự của hai người em tuyệt đối ủng hộ." Lê Thanh buồn bã nói, "Đã lâu rồi em không thấy tỷ cười."
Không cần phải bó buộc về giới tính của đối phương, nhưng nhất định phải tìm một người có giọng điệu ôn nhu thần khí khi nói chuyện có được cảm giác nhịn không được thả lỏng người.
Lê Chỉ vốn có một khuôn mặt lạnh lùng từ nhỏ, khi lớn lên, cô gặp rất nhiều áp lực, không có bạn bè nên biến thành một khuôn mặt lãnh đạm hơn.
Hận không thể cùng elsa giống nhau, bị đóng băng hàng ngàn dặm ngay khi vừa xuất hiện.
Lê Thanh thực sự cảm thấy có lỗi với cô, vì vậy anh không thể không trò chuyện khi gặp Lê Chỉ, cố gắng làm cô cười, chia sẻ cuộc sống hàng ngày của anh với cô.
Lê Thanh than thở: "Tìm đối tượng ngàn vạn lần đưng tìm người như baba, em thường xuyên khuyên mẹ em, đừng nên đến gần baba, nếu không bà sẽ gặp phải bất hạnh."
"..."
Mí mắt Trần a di giật giật, không nói lời nào, sắc mặt Lão bà càng trở nên khó nhìn.
Bà là người duy nhất trong bàn phản đối việc Lê Chỉ tìm bạn gái, này hai mẹ con hoàn toàn không cùng quan điểm với nhau.
Trần a di khéo léo xử lý đẩy đẩy trái phải, trong khi Lê Thanh thẳng thắn dùng hết sức đâm vào ống phổi của Lão thái thái.
"Nãi nãi luôn bảo tỷ tỷ tìm một người đàn ông, lỡ như tỷ ấy tìm được người giống baba thì sao? Cho dù có tìm được người có trách nhiệm như gia gia con hoặc là con, sau này có con sẽ dùng họ của ai? Lỡ như họ tâm cơ bất lương muốn tiền đồ của gia đình chúng ta thì sao?"
Lão thái thái không nhịn được nói: "Phụ nữ liền không cần tiền đồ nhà chúng ta sao? Huống chi là..... nhận thức ở loại địa điểm nào?"
Ngữ khí chán ghét, như khinh thường mà nói ra.
Lê Chỉ đặt bát xuống.
Đáy bát đập xuống bàn, âm thanh không nhẹ cũng không nặng, không lớn cũng không nhỏ, cắt đứt mọi âm thanh trên bàn ăn.
Lê Thanh thậm chí không dám ăn cơm, tưởng chị gái mình sẽ tức giận.
"Nãi nãi, để con nghiêm túc giải thích cho nãi nãi một lần."
Lê Chỉ hít một hơi thật sâu, dùng giọng bình tĩnh nhất có thể nói: "Gia thế bạn gái con thanh thanh bạch bạch, con cùng baba cô ấy hợp tác kinh doanh, chúng tôi tốt nghiệp cùng một trường đại học, cho nên có thể xem là học tỷ cùng học muội quan hệ."
"Cô ấy thực ưu tú thực đáng yêu, nhân phẩm càng không có vấn đề gì, nãi nãi có thể không thích cô ấy, nhưng không thể vu khống cô ấy."
"Về gia thế xuất thân từ quán bar mà nãi nãi đề cập, tất cả chỉ là tin đồn mà nãi nãi nghe được, cả hai chúng tôi đều chưa từng đến nơi đó một lần."
"Con không hút thuốc hay uống rượu, cô ấy không thích mùi thuốc lá, tửu lượng của cô ấy cũng rất tệ, chúng tôi không thể gặp nhau ở quán bar được."
"Về chuyện tiền đồ..."
Lê Chỉ dùng khăn lau khóe miệng, ánh mắt rơi vào trên cổ tay Lão thái thái.
"Cô ấy bỏ ra ít nhất một trăm năm mươi vạn chỉ để mua chiếc vòng tay này làm quà tặng cho nãi nãi, cô ấy là công chúa trong gia đình của cô ấy, được ba cô ấy ôm trong lòng bàn tay, cô ấy chưa bao giờ chạy theo tiền của con."
"Nãi nãi có thể có thái độ riêng đối với chuyện giữa con và cô ấy, con chọn cách im lặng và hiểu, nhưng con không thể chấp nhận những lời nói không hay của nãi nãi về cô ấy."
Ánh mắt Lê Chỉ bình thản như giọng nói của cô: "Đây là giới hạn của con."
Bầu không khí trên bàn ăn lập tức đông cứng lại.
Lão thái thái đầu tiên là kinh ngạc ba của đối phương thực cư nhiên là đối tác kinh doanh của Lê thị, sau đó bà còn sốc vì không chiếc vòng tay không phải Lê Chỉ mua, cuối cùng là bất mãn với thái độ của Lê Chỉ khi nói chuyện với bà.
Trần a di mỉm cười, giải hòa mọi chuyện: "Dì nói mà chiếc vòng đẹp như vậy, nhất định không rẻ, tiểu tử đó thật sự đã bỏ nhiều tâm huyết vào đó."
"Nếu biết chiếc vòng tay này là cô ấy tặng, đến nhìn ta cũng sẽ không thèm nhìn đến." Lão thái thái tháo chiếc vòng tay đặt lên bàn, đứng dậy đi lên lầu.
Lê Thanh liếc nhìn bóng lưng của lão thái thái, lén đưa tay cầm lấy chiếc vòng tay, "Tỷ tỷ, nó thực sự đắt tiền như vậy."
Trần a di nhìn anh, "Con hiểu cái gì, chỉ cần nhìn màu sắc là có thể biết đó là báo vật."
Lê Thanh cẩn thận cầm lấy, dùng hai tay đặt lại, sợ tay mình run lên, đánh rơi một trăm năm mươi vạn.
"Con đừng vội, cho lão thái thái thời gian suy nghĩ hoà hoãn." Trần a di nhẹ giọng khuyên nhủ Lê Chỉ.
"Con biết."
Chuyện này cần phải từ từ giải quyết, vội không phải chuyện của lão thái thái, mà là cô ấy vội muốn cưới Thiến Thiến về nhà.
Lệ Chi mi rũ xuống, cô cụp mắt gửi tin nhắn cho Thần Hi:
[Chị không tức giận hay tranh cãi với nãi nãi, chị chỉ nói với nãi nãi về giới hạn của mình. ]
Thần Hi luôn sợ rằng cô sẽ vì bạn gái mà cãi nhau với nãi nãi.
Lê Chỉ cũng đã hứa qua điện thoại với Thần Hi rằng sẽ không cãi nhau trong dịp năm mới.
Hiện tại Lão thái thái không có mặt, cuối cùng mọi người cũng có thể thoải mái trên bàn ăn mà nói chuyện.
Trần a di cười hỏi Lê Chỉ:"Cô ấy thích ăn gì? Dì sẽ tự mình nấu cho cô ấy, đây là lần đầu tiên đến nhà, nên phải chú trọng một chút."
Lê Thanh cũng nói: "Em sẽ giúp mẹ tôi và để cô ấy trải nghiệm không khí hoà thuận trong gia đình."
Không cần đâu, không khí ở nhà Thiến Thiến đã đủ tốt rồi.
Sau bữa ăn, Trần a di đưa chiếc vòng tay cho Lão thái thái trở lại tầng hai, hai mẹ con ở lại qua đêm.
Buổi chiều, Lê Chỉ lái xe ra ngoài đưa rượu cho Thần Hi.
Xe đậu ở tầng dưới trong một khu dân cư cao cấp, Thần Hi mang dép lê đi xuống đón xe.
Thần Hi mỉm cười, lấy tay che miệng nói với Lê Chỉ: "Ba em nói rượu của Tô Giang nhất định phải tự mình xuống lấy."
"Thúc thúc." Lê Chỉ vẫn có thận trọng, hai tay đưa rượu ra.
"Rượu này ngon." Khúc Đàm rất hài lòng, ngẩng đầu nói với Lê Chỉ: "Bên ngoài lạnh lắm, con có muốn lên lầu nói chuyện một lát không?"
Hai cha con không thường xuyên sống trong biệt thự vì nó quá rộng rãi, nhưng họ đã sống trong ngôi nhà này lâu nhất trong khu.
Lê Chỉ nhìn Thần Hi nói: "Không đi được a, buổi tối phải về."
Tối qua không tính, hôm qua là năm mới, thật sự không thể ở lại.
"Cũng được, hai con cứ nói chuyện đi." Khúc Đàm bưng rượu lên lầu.
Sau khi ông rời đi, Thần Hi, người mặc bộ đồ ngủ thỏ bông màu hồng, đưa tay ôm lấy Lê Chỉ, vòng tay qua cổ cô hôn lên môi cô.
Lê Chỉ không thể cưỡng lại nên cô hôn lại, đôi tai cô đỏ bừng.
"Mùng hai chị sẽ đưa em đến chỗ Trần a di," Lê Chỉ dừng lại, "Lê Thanh cũng ở đó."
Thần Hi hơi nhướng mày: "Em ấy có biết, lão bà của chị là em không?"
Lê Chỉ lắc đầu, trong mắt hiện lên nụ cười trong trẻo: "Chị không nói cho em ấy biết."
Đó chỉ là cố ý, muốn làm anh ấy ngạc nhiên.
Rốt cuộc, khi Lê Thanh còn "tuổi trẻ bồng bột", anh ấy đã từng nói rằng anh ấy sẽ theo đuổi Thần Hi.
Anh ấy không thể hoàn thành mong ước của mình, Lê Chỉ đã giúp anh ấy làm việc đó.
Tác giả có lời muốn nói: Trước đây
Lê Thanh: Thiến Thiến học tỷ, tỷ ấy rất xinh đẹp, tôi muốn cưới tỷ ấy.
Bây giờ.
Lê Thanh: Thiến Thiến học tỷ, tỷ ấy rất xinh đẹp, tỷ tỷ của tôi muốn cưới tỷ ấy.
Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã ủng hộ. Tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...