Vụ án của Vương Tinh Kinh đã được giải quyết, Hình Ti Ti, Vương Lâm, Mưu Vân Nhiên phải chịu trách nhiệm về hành động của mình, mọi việc được thực hiện theo đúng trình tự pháp luật.
Một số phương tiện truyền thông muốn phỏng vấn các nghi phạm, nhưng cảnh sát từ chối với lý do vẫn còn đang điều tra, bởi vì sau đó họ phải đối mặt với số lượng lớn chứng cứ và điều tra chi tiết, bây giờ không phải thời cơ tốt để công bố vụ án.
Tuy nhiên, vào ngày xảy ra vụ án, nhiều người ở tầng trệt đã bàn tán trước tòa nhà Kim Vận, nhiều tin đồn khác nhau liên tục được lan truyền.
Với đủ loại nguyên nhân, tình tiết ly kỳ.
Từ gút mắc của hai người phụ nữ và một người đàn ông, rồi đến ân oán tình thù hai đời người, nếu như viết thành phim truyền hình cũng đủ cẩu huyết.
Nổi tiếng nhất là mẹ con Trần Diễm Linh.
Mặc dù vốn là cả hai không có vai trò gì trong vụ án này, họ chỉ đơn giản là dẫn đầu trong cuộc chiến giành tài sản sau đó, kỹ năng diễn xuất của họ đôi khi cường điệu và đôi khi tỉ mỉ, làm cho người ta không thể quên được.
Điều mà Thẩm Lưu Bạch không ngờ là Vệ Nguyên cũng tham chiến.
Thân phận của anh là đại diện cho Mưu Vân Nhiên, Thẩm Lưu Bạch nghĩ đến cảnh anh ấy đưa cô đến Dream World xem biểu diễn cũng là điều dễ hiểu.
Dù gì hai người cũng là bạn, cho dù Mưu Vân Nhiên là người như thế nào, anh ta cũng có quyền được bào chữa trước tòa.
Mời Vệ Nguyên, quả nhiên là một lựa chọn tốt.
“Ôi, không nghĩ đến có ngày anh lại đứng đối lập với em “
Cuối tuần tan sở, Thẩm Lưu Bạch gặp Vệ Nguyên ở dưới lầu khi chuẩn bị đi ra ngoài, liền thấy anh mặc đồ tây đeo cà vạt, trong tay xách cặp, mặc quần áo đi làm.
“Cổ phần của Tinh Vũ Tập cần phải được bàn giao, còn Mưu Vân Nhiên vẫn cần phải xem xét, gần đây đã chạy hai đầu rồi.
Sớm biết thế này, không bằng về nước đi thi công chức, xem có thể vào viện kiểm sát, như vậy còn có thể cùng em sát vai chiến đấu.”
Nghe anh ta nói, Thẩm Lưu Bạch mỉm cười, nhưng không nói gì.
Cô biết đây chỉ là một lời nói đùa, dù sao Vệ Nguyên cũng giỏi về dân sự không kiện tụng, đại diện cho Mưu Vân Nhiên là vì tình cảm bạn bè thôi, anh không thể chuyển nghề được.
“Nhân tiện thì Patrick Lý sẽ đến Kinh Thành tham gia một hội thảo học thuật vào tháng tới, như anh đã đề cập với em trước đây, em vẫn chưa thay đổi ý định phải không?”
Nhìn thấy cô không đáp lại những ám chỉ trước đó của anh, trên khuôn mặt tuấn tú của Vệ Nguyên lộ ra vẻ buồn bã.
Tuy nhiên, anh đã làm rất tốt trong việc quản lý cảm xúc của mình, ngay sau đó anh mỉm cười trở lại và chuyển chủ đề một cách dễ dàng.
Thẩm Lưu Bạch lắc đầu.
Hội nghị học thuật ở Kinh Thành vào tháng tới có thể sẽ là hội nghị mà cô sẽ tham dự.
Nếu gặp phải ông ấy, cô sẽ không né tránh, nhưng cô sẽ không cố ý tiếp cận ông ấy, dù sao thì Patrick Lý là đồng nghiệp của ba cô, cô hiện đã sẵn sàng tránh xa các học giả nước ngoài trong lĩnh vực này.
“À, được rồi, theo ý em đi.”
Do dự một lúc, Vệ Nguyên muốn nói ra những lời trong lòng.
“Âm Âm, lần trước…những gì anh nói với em…em nên nghiêm túc suy nghĩ về nó …”
“Anh Cận không hợp với em, hai người từ tính cách, bối cảnh trưởng thành và lĩnh vực chuyên môn đều không liên quan đến nhau, lúc mới bắt đầu em còn thấy mới mẻ nhưng trong thời gian dài em sẽ cảm thấy nhàm chán.”
“Em quá độc lập, còn anh Cận là một người độc đoán, anh ấy không thể hòa nhập với thế giới của em và em cũng sẽ không hiểu thế giới của anh ấy.
Âm Âm, em là con gái, sớm muộn gì em cũng sẽ chịu khổ.”
Anh nhịn một chút rồi hơi ngượng ngùng nói.
“Thật ra…Anh có nhờ bạn bè ở Kinh Thành hỏi thăm tình hình của anh Cận.
Điều kiện gia đình của anh ấy rất tốt, bắt đầu phát triển về phía Hải Đô.
Bây giờ, người nhà đều ở Kinh Thành.”
“Anh nghe nói rằng những gia đình như thế này ở Hoa Quốc thích liên hôn với nhau.
Những người bên ngoài vòng tròn của họ không thể hòa nhập, họ rất dễ bị coi thường.”
Nghe những lời chân thành của anh, Thẩm Lưu Bạch không khỏi nở nụ cười, khi bắt gặp ánh mắt vô hồn của anh, cô cố nén cười giải thích.
“Đừng hiểu lầm, em chỉ vừa suy nghĩ, quả nhiên anh sẽ nói như vậy với em.”
“Nếu là Cận Hải Dương, anh ấy chắc chắn sẽ không phân tích chi tiết cho em như vậy, tám phần sẽ phải nhắc vài lời về việc em đã “làm”.”
“Anh nói đúng, hai tụi em quả thật rất khác nhau.”
Cô dừng lại, như thể cảm thấy lời nói của mình có chút không chính xác, nên bổ sung một câu khác.
“Không thể nói rằng rất khác biệt, nhưng tụi em không có điểm chung nào cả.”
“Cảm giác này thật sự rất mới mẻ, thật ra em cũng không muốn nghĩ chuyện quá xa, cảm thấy bây giờ mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ.
Nên cảm ơn sự lo lắng của anh, cảm ơn anh đã suy nghĩ thay em.”
Khi lời nói của cô nói ra, vẻ thất vọng trên mặt Vệ Nguyên càng ngày càng sâu.
Anh không ngờ bao nhiêu năm thân thiết lại tan vỡ trong vài tháng, làm sao người vẫn luôn tràn đầy tự tin như anh có thể chấp nhận được điều này?
“Em thật sự nghĩ xong rồi sao?”
Giọng anh hơi khàn, ánh mắt anh đầy tha thiết nhìn cô, như thể cô có thể quyết định số phận của anh chỉ bằng một lời nói.
Thẩm Lưu Bạch bối rối gật đầu.
“Tạm thời như vậy đi, em nghĩ phải thử sống cuộc sống không giống trước đây”
Cô mỉm cười nhìn anh, khuôn mặt thanh tú sáng ngời hiếm thấy, thấy vậy, trong lòng Vệ Nguyên chìm thẳng vào đáy vực.
Anh chưa từng thấy cô cười như thế này từ bao giờ!
Thẩm Âm người này từ trước đến nay luôn bình tĩnh như suối băng, nhiệt độ lạnh lẽ đến mức đóng băng khiến người ta khó tới gần, chỉ có ngưỡng mộ từ xa.
Anh là một trong những người bị cô lập ở khoảng cách xa bởi nhiệt độ này, nhưng anh không muốn rời đi, luôn cảm thấy rằng một ngày nào đó cô sẽ tan chảy và anh sẽ đợi ở đây.
Nhưng không ngờ rằng khi ngày này thật sự đến, cô đã đi xa rồi.
Vệ Nguyên gượng cười, nói nửa thật nửa đùa.
“Vậy thì…Âm Âm em phải cẩn thận.”
“Anh nghe nói anh Cận luôn rất nổi tiếng.
Nhiều cô gái mơ ước được kết hôn với anh ấy, em nên chăm sóc anh ấy thật tốt.”
Không thể không nói, những lời nói của Vệ Nguyên vẫn luôn có tác dụng.
Thẩm Lưu Bạch đột nhiên nhớ tới cô gái xinh đẹp trong sáng mà cô từng gặp ở dưới lầu chung cư, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
Trước đây cô không cảm thấy như vậy, nhưng nếu cô thay đổi vị trí của mình và nhìn vào cùng một thứ, tâm trạng của cô sẽ thay đổi đáng kể.
Không thể giải thích được, cô có một chút lo lắng.
Cô biết khuyết điểm tính cách của chính mình, dù thế nào cũng không thể biến thành nhiệt tình như vậy, sau này Cận Hải Dương sẽ cảm thấy nhàm chán sao?
Vệ Nguyên nhìn chằm chằm cô một hồi, vẻ mặt đột nhiên dịu đi, vươn tay vỗ vai cô.
“Không sao, em trải nghiệm một chút cũng tốt.
Nhớ kỹ, luôn bảo vệ bản thân của mình, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Giọng anh trầm đến mức đột nhiên bị che bởi tiếng gầm rú của động cơ.
Vệ Nguyên tức giận ngẩng đầu lên, dưới màn đêm đen, chỉ thấy một chiếc xe Coupe màu đen thấp đậu dưới đèn đường.
Ngay khi cánh cửa mở ra, một người đàn ông mặc áo khoác dài màu nâu bước ra khỏi xe.
Ngược sáng nên không nhìn rõ gương nhưng chiều cao và khí thế của đối phương vẫn làm anh có một cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Không cần nghĩ nhiều, nhất định là Cận Hải Dương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...