Danh sách trong tay Lý Thành, chỉ còn lại dấu chân cuối cùng, không tìm được chủ nhân.
Giữa lúc Hình Ti Ti rời đi và Mưu Vân Nhiên đến chỉ có một tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian này, tại phòng tập nhảy của Tinh Vũ Tập đã xảy ra rất nhiều chuyện, cũng là nguyên nhân dẫn đến thảm cảnh Vương Tinh Kinh bị đâm.
“Người không bị giám sát ở cổng ghi lại, đương nhiên là người chưa từng rời khỏi tòa nhà Kim Vận.”
Cận Hải Dương ngồi trên sô pha nhà Thẩm Lưu Bạch, chậm rãi nói.
Gần đây thời tiết chuyển lạnh, buổi tối, Thẩm Tiểu Bạch đã dừng tập thể dục ở ban công, đội trưởng Cận không có cơ hội đến gần người đẹp, đành phải mặt dày đưa tới cửa.
“Tụi anh đã xác minh tình hình vào đêm xảy ra vụ án.
Nhân viên bảo vệ trực nửa đêm cho biết có khoảng ba bốn công ty làm việc ngoài giờ trong tòa nhà.
Lúc đó, anh ấy cũng đã nhắc nhở Vương Tinh Kinh chú ý an toàn.”
“Nếu nhân viên bảo vệ nói đúng, chắc chắn trong văn phòng ngoại trừ Vương Tinh Kinh còn có thêm người.
Tuy nhiên, đã kiểm tra tình trạng ra vào của từng công ty và vài người trong tòa nhà đêm hôm đó đã rời đi sau 12 giờ, cũng không khớp với dấu chân trong tay Lý Thành.”
“Vậy nên theo anh, kẻ tình nghi lớn nhất bây giờ chính là nhân viên bảo vệ trực đêm đó.”
Anh dừng lại, đứng dậy và đi đến tủ lạnh, lấy một chai nước khoáng trong đó ra, mở nắp và uống một ngụm lớn.
“Đó không phải là suy đoán của anh, anh nhận thấy trên màn hình có cái gì đó khá lạ.”
“Phòng bảo vệ ở cạnh lối vào chính.
Hình Ti Ti dừng ở cửa khi cô ấy đi vào, có vẻ như nhân viên bảo vệ đang hỏi cô ấy làm gì.”
“Thế nhưng tới Mưu Vân Nhiên thì liền đẩy cửa đi vào, không hề dừng lại chút nào, lúc rời đi cũng như vậy.”
“Đương nhiên, có thể nói Mưu Vân Nhiên là người thuê của tòa nhà Kim Vận, nhân viên bảo vệ mỗi ngày gặp thì đều biết anh ta.”
“Nhưng tụi anh đã điều tra ra nhân viên bảo vệ trực vào đầu giờ sáng.
Anh ta là người mới đến đây được ba ngày.
Đây là ca trực đêm đầu tiên của anh ta khi vụ việc xảy ra.
Người được cho là đang trực cùng anh ấy vắng mặt vì công việc nên anh ấy là người trực.”
“Một người mới đến ba ngày thì hiểu biết về Mưu Vân Nhiên và Hình Ti Ti chắc cũng không khác gì, không thể quá quen thuộc, cũng không nên tồn tại thái độ đối xử khác biệt như vậy.”
“Cho nên, anh cho rằng khi Mưu Vân Nhiên đi vào, nhân viên bảo vệ không ở vị trí đó, anh đã điều tra nhân viên bảo vệ kia sao?”
Thẩm Bạch nhướng mày.
Chính cô cũng không phát hiện ra có rất nhiều hành động và biểu hiện của cô đều rất giống thói quen của Cận Hải Dương, cô đang vô thức bắt chước người đàn ông trước mặt.
“Ừ, đoán xem anh đã tìm thấy gì?”
Người đàn ông vui vẻ cười, ra vẻ bí ẩn, không biết xấu hổ chỉ tay vào má mình, rõ ràng muốn làm một cuộc giao dịch.
Cô gái trừng mắt nhìn anh, khó chịu đẩy khuôn mặt to lớn của anh sang một bên.
“Anh phát hiện ra rằng nhân viên bảo vệ là hung thủ à?”
Chuyện này có gì mà bí mật.
Mặc dù cô không có bất kỳ bằng chứng nào chỉ tội nhân viên bảo vệ, nhưng cô có não để phân tích nó.
Theo lý thuyết, giải quyết xong Mưu Vân Nhiên và Hình Ti Ti, kế tiếp chỉ còn hung thủ chưa tìm được, bây giờ, người đàn ông này vẫn nên tiếp tục chiến đấu trên tuyến đầu của cuộc điều tra vụ án.
Kết quả anh lại chạy đến nhà cô ăn ké cơm, sau đó thần bí nói chuyện nhân viên bảo vệ đang làm việc của tòa nhà Kim Vận, người ngu cũng biết anh đang muốn nói cái gì.
Người đàn ông bí ẩn gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Em chỉ đúng một nửa.
Hung thủ đúng là nhân viên bảo vệ, tụi anh tìm thấy một đôi giày da của phụ nữ ở nơi hắn thuê, còn có nhiều vết máu.”
Anh dừng lại, lười biếng dựa vào tay vịn ghế sô pha của cô, đôi chân dài duỗi thẳng ra ngoài sô pha, mãn nguyện nhắm mắt lại.
“Bản thân nhân viên bảo vệ cũng bị thương, Lý Thành kiểm tra phòng trực, phát hiện trong thùng rác có giấy vệ sinh đã qua sử dụng, trên đó có vết máu.”
Nghe lời anh nói, cô gái thanh tú khẽ nhíu mày, vẻ mặt không đồng tình hỏi.
“Sao em không biết chuyện này?”
“Không phải em quay về Học Viện Hình Cảnh họp sao? Không tìm được ai nên nhờ Lý Thành đưa trợ lý của em đến đó.”
“Nhắc mới nhớ, thằng nhóc tuy hơi thô lỗ, nhưng vẫn biết phải làm thế nào.”
Người đàn ông nhắm mắt lại và chậm rãi nói.
Sau khi nghe anh nói, Thẩm Lưu Bạch nhớ ra buổi chiều cô có quay lại trường học, chủ yếu là để thu xếp cho hội nghị học thuật ở Kinh Thành vào tháng sau.
Chỉ nghe người đàn ông nói tiếp.
“Đôi giày được tìm thấy tại nhà của nhân viên bảo vệ có vết máu của nhân viên bảo vệ.
Điều thú vị hơn là báo cáo của phòng thí nghiệm cho biết một đoạn DNA của ba người chết giống với của nhân viên bảo vệ, nghi ngờ cả hai có liên quan đến nhau.”
Nói đến đây, anh dừng lại một chút, đột nhiên mở mắt ra nhìn cô gái trầm ngâm ngồi đối diện.
“Không phải là trực hệ thì cũng có quan hệ họ hàng, ha ha, nhân viên xét nghiệm này cũng thấy rất thần kỳ.”
Thẩm Lưu Bạch nhíu mày suy nghĩ, trong đầu chợt lóe một khả năng, làm cho cô ngồi thẳng lưng, ngập ngừng nói.
“Bên phòng xét nghiệm nói, nhân viên bảo vệ kia là họ hàng của Vương Tinh Kinh?”
Xét nghiệm DNA bình thường chỉ có thể xác định sự trùng khớp giữa hai mẫu, nhưng nếu sử dụng kỹ thuật Y-STR, sử dụng locus STR đa hình của con người nằm trên nhiễm sắc thể Y của nam giới, có thể xét nghiệm được hai người nam có quan hệ thân thích hay không.
Nói một cách đơn giản, đó là sử dụng nhiễm sắc thể Y để so sánh và Y-STR của nam giới trong cùng một họ nội thường rất ít thay đổi, có thể nhanh chóng xác định phạm vi nghi phạm.
Hiện trường vụ án của Vương Tinh Kinh rối rắm, mục tiêu của bọn họ đều nhắm vào Mưu Vân Nhiên và Hình Ti Ti, không ngờ có thể là người thân của nhà họ Vương.
Chờ đã, họ hàng của nhà họ Vương, người liên quan đến Vương Trụ, người có thù hận với Vương Trụ, người có thể giết Vương Tinh Kinh…
Chẳng lẽ là Vương Lâm mất tích?
“Đúng vậy, là Vương Lâm, Thẩm Tiểu Bạch, em thật thông minh.”
Người đàn ông nhảy lên khỏi ghế sô pha, chen vào ghế sô pha đơn với cô, không ngờ lại cắn một cái vào mặt cô.
Sau đó Thẩm Lưu Bạch mới nhận ra cô đã vô tình nói ra suy nghĩ của mình.
“Vương Lâm giết Vương Tinh Kinh? Là vì chuyện năm đó sao?”
Cô nói xong thì lắc đầu từ chối.
“Không thể nào, muốn trút giận cũng không đợi được nhiều năm như vậy, chắc chỉ là trùng hợp.”
“Ừ, đúng là trùng hợp.”
Cận Hải Dương gật đầu.
“Vương Lâm đi làm ăn ở nước ngoài, cuộc sống không mấy suôn sẻ, gần đây vì về nước mà mất việc, về quê mới biết thôn nhà họ Vương đã bị phá bỏ.”
“Ông ta bỏ làng đi từ lâu, đất đai đã sang nhượng cho người khác.
Đất sau do Vương Trụ ký hợp đồng, để thuận tiện, đất của Vương Tinh Kinh được thay bằng đất trước đây của Vương Lâm.”
“Còn nhớ trong lúc phá bỏ và di dời, nhà họ Vương có được một lượng lớn kinh phí di dời, Vương Lâm cũng không thu được gì, trong lòng không phục liền đến Hải Đô tìm Vương Trụ nói lý.”
“Không biết bằng cách nào mà hắn lại phát hiện ra phòng làm việc của Vương Tinh Kinh ở tòa nhà Kim Vận.
Hôm đó tình cờ gặp Hình Ti Ti nói rằng cô ấy sẽ đến Tinh Vũ Tập, Vương Lâm biết là Vương Tinh Kính vẫn còn ở phòng làm việc vào đêm khuya, vì vậy hắn đã bí mật theo dõi.
“
“Hắn thấy Hình Ti Ti và Vương Tinh Kinh cãi nhau.
Lúc đi, Hình Ti Ti cũng không đóng cửa, hắn cứ thế lẻn vào, muốn trộm tiền trong phòng làm việc.”
“Lúc này Vương Tinh Kinh đã tỉnh, nhìn thấy có người lạ vào phòng làm việc của mình, cô liền cầm lấy con dao treo trên tường đâm Vương Lâm, làm xước tay Vương Lâm.
Vương Lâm đẩy Vương Tinh Kinh ngã xuống đất, cầm lấy con dao, trong lúc tranh chấp, máu từ tay Vương Lâm dính vào giày và đâm thẳng dao vào người cô ấy.”
“Hắn nghe nói máu và dấu vân tay có thể phát hiện ra hung thủ, hắn đã nghĩ ra găng tay, mũ và khẩu trang.
Hắn cũng mang giày cho Vương Tinh Kinh, nhằm che đi vết máu trên giày và làm chậm tốc độ chạy thoát của cô ấy.”
“Hắn đi qua cửa thoát hiểm.
Hắn là bảo vệ, biết chỗ nào có camera nên cẩn thận tránh đi.
Đúng lúc này, hắn thấy thang máy chuyển động nên hốt hoảng trốn vào, liền thấy Mưu Vân Nhiên đi vào, đứng một hồi liền bắt đầu thu dọn hiện trường.”
“Chuyện tiếp theo thì em biết rồi đó.”
Anh thở dài, cảm thán.
“Từ Hình Ti Ti đến Mưu Vân Nhiên, ai cũng vì ham muốn của bản thân mình, tự cho mình đúng, không biết…”
“Tất cả đều đi trên con đường hủy diệt, không thể quay đầu lại.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...