Sau quá trình lục soát, nhanh chóng có tin tốt.
Trong nơi ở của Mưu Vân Nhiên, tìm thấy một con dao găm bằng kim loại tinh xảo, có hoa văn rỗng bao quanh lưỡi kiếm, trông giống như một bông hoa hồng.
Có vẻ như con dao găm đã được làm sạch cẩn thận, nhưng thiết kế trên con dao quá phức tạp, Thẩm Lưu Bạch dễ dàng lấy được máu và mẫu da, nếu không có vấn đề gì, thì kết quả xét nghiệm DNA sẽ là của Vương Tinh Kinh đã chết.
“Chậc chậc, một người đàn ông mà lại thích mấy thứ lòe loẹt như vậy…”
Trịnh Lỗi nhìn xung quanh, không nói nên lời, cảm thấy đôi mắt chó của mình sắp bị mù bởi mấy con dao găm lộng lẫy này.
“Anh nói nếu đổi thành một con dao bình thường thì tốt hơn rồi sao, giết người mà còn dùng loại dao đặc thù này, không phải tìm chết à?”
Anh ta chỉ vào một dòng chữ nhỏ được khắc trên chuôi dao găm và nói.
Tôn vinh hoàng tử cao quý nhất – Mưu Vân Nhiên.
Thẩm Lưu Bạch liếc anh ta một cái, âm thầm thu dọn chứng cứ trong tay, nhẹ giọng nói.
“Ai nói anh ta là hung thủ? Anh ta còn luyến tiếc không muốn vứt con dao này đi thì sao có thể dùng nó làm hung khí giết người?”
Hả?
Ngay khi những lời này được nói ra, Trịnh Lỗi lập tức sững sờ.
Anh vốn tưởng rằng tìm được hung khí thì vụ án này sẽ được giải quyết, nhưng không ngờ sư phụ lại nói hung thủ không phải là Mưu Vân Nhiên, nếu không phải hắn thì là ai?
Phốc
Lý Thành bên cạnh chế nhạo, anh thật sự rất thích bộ dáng ngốc nghếch của đàn em.
Trong tình bạn của họ, anh cảm thấy nên dùng những hành động thiết thực để dạy cho đám đàn em khờ khạo và ngây thơ một bài học như tát vào mặt, giết chết cái sự kiêu ngạo và ra vẻ của tên nhóc này.
“Đương nhiên không phải là Mưu Vân Nhiên.”
Anh cười nói.
“Cậu chưa xem băng ghi hình của đội kỹ thuật à? Mưu Vân Nhiên vào tòa nhà Kim Vận khoảng 3:40, chiếc đồng hồ trên cổ tay của người chết đã bị hỏng vào khoảng 3:20.”
“Lúc đó Hình Ti Ti đã đi rồi, Mưu Vân Nhiên còn chưa vào, cậu nghĩ sao Mưu Vân Nhiên có thể làm được?”
“Gì!”
Trịnh Lỗi không quan tâm chuyện Lý Thành khinh thường chỉ số IQ của mình, tự mình nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy dựng cả tóc gáy.
Không phải là Hình Ti Ti, vì lúc đó cô ấy đã rời đi, bằng chứng là qua băng ghi hình giám sát.
Không phải Mưu Vân Nhiên, bởi vì lúc đó anh ta còn đang trên đường đến, còn có băng ghi hình giám sát làm bằng chứng.
Tòa nhà Kim Vận không có bãi đậu xe ngầm, một số lối thoát hiểm đã bị đóng trong thời gian xảy ra vụ án.
Ai là người đã tranh cãi với Vương Tinh Kinh?
“Cái đó…”
Trịnh Lỗi nuốt nước bọt, cảnh giác nhìn Lý Thành.
“Sáng hôm đó…Chẳng lẽ hung thủ đã trốn trong tòa nhà cho đến khi Hình Ti Ti rời đi?”
Anh đột nhiên có một ý tưởng, quay đầu nhìn về phía Thẩm Lưu Bạch như đã nghĩ ra điều gì.
“Sư phụ, có phải…”
Giáo sư Thẩm nhấn nút thang máy, điềm nhiên gật đầu.
“Đúng vậy, hung thủ đã lợi dụng sự chênh lệch thời gian này để xuất hiện tại hiện trường vụ án.”
“Hình Ti Ti vội vàng rời đi.
Lúc đó Vương Tinh Kinh đáng lẽ đã hôn mê ngắn vì chấn thương va chạm.
Khi hung thủ xông vào, Vương Tinh Kinh có lẽ ra đã tỉnh.
Trong lúc đánh nhau, chiếc đồng hồ của Vương Tinh Kinh đã bị hỏng, nhưng tại sao hung thủ lại lấy được con dao găm của Mưu Vân Nhiên?”
Cận Hải Dương đang ngồi trong phòng thẩm vấn số 3 cũng đặt câu hỏi tương tự.
So với phỏng đoán mơ hồ của Trịnh Lỗi, sắc mặt người đàn ông kia chắc chắn hơn.
“Người không phải là anh giết, nhưng dao găm là của anh, anh có ý kiến gì không?”
Lúc này, Mưu Vân Nhiên hoàn toàn mất đi sự kiêu ngạo, cúi đầu ngồi xuống ghế, thật lâu mới nói ra được một lời.
“Con dao này ở trong văn phòng của tôi, nó là linh vật của tôi.
Có lẽ hung thủ đã nhìn thấy nó.”
Anh có chút chán nản vò đầu bứt tóc, khuôn mặt thanh tú tràn đầy bất lực.
“Anh đã biết tôi không làm vì sao còn lãng phí thời gian của tôi! Tôi đã nói hết những thứ có thể nói, đúng là khi tôi đến Vương Tinh Kinh chưa chết, tôi không muốn làm việc nghĩa, như vậy không được sao?”
“Hừ, anh không muốn làm việc nghĩa, con dao trên người Vương Tinh Kinh là do anh rút ra đúng không? “
“Nếu thật sự nhìn từ xa, Vương Tinh Kinh làm sao lấy được chìa khóa của anh?”
Anh ta thậm chí còn không nhìn vào mặt đối phương, nói từng chữ một.
“Lúc Vương Tinh Kinh đang giãy dụa, máu phun trên người anh, cho nên trong băng ghi hình giám sát, quần áo của anh không giống lúc tới.”
“Cái túi anh cầm là đựng quần áo dính máu của anh, ngoài ra còn có ngân hàng điện tử USBKAY của Vương Tinh Kinh, nếu không thì không cần mang theo một cái túi lớn như vậy.”
“Tôi đoán bhững thứ này có thể tìm được trong nhà của anh.”
“Anh muốn Vương Tinh Kinh chết, anh lại muốn Hình Ti Ti tiếp tục nuôi hận với Vương Tinh Kinh, anh không chỉ hẹn Vương Tinh Kinh sáng sớm gặp mặt ở công ty, còn hẹn Hình Ti Ti, anh muốn hai người họ kích động cãi nhau.”
Trong khi nói, Cận Hải Dương ném một xấp hồ sơ cuộc gọi đến trước mặt Mưu Vân Nhiên rồi châm chọc nói.
“Anh thật gian xảo, còn biết giả mạo số điện thoại của Vương Tinh Kinh bằng phần mềm đổi số trực tuyến, nhưng đáng tiếc, IP và địa chỉ của anh vẫn bị lộ nên tin nhắn mà Hình Ti Ti nhận được hoàn toàn không phải do Vương Tinh Kinh gửi đến, mà là bút tích của anh.
Vậy đây là vấn đề, nếu anh không hẹn Vương Tinh Kinh trước, làm sao khuya vậy rồi mà cô ấy lại tới phòng làm việc, hay anh chỉ tình cờ biết được cô ấy ở đó.”
“Kế hoạch của anh rất tốt, nhưng thật đáng tiếc là cuối cùng cũng còn chút sơ sót, để lại manh mối.”
Nói đến đây, sắc mặt Mưu Vân Nhiên tối sầm lại, cả người xụi lơ trên ghế tựa như một vũng bùn, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
“Nhưng…Nhưng, nhát dao đâm Vương Tinh Kinh…không phải do tôi đâm, cùng lắm tôi chỉ thấy chết không cứu thôi…”
“Thôi đi.”
Cận Hải Dương ngắt lời anh ta bằng một nụ cười mỉa mai.
“Anh biết con dao của mình trông như thế nào.
Chỉ cần anh không bị ngu, anh nên biết một khi rút dao ra, người bị thương sẽ lập tức mất máu mà chết.”
“Nhưng anh vẫn rút ra, máu phun khắp người mà còn không định cứu người, Vương Tinh Kinh từng van xin anh đúng không, cô ấy chết oán hận như vậy không phải là do anh đẩy cô ấy vào hoàn cảnh tuyệt vọng sao? Nếu anh nói bản thân không có trách nhiệm thì lương tâm anh đã bị mù rồi.”
Nói xong, anh đứng dậy ra hiệu cho Cao Đại Thượng bên cạnh bắt đầu chuẩn bị ghi lời khai cho Mưu Vân Nhiên, dặn Bùi Diệu chuẩn bị biện pháp bắt buộc và các thủ tục liên quan khác.
Cận Hải Dương thở dài một hơi khi cấp dưới áp tải Mưu Vân Nhiên chán nản lên xe cảnh sát, chuẩn bị đưa đến trại tạm giam.
“Còn lại người cuối cùng.”
Anh thấp giọng lẩm bẩm, ánh mắt sáng rực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...