7.
Hôm sau tôi về lại trường.
Ánh mắt các bạn học nhìn tôi không tốt tí nào, nếu không phải tôi mang theo hai bảo vệ thì chắc đã bị bọn họ ném trứng thối, cà chua thối rồi.
Trên diễn đàn trường học, tin xấu của tôi không ngừng xuất hiện, thậm chí có người làm di ảnh cho tôi.
Chu Di lo lắng nhìn tôi: “Nam Thu, cậu đừng làm chuyện ngốc đó.”
Tôi ăn chén cơm, chậm chạp uống canh: “Cậu đừng lo, cậu nhìn tớ thế này có chỗ nào giống như sắp làm chuyện ngốc nghếch không?”
Chu Di nhìn tôi ăn hai chén cơm: “Đúng là không giống, cậu ăn uống còn ngon miệng hơn cả tớ.”
“Tớ sẽ xử lý tốt chuyện này.”
“Thật hả?”
Tôi gật đầu chắc chắn.
Ba tôi và anh tôi không ngừng đảm bảo với tôi, hôm nay họ sẽ giải quyết chuyện này, Tô Mạn Mạn sẽ bị trừng phạt xứng đáng.
Đây cũng là nguyên nhân hôm nay tôi đến trường, tôi muốn xem Tô Mạn Mạn gặp quả báo thế nào.
Ăn cơm xong, tôi về phòng ngủ.
Tô Mạn Mạn và hai con chó săn của cô ta đợi tôi ở phòng, đắc ý cứ như đã thắng trận.
Chó săn của Tô Mạn Mạn lột quýt cho cô ta, nói: “Quý Nam Thu, đã nói với cậu từ trước rồi, cậu phải khách khí với tôi một chút, cậu không nghe.
Xem đi, đây là kết quả của việc dám gây gỗ với tôi.”
Cô ta lại nói: “Thật ra chuyện này ấy à, không khó giải quyết.
Chỉ cần cậu quỳ xuống xin lỗi tôi thôi.
Không phải cậu có tiền lắm à? Tặng tôi một cái túi Hermes thì xong chuyện.”
Hai người bạn cùng phòng là Ngô Giai Giai và Lưu Sa cũng đòi hỏi: “Bọn tôi cũng muốn túi Hermes.”
Nói thật, Tô Mạn Mạn tính toán hay lắm.
Rõ ràng bọn họ là người làm chuyện xấu, thế mà lại bắt tôi nhận tội.
Cuối cùng Tô Mạn Mạn giả vờ tha thứ cho tôi, còn kiếm được tiếng tốt, còn tôi thì bị người phỉ nhổ.
Tôi cười lạnh: “Tuy mấy người xấu xí á, nhưng tham vọng thật đấy.”
Nụ cười trên mặt Tô Mạn Mạn nhạt dần, cô ta liếc nhìn tôi một cái: “Haha, Quý Nam Thu, cậu không đâm bể đầu thì không cúi đầu đúng không? Tôi định tha cho cậu một lần nhưng cậu cứ muốn chuốc khổ vào người, tôi cho cậu vừa lòng.”
Cô ta ra ban công gọi điện, lát sau, tôi và Tô Mạn Mạn bị chủ nhiệm khoa gọi tới văn phòng.
Vừa đến văn phòng, chủ nhiệm trừng mắt nhìn tôi, ném thư lên bàn để ra oai phủ đầu với tôi.
Thái độ của cô giáo dành cho Tô Mạn Mạn lại khác biệt, kéo ghế cho cô ta ngồi xuống, còn rót nước cho cô ta, nói chung y như một con tó vậy.
Tôi nhìn bàn làm việc của chủ nhiệm, toàn là đồ của Tô Ôn Hành, tôi hiểu ngay, chủ nhiệm này là fan của Tô Ôn Hành, hôm nay chủ nhiệm muốn trả đũa cho Tô Mạn Mạn.
Hèn gì.
Lúc trước tôi có báo với chủ nhiệm là Tô Mạn Mạn cố ý gây khó khăn cho tôi lúc ở phòng ngủ.
Giọng điệu của chủ nhiệm lúc đó không vui tí nào, chủ nhiệm bảo bạn cùng phòng đều cô lập tôi mà không cô lập người khác chắc hẳn là do tôi có vấn đề.
Tôi lúc đó cạn lời, thì ra chủ nhiệm và Tô Mạn Mạn đã sớm cấu kết với nhau rồi.
8.
Chủ nhiệm quyết tâm gây chuyện với tôi, để mặc tôi đứng một hồi mới đi tới trước mặt tôi.
Cô giáo nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt cứ như đang nhìn rác rưởi khiến tôi khó chịu vô cùng.
Chủ nhiệm mở miệng nói: “Quý Nam Thu, da mặt của em dày thật đấy, cư dân mạng mắng em thế rồi mà em vẫn bỏ mặc được.
Nếu là cô thì cô đã chếc luôn rồi.
Đây xem như là cống hiên của một đứa cặn bã như em với xã hội đó.”
Chủ nhiệm vươn ngón trỏ muốn chỉ lên trán tôi.
Hai bảo vệ đi theo tôi đứng lên trước, cả người chủ nhiệm run rẩy, im lặng buông tay xuống.
Tôi cau mày, hành vi của chủ nhiệm có khác gì đám người bạo lực học đường đó đâu?
Nếu là người tâm lý yếu bị hiểu nhầm, bị bạo lực mạng, còn bị ép nghỉ học, có khi cũng nghĩ bậy đấy.
Tôi cười nhạo: “Được rồi, đừng giả vờ công chính nữa.
Tôi có ăn hiếp Tô Mạn Mạn không, cô giáo không phải là người biết rõ nhất à?”
Chủ nhiệm cau mày bất mãn: “Em còn dám cười, em có tin là lát nữa tôi làm em khóc không nổi không?”
“Đừng nhiều lời nữa, nói thẳng đi, cô muốn làm gì tôi?”
“Đương nhiên là đuổi học, em ăn hiếp bạn học, làm bẩn danh dự của trường, trường này không giữ được loại người như em đâu.”
Chủ nhiệm nói xong thì mỉm cười lấy lòng Tô Mạn Mạn: “Mạn Mạn, cô làm thế được không?”
Tô Mạn Mạn vừa lòng gật đầu: “Cảm ơn chủ nhiệm, em sẽ bảo anh trai tới cảm ơn cô.”
Chủ nhiệm vui vẻ: “Làm phiền Mạn Mạn rồi.”
Hai người này chắc chắn tôi không lật người được, không hề che giấu việc mình cấu kết với nhau trước mặt tôi.
Tôi cau mày: “Chủ nhiệm, tôi có bị đuổi không đâu tới phiên cô quyết định?”
Chủ nhiện nâng cằm, kiêu căng nói: “Hiệu trưởng là chú của tôi, em nói xem tôi có thể quyết định thay chú tôi không?”
Tôi cười lạnh: “Nếu tôi nghỉ học, cô có tin người đầu tiên không đồng ý là chú của cô không?”
Chủ nhiệm khinh thường mắng lớn: “Em là cái thứ gì chứ? Chú tôi còn chẳng biết em là ai mà sao giúp em được? Mau cút khỏi trường cho tôi!”
Cửa văn phòng đang bị dóng kín mở ra, một giọng tức giận vang lên: “Cô bảo ai cút?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...